Chương 10: Thù lớn bao nhiêu
Edit: Hiba
**
Tan học, Ôn Noãn và Triệu Nịnh Manh cùng nhau về nhà.
Suốt quãng đường, cô đều nhìn chằm chằm di động, gương mặt tràn ngập thú vị đọc ‘tiểu thuyết’-----
【 Ôn Hàn bắt được thủ đoạn này của Giang Trác, đem cậu ấn lên tường, châm một điếu thuốc: “Còn chạy sao?”
Giang Trác tức giận nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ khuất phục: “Cậu cho rằng tôi là cái gì.”
Ôn Hàn nở nụ cười: “Cậu là người mà lão tử thích.”
Nói xong câu đó, hắn duỗi tay nâng cằm Giang Trác, mạnh mẽ hôn lên.
Giang Trác dùng sức đẩy ra, nhưng mọi sự phản kháng đều chỉ làm nụ hôn càng thêm sâu đậm. Cậu cuối cùng chỉ có thể tan chảy trong sự dịu dàng mạnh mẽ của hắn.
Nhưng vào buổi chiều tà hai hôm sau, Giang Trác lại đem Ôn Hàn ấn trên tường, tức giận ‘nhéo’ chiếc cằm người đối diện, lạnh lùng nói--- “Không phải không thể, nhưng tôi làm công, cậu không có quyền lựa chọn.”】
Ôn Noãn cứ thế cười ha ha, cười đến nước mắt đều ứa ra.
Mục bình luận đa phần là của các học sinh trường Thập Tam, chia thành 2 kiểu khen ngợi----
“Aaaaa, đại đại đừng cắt ngay đoạn này, tới nữa đi!”
“Ngọt quá ngọt quá! Thật muốn thấy cảnh ứ ừ của bọn họ!”
“Thôi kệ, đầu năm có nước trong để xem đã không tồi, đại đại cố lên!”
“Các bạn trẻ nghe tôi kể này, hôm qua tôi tận mắt thấy Giang Trác đút kẹo cho Ôn Hàn. Sau khi Ôn Hàn đi rồi, Giang Trác còn trộm cười. Lão tử đây từ khi vào trường Thập Tam Bắc thành chưa bao giờ thấy cậu ta cười dịu dàng đến vậy đâu.”
“Giang Trác chắc chắn là khó ở thụ đó.”
…. Đương nhiên, cũng có loại bình luận thứ 2-----
“Ôn Hàn mà làm công? Phương Triết Hàn tôi sẽ là người đầu tiên không phục!”
Suốt con đường Ôn Noãn đều cười đến đau bụng, ở mục bình luận còn để lại một câu: “Viết tốt quá, anh trai cũng ngầu quá đi!”
Triệu Nịnh Manh nghiêng đầu nhìn cô.
Chưa kể, người này mặc một bộ sơ mi trắng, áo khoác ngoài xanh trắng, dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng, chính là kiểu con trai nhỏ nhắn, tinh tế trong mắt các chàng trai.
Khó trách hủ nữ trong trường lại suy nghĩ bậy bạ, chèo thuyền tên Ôn Hàn này với Giang Trác.
Hình tượng của Ôn Hàn, với giá trị nhan sắc này, quá phù hợp vào vai thiếu niên xinh đẹp trong phim thần tượng hay truyện tranh.
Mà ghép với Giang Trác cũng thật xứng đôi.
Khoan đã, sao cô cũng bắt đầu ghép cặp hai người này mất rồi!
*
Màn đêm cuối thu buông xuống, thỉnh thoảng lại có vài giọt mưa bay lất phất.
Ngõ nhỏ không người yên tĩnh, mặt đường chưa khô, bước chân đi trên đường vô tình tạo ra những bọt nước nho nhỏ.
Đôi chân Ôn Noãn bỗng dừng lại, vành tai khẽ nhúc nhích, tựa như nghe thấy động tĩnh gì---
“Mày mẹ nó dám động vào người con gái của lão tử, chán sống rồi à!”
“Đập chết nó!”
“Fck!”
Ôn Noãn giang tay cản Triệu Nịnh Manh, nói: “Có bọn côn đồ đang đánh nhau ở đầu ngõ, chúng ta đi đường khác đi.”
Triệu Nịnh Manh gật đầu, cô biết “Ôn Hàn” tay trói gà không chặt, gặp những thể loại đánh đấm này đó tốt nhất là kính nhi viễn chi (*)
(*) kính nhi viễn chi: bề ngoài tỏ ra kính nể để tránh né một việc bản thân không muốn dây vào
Nhưng mà, khi cả hai quay người bỏ đi, có tiếng người mắng----
“Giang Trác, ba mày phạm tội cưỡng hiếp, cưỡng hiếp mẹ mày sinh ra mày. Loại rác rưởi như mày có mặt mũi để sống trên đời sao.”
“Còn cướp bạn gái của lão tử, có thấy mình dơ bẩn không!”
Bước chân Ôn Noãn dừng lại.
Tên của cậu như chiếc gai, rõ ràng từng chữ đâm vào tai cô.
“Ôn Hàn, mau đi thôi!” Triệu Nịnh Manh nhìn Ôn Noãn đứng yên bên người, không hiểu nguyên do.
“Cậu đi trước đi.” Ôn Noãn đẩy cô về trước: “Đi mau, đừng quay đầu lại.”
“Nhưng còn cậu…”
“Đi!”
Triệu Nịnh Manh rối rắm một lúc, đành quyết định tin tưởng: “Cậu nhớ cẩn thận.”
Ôn Noãn nhìn Triệu Nịnh Manh ra khỏi hẻm nhỏ, lúc này mới xoay người, chạy vào sâu trong ngõ.
Cạnh góc tường ẩm ướt, thiếu niên bị vây đánh, trên người đầy vết bùn, lăn trên vũng nước dầm dề, đồng phục trắng tinh cũng bị nhuộm thành màu đen.
“Bạn gái mày là ai?” Cậu trầm giọng hỏi.
“Trương Chỉ Tuyết.”
Giang Trác khạc một ngụm máu: “Không ấn tượng.”
“Không ấn tượng?” Tên côn đồ phẫn nộ nói: “Buổi tối hôm trước tan học, mày dám khẳng định hai người không đưa đồ cho nhau?”
“À.” Giang Trác tựa hồ nhớ ra điều gì: “Cô ta đưa trà sữa cho tôi. Vứt rồi.”
“Vứt?”
“Không phải vị đào ngâm rượu.”
Tên côn đồ: ….
Mày còn ở đấy chọn vị à!
Tên côn đồ: “Vậy mày đem bài tập đưa cho cô ấy là thế nào đây!”
“Cô ta nói muốn giúp lão tử làm bài tập.” Giang Trác mặt không biểu tình liếc tên kia một cái: “Nếu là mày, mày từ chối sao?”
Tên côn đồ: ….
Ôn Noãn khoanh tay đứng ở đầu con phố nhỏ, cảm thấy không cần đến mình ra tay, vài câu của Giang Trác thôi đã có thể bóp chết bọn giang hồ này rồi!
“Đánh gãy răng nó!”
Đám nam sinh liền lao vào cậu, tay đấm chân đá.
Trên mặt cậu có bùn đất, cũng có máu, nhưng tuyệt đối không có một chút thống khổ. Cậu vậy mà còn đang cười: “Tiếp tục đi, hết sức rồi sao?”
Ôn Noãn rốt cuộc nhịn không được, bước qua, ba chiêu hai thức đã đánh tan đám côn đồ.
Tên côn đồ nhìn cô kiêng dè: “Mày, mày là đứa nào!”
Ôn Noãn hất cằm, môi mỏng khẽ mở, lẩm bẩm nói: “Ông đây là Hàn gia của mày đấy.”
Bọn giang hồ này cũng có mắt, biết hôm nay gặp phải khắc tinh cũng không ở lại lâu, lập tức bỏ chạy.
Ôn Noãn quay đầu lại, thấy Giang Trác mặt đầy vết bầm, khóe miệng còn vương máu, nhìn qua đúng là bị đánh không nhẹ.
“Ôi trời, ban nãy sao cậu không phản kháng, chẳng phải được xưng là ADC (*) mạnh nhất võ lâm sao? Ná của cậu đâu?”
(*) ADC (Attack Dame Carry): thuật ngữ game, chỉ vị tướng có thể gây sát thương vật lý ở tầm xa (chẳng hạn như xạ thủ)
Cô hỏi có chút gấp gáp, thiếu chút nữa đã tự làm mình bị sặc.
Giang Trác hít hít máu trong mũi, nói: “Quên mang rồi.”
Ôn Noãn: ….
Thôi được rồi.
Nhưng mà, một trận gió lớn thổi qua, mang theo hơi thở nguy hiểm.
Lần này hoàn toàn khác với đám côn đồ lúc nãy, Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn về phía cuối con hẻm nhỏ.
Thiếu niên mặc hoodie màu xám, trên mặt có một vết sẹo, đang nhìn bọn họ từ xa.
Tên gia hỏa này đúng là âm hồn không tan, tận dụng mọi dịp, có vẻ như mỗi ngày đều tới trường học chực chờ cô.
Rốt cuộc thì mối thù này lớn bao nhiêu chứ!
Giang Trác thấy hắn, mặt vẫn không một biểu tình, nói: “Cậu tiêu rồi.”
Ôn Noãn nhận ra, tên mặt sẹo này đến đây không có ý tốt, theo bản năng bảo vệ Giang Trác: “Cậu đi trước, tôi chặn hắn.”
Giang Trác: “OK.”
Nói xong cậu liền xoay người chạy đi, đảo mắt đã mất dạng.
Ôn Noãn: ….
Ngài đúng là không khách khí chút nào nhỉ!
Tên mặt sẹo lao về phía cô, tung một cú đá bọ ngựa, đột ngột hướng về Ôn Noãn. Chiêu này của hắn nhanh đến kinh người, nhưng Ôn Noãn cũng không dễ chọc, mạnh mẽ cứng cáp đánh trả.
Hai người đồng loạt lui về sau.
Có vẻ như hôm nay sẽ là cuộc chiến sinh tử.
Hẻm nhỏ tối tăm, cô cùng tên mặt sẹo cứ thế mà đánh.
Động tác của cả hai đều nhanh đến phi thường, ai cũng muốn kết thúc nhanh chóng.
Bất quá một chọi một so tài, Ôn Noãn cũng không hề thua kém hắn.
Nhưng tên này không phải dạng quân tử, thừa lúc Ôn Noãn bất cẩn, từ bên trong tay áo hắn liền lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Ôn Noãn nghiêng người tránh đi, nhưng bên hông vẫn không khỏi bị lưỡi dao bén nhọn rạch qua, chảy máu.
Tên này vậy mà dùng vũ khí!
Rất mau, phần eo đã nhận lấy từng đợt tê dại, nửa người Ôn Noãn đều trở nên cứng đờ.
Cô sờ phần máu bên hông, không muốn đánh tiếp nữa, đơn giản hét to một tiếng: “Xem tuyệt chiêu siêu cấp mạnh của ta đây!”
Tên mặt sẹo cho rằng cô sắp đánh một chiêu lớn, đưa tay lên đỡ. Lại không ngờ sau một tiếng hô, Ôn Noãn vậy mà co chân chuồn về.
Loại thần công bỏ chạy của Ôn Noãn cũng được luyện đến xuất thần, tích tắc đã biến mất ở cuối đường, chạy đến thân ảnh cũng không còn.
Tên mặt sẹo sắc mặt âm trầm, phẫn nộ đuổi theo.
….
Ôn Noãn chạy như bay trong các con ngõ, sườn eo lại đang bị thương, toàn bộ phần eo đều chết lặng, một dao này của hắn như có độc vậy.
Trước khi xuống núi sư phụ từng dặn, giang hồ hiểm ác, phải đề phòng bọn đạo chích đánh lén khiến mình bị thương.
Ôn Noãn trước giờ không để ý đến việc này, việc tập luyện của cô vẫn luôn hướng đến mục đích tốt đẹp, quang minh chính đại, nhưng tiếc rằng không phải ai cũng như vậy.
Xem ra đêm nay phải giải quyết gọn gàng rồi.
Bỗng nhiên một bóng đen nhảy ra khỏi ngõ nhỏ tối mịt, kéo Ôn Noãn vào không gian đen kịt, bàn tay bịt kín miệng cô.
Ôn Noãn không kịp phòng bị, đang muốn giãy giụa thì nghe người đối diện dùng hơi thở thực nhẹ, thì thầm nói: “Đừng nhúc nhích.”
Giang Trác!
Cậu không có bỏ đi!
Trong lòng Ôn Noãn liền thả lỏng, không hề kêu một tiếng.
Lưng của cô vừa chạm vào ngực và bụng của Giang Trác, chỉ cách lớp áo mỏng manh, có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể cậu.
Tiếng thở đầy kiềm chế của cậu truyền đến từ sau tai, ẩm ướt lại nóng bỏng, phả vào cổ cô, có chút ngứa ngáy.
Ôn Noãn chịu không nổi liền cọ quậy một chút, tiếng của Giang Trác kề bên tai lập tức vang lên: “Đừng…. nhúc nhích.”
Cô lập tức đứng yên, một cái động đậy cũng không dám.
Hai người cứ như vậy đứng dán vào nhau, trốn trong bóng tối. Tay cậu đặt bên dưới xương quai xanh người đứng trước, có thể cảm giác được “cơ ngực” của cô.
Lần trước cậu đã mơ hồ cảm nhận được, quần áo ăn mặc ngày thường không thể nhìn ra, chạm vào mới biết của tên này còn lớn hơn cậu tập.
Nhưng dù có cơ ngực, cậu ta vẫn rất ‘nữ’(*), trên người còn có mùi hương ngọt ngào của con gái.
(*) Từ gốc là 娘炮 (nương pháo) là một tính từ miêu tả một người đàn ông rất nữ tính ở một số khía cạnh, không có ý tốt.
Giang Trác mất tự nhiên mà bĩu môi.
Toàn bộ sự chú ý của Ôn Noãn lại đang đặt lên tên mặt sẹo kia, không hề chú ý rằng cánh tay Giang Trác đang ở vị trí không thích hợp.
Tên mặt sẹo tìm quanh ngã tư một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên con hẻm tối đen.
Ôn Noãn siết chặt nắm tay.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, cô thậm chí có thể tiếng trái tim của mình và Giang Trác đang đập lên từng hồi….
…. cùng tiếng bước chân đang ngày càng gần.
Giang Trác áp sát vào bên tai cô, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Chạy.”
Vừa dứt lời, cậu liền buông cô ra, Ôn Noãn theo đó phối hợp, lao như điên về cuối con hẻm.
Phía sau, Giang Trác nhặt hai viên đá dưới đất ném vào tên mặt sẹo, nghe được tiếng kêu thảm thiết của hắn.
Ôn Noãn quay lại nhìn----