GIẢ NGOAN 2

Nguyên An Dật xông lên: “Lục An An, cậu không sao chứ? “

Lục An An ấn ngực: “Dọa chết mình rồi, bên trong tự nhiên xuất hiện cái tay kéo lấy mình. “

Hứa Chi: “Đáng sợ như vậy sao?”

“Thật đáng sợ mà!” Tề Tiêu khiếp đảm, “Cũng may mình không đi. “

“Manh mối kia đã tìm được chưa?” Hứa Chi hỏi.

Thẩm Kha Từ từ trong thư phòng đi ra, ôm cánh tay dựa vào tường.

“Tìm được rồi.” Lục An An nói.

Đem manh mối ghép lại với nhau, bọn họ rốt cục cũng tìm ra được cánh cửa cuối cùng.

Từ trong phòng tối tăm đi ra ngoài trời sáng sủa, mắt Lục An An có chút mờ trong chớp mắt.

“Cuối cùng chúng ta cũng đã vượt qua rồi!” Mấy người hưng phấn hét lớn.

Lục An An nhìn về phía sau, Thẩm Kha Từ mím môi, trong mắt mang ý cười nhàn nhạt.

Đúng là một tên ngạo mạn, rõ ràng rất vui vẻ, còn muốn làm bộ mất hứng, cô nghĩ.

Lục An An trở lại phòng nghỉ lấy điện thoại di động ra, thay đổi tên danh bạ của Thẩm Kha Từ thành: Tên ngạo mạn.

Xong việc, cô cất đi nụ cười ngớ ngẩn và đặt điện thoại di động của mình vào trong túi.

“Lục An An, tôi đưa cậu về nhà.” Nguyên An Dật nói.

“Không cần đâu, mình đi cùng Thẩm Kha Từ, nhà chúng mình ở cùng một đường.” Lục An An nói.

Nguyên An Dật nhìn Thẩm Kha Từ, muốn nói rồi lại thôi.

Thẩm Kha Từ vốn đang dựa vào bàn phòng nghỉ, nghe Lục An An nói liền đứng thẳng người đi tới trước mặt Lục An An, liếc mắt nhìn Nguyên An Dật: “Đi thôi.”

Lục An An gật gật đầu, không chú ý tới ánh mắt mất mát của Nguyên An Dật.

Nói lời tạm biệt với bọn họ, Lục An An và Thẩm Kha Từ ngồi trên xe buýt đi thẳng đến hẻm Tần Vân.

Trên xe buýt rất ít người, chỗ trống rất nhiều, Lục An An chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, không ngờ Thẩm Kha Từ cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Tim Lục An An đập có chút nhanh, quay đầu nhìn cửa sổ xe.

Trên thực tế là đang nhìn sườn mặt của Thẩm Kha Từ qua cửa kính xe.

Anh đeo tai nghe màu trắng, mắt nhắm lại lặng lẽ ngồi bên cạnh.

Trong lúc nhất thời, Lục An An dường như cái gì cũng không nghe thấy, tiếng đài phát thanh trên xe, tiếng còi xe trên đường hay tiếng xe phóng nhanh, tất cả đều không nghe thấy.

Dường như trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ.

Xe tiếp tục chạy, đi qua rất nhiều người, nửa giờ sau rốt cục đến trạm của hẻm Tần Vân.

Lục An An và Thẩm Kha Từ bước xuống xe.

Cô cúi đầu ngơ ngác, Thẩm Kha Từ đột nhiên gõ đầu cô một cái.

Lục An An cả kinh lui về phía sau hai bước: “Sao cậu lại đánh mình chứ?”

“Ai bảo cậu ngẩn người làm gì, tôi làm như thế là để kéo hồn cậu về.” Thẩm Kha Từ cười khẽ.

Lục An An xoa xoa cổ: “Cậu không thể đổi cách khác sao...”

Thẩm Kha Từ dừng một chút, dời tầm mắt: “Tôi thích làm như vậy đấy, cậu quản được tôi sao? “

Lục An An cắn cắn môi, không tự nhiên nhìn nơi khác, vành tai đỏ ửng lên.

Cô chạm vào tai, nóng quá.

Hai người cứ đứng như vậy, gió thu đập vào mặt, Lục An An ngửi thấy một mùi thơm, là mùi nước giặt quần áo.

Là mùi trên người Thẩm Kha Từ tỏa ra.

Rõ ràng chính là mùi nước giặt bình thường, nhưng khi ở trên người Thẩm Kha Từ thì lại không giống nhau, mùi trên người anh dễ ngửi hơn nhiều.

Đột nhiên Thẩm Kha Từ bước đến gần một bước, Lục An An mạnh mẽ ngửa ra sau, ấp úng nói: “Cậu làm gì vậy?”

Mẹ kiếp, cô ngửi ngửi mùi của anh chắc sẽ không bị phát hiện đâu!

Từ nảy đến giờ, trông cô như một tên biến thái.

Thẩm Kha Từ đưa tay ra, sau đó anh xòe tay ra.

Lục An An nhìn thấy trong lòng bàn tay anh đang cầm một cái kẹp tóc hình dâu tây.

“Cho cậu.” Anh nói.

“?” Lục An An ngẩng đầu lên, “Cậu mua từ khi nào vậy?”

“Vừa rồi ở trung tâm thương mại, vô tình nhìn thấy được.” Thẩm Kha Từ rũ mắt, “Không thích sao? Không thích thì tôi lấy lại vậy.”

“Thích chứ! ” Lục An An gật đầu lia lịa, nhận lấy, “Cảm ơn cậu nha. “

Cô sờ soạng hai lần, sau đó liền kẹp lên tóc.

Thẩm Kha Từ nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, một lúc lâu sau mới phát hiện ra mình đang thất thần, nghiêng đầu ho một tiếng: “Cậu đói không? “

“Hả? Hình như có một chút.” Lục An An nói.

Thẩm Kha Từ hai tay đút túi quần: “Muốn ăn cái gì? “

“Ừm... Mình muốn ăn thịt nướng, cậu muốn ăn gì? “Lục An An chớp chớp mắt mèo nhìn anh.

Thẩm Kha Từ thoạt nhìn tâm tình rất tốt: “Vậy thì ăn thịt nướng. “

Hai người đi vào một cửa hàng thịt nướng và gọi món.

Chờ sau khi than và thịt sống đều được đưa lên, Lục An An vừa định lấy kẹp, đã bị Thẩm Kha Từ lấy mất.

Lục An An: “?”

Thẩm Kha Từ đặt từng miếng thịt sống lên khay nướng: “Cậu ăn là được rồi. “

Trong lòng Lục An An giống như lon nước ngọt sủi bọt, ngọt ngào vô cùng.

Cô đang hưởng thụ sự phục vụ của Thẩm Kha Từ, thì bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.

“Thẩm Kha Từ, ” Lục An An hỏi, “Sau này cậu muốn thi vào trường đại học nào?”

Thẩm Kha từ: “Chưa nghĩ tới. “

“Chưa nghĩ tới?” Lục An An có chút kinh ngạc.

Không phải tất cả học bá thường sẽ lên kế hoạch từ rất sớm sao? Ở tuổi thiếu niên, bản thân thường sẽ lập kế hoạch cho ba mươi năm của cuộc đời của mình.

Thẩm Kha Từ vừa nướng thịt, vừa thờ ơ hỏi một câu: “Cậu muốn học ở đâu? “

Lục An An: “Mình? Mình còn không biết có thể thi đậu đại học hay không...”

Vốn là đề tài do tự mình chọn, kết quả là đem chính mình vùi dập một phen.

Cô mất hồn mất vía khuấy cơm chiên trong bát, đột nhiên có một miếng thịt bò siêu lớn được bỏ vào bát của cô.

Thẩm Kha Từ rút tay về, tiếp tục nướng thịt: “Tôi giúp cậu. “

Lục An An: “? Cậu giúp mình sao? “

“Ừm.” Thẩm Kha Từ hỏi, “Cậu muốn thi vào trường đại học nào? “

“Hả? Cậu nói có thật không?” Lục An An hỏi.

Thẩm Kha Từ: “Cậu không nói thì làm sao tôi có thể giúp cậu được? “

Lục An An không nhịn được cười: “Cậu là ông già Noel sao? Muốn thực hiện ước muốn của người khác sao? “

Trầm Kha Từ: “Không được sao? “

Lục An An suy nghĩ một phen: “Mình muốn thi vào đại học A, như vậy có phải có chút không biết tự lượng sức mình không? “

Thẩm Kha Từ lắc đầu: “Không sao, tôi giúp cậu. “

Lục An An: “Cậu thật sự nguyện ý giúp mình sao? “

Thẩm Kha Từ: “Ừm. “

Lục An An chớp chớp mắt, sau đó ngọt ngào cười với anh: “Cậu thật tốt! “

Khóe miệng Thẩm Kha Từ mang theo ý cười nhàng nhạt: “Tôi có điều kiện. “

Lục An An ngăm thịt bò trong miệng: “? Điều kiện gì? Nếu cậu đưa ra, mình đều sẽ đáp ứng!”

Thẩm Kha Từ: “Chờ tốt nghiệp rồi nói sau. “

Lục An An như có điều suy nghĩ gật đầu: “À. “

Cô cắn đũa, đột nhiên rất muốn hỏi Thẩm Kha Từ về một chuyện.

Muốn hỏi anh và Hà Dư Tâm rốt cục có xảy ra chuyện gì không?

Nhưng cô cúi đầu trong sự chán nản.

Chuyện này có liên quan cái rắm gì đến cô chứ đây, cô cũng chẳng có tư cách để hỏi.

Cô không yên lòng ăn xong một bữa cơm, sau đó hai người đi ra khỏi tiệm thịt nướng.

Thẩm Kha Từ đưa Lục An An về võ quán: “Tôi về đây. “

“Ừm.” Lục An An gật đầu, “Cậu đi đường cẩn thận, ngày mai gặp. “

Thẩm Kha Từ gật đầu: “Ngày mai gặp. “

Đột nhiên, điện thoại di động của Lục An An vang lên, Thẩm Kha Từ quay đầu lại.

“Alo? Mẹ?” Lục An An nhận điện thoại.

“An An.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng nghẹn ngào của Hạ Tri Khinh, “Con có thể đến Hàng Châu một chuyến không? Ba con... ba con bị tai nạn xe hơi. “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi