GIẢ TRAI LẠI BỊ NAM THẦN COI TRỌNG

Chương 11: Không được nhìn lén


Edit: Hiba


**


Đầu óc Ôn Noãn thật sự choáng váng, nhưng cũng còn sót lại chút ý thức, có thể cảm nhận được cả người mình được nhấc lên, lắc lư theo từng bước đi.


Tiếng gió rít gào, tiếng mưa rơi tí tách, thậm chí là tiếng nói đầy ghét bỏ của Giang Trác cô cũng nghe được: “Nhẹ như thế, cậu có phải con trai không vậy….”


Ôn Noãn muốn phản bác, chỉ là hiện tại một chút sức lực cô cũng không còn, thanh quản nặng nề như nuốt phải chì.


Tiếp đến, lại nghe thấy tiếng dùng chìa khóa mở cửa, hẳn là về đến nhà rồi, nhưng mùi hương xung quanh sao lại không giống nhà cô. 


Có tiếng nói trôi chảy của người phụ nữ địa phương Bắc thành, tiếng kéo đàn nhị, thậm chí cả tiếng nói của Diệp Thanh kêu lên----


“Anh Giang, sao lại mang cậu ấy về đây?”


Ôn Noãn cố gắng mở to mắt, nhìn xung quanh.


Có vẻ là một cái sân, trong sân có một cái mẹt để phơi thuốc bắc, còn có mấy cọc gỗ cùng mấy tấm bia dùng để luyện võ. Sân rất lớn, bên trong có nhiều hộ gia đình, giống như một khu dân cư ngày xưa. Dù vậy sân vẫn rất sạch sẽ, có nhiều loại cây xanh được trồng.


Diệp Thanh đứng trên lầu hai, hướng về cậu mà hô: “Cậu ta làm sao vậy? Mặt của cậu cũng….”


Giang Trác ném cho cậu ta một cái ánh mắt, Diệp Thanh liền im lặng, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, nhỏ giọng nói: “Chú tôi ngủ rồi.”


“Lấy giúp tôi một ít thảo dược để xử lý máu đông và cầm máu.”


Diệp Thanh ừ một tiếng, sau đó xoay người vào phòng của chú cậu ta.


Giang Trác ôm Ôn Noãn vào phòng, đặt cô nằm lên giường, duỗi tay muốn vén góc áo của cô lên.


Ôn Noãn gắt gao nắm chặt góc áo, hoảng sợ nhìn cậu: “Đừng…”


Giang Trác trợn trắng mắt: “Cậu có phải đàn ông không vậy.”


“Không cần… chạm vào tôi.”


Giang Trác càng nhìn, càng thấy tên này như con gái, cứ ngại ngại ngùng ngùng. 


“Ông đây cũng không định chạm vào cậu.” Cậu lạnh lùng nói: “Nhưng tôi cũng không định để cậu đêm nay chết luôn trên giường tôi."


Ôn Noãn có thể cảm giác được ý thức của mình đang mờ dần, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là đêm nay phải phơi bày sự thật rồi.


Cô bấu chặt góc áo, miễn cưỡng kéo lên một chút, để lộ ra miệng vết thương bên hông.


Vết thương chỉ đơn thuần và rất đơn thuần là một dao rạch qua, nhưng phần da xung quanh đều đã xanh tím, đây rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.


Máu xung quanh cũng chuyển thành màu đen.


Giang Trác cúi người, đặt môi vào miệng vết thương của cô, mút một cái.


Ôn Noãn kinh hãi: “Cậu làm gì!”


Trên khóe miệng Giang Trác dính thứ máu đen kia, cậu vô biểu tình nói: “Không biết được đây là thứ gì, có gây chết người không, chưa muốn chầu trời sớm thì im lặng.”


“Cái gì… Không phải, tôi cảm thấy cậu có thể giúp, giúp tôi gọi 120 gì đó.”


“Giang Trác ném điện thoại ra trước mặt Ôn Noãn: “Thử xem 120 tới trước hay cái mạng nhỏ của cậu đi trước.”


Ôn Noãn cắn răng, đành nằm yên, tùy ý để Giang Trác xử lý.


Dù sao… còn gì quan trọng hơn tính mạng nữa.


Nửa thân đều đã chết lặng, nhưng sao vẫn cảm nhận được đôi môi mềm của cậu, còn cảm giác được cậu ta đang dùng sức mút vào.


Ôn Noãn bị làm cho có chút ngứa, chịu không nổi bắt đầu kêu rầm rì.


Giang Trác ngẩng đầu, bắt đầu nóng máu: “Cậu mẹ nó đừng làm trò giống con gái được không, kêu la cái gì.”


Ôn Noãn lập tức bưng kín miệng, nhưng thật sự vẫn cảm thấy ngứa, cả người vặn vẹo.


Vốn ban đầu, máu Giang Trác hút ra đều là màu đen, được một lúc… màu đã chuyển lại thành đỏ. 


Miệng vết thương của cô không còn màu bầm tím, trở lại như bình thường.


Ôn Noãn có thể nhận ra, bản thân cũng dần tỉnh táo hơn.


Cô ngẩng đầu nhìn sang, môi của cậu có chút màu xanh tím, chưa kể khóe môi vẫn còn vết máu đỏ tươi, như một con quỷ hút máu xinh đẹp.


“Cậu cũng hay thật.” Ôn Noãn hữu khí vô lực mà đùa giỡn: “Người ta hô hấp nhân tạo, cậu lại đi hút máu nhân tạo, học ở đâu đấy?”


Giang Trác lạnh nhạt nói: “Trong phim kiếm hiệp, trước giờ đều thấy kĩ năng này khá ảo diệu, vừa lúc đem cậu đi luyện thử.”


Ôn Noãn: …


Cô bất mãn nói: “Phim võ hiệp còn có rất nhiều trò, ví dụ như bị trúng độc mà không lăn giường sẽ chết, có muốn thử với tôi không!”


Giang Trác cười nhạt: “Cậu không phải đang nằm trên giường của tôi sao.”


Tên này có nhân tính không!


Đúng lúc có tiếng người vang lên ngoài cửa: “Giang ca, tôi đây.”


“Vào đi.”


Giang Trác thuận tay kéo tấm chăn, che lại phần thân đang lộ ra của Ôn Noãn.


Diệp Thanh bưng một chén thuốc mỡ màu trắng sền sệt đến, nhìn vết máu còn dính trên mặt Giang Trác, vội đặt chén thuốc xuống, từ trong túi lấy ra một viên thuốc đưa cho cậu: “Nhai một viên đi, bổ khí, làm tan máu đông.”


Giang Trác nhận lấy viên thuốc, trực tiếp nhét vào miệng Ôn Noãn.


Diệp Thanh ngạc nhiên nói: “Giang ca, cái đó là thuốc cho cậu....”


“Đây là cái gì vậy?” Ôn Noãn nhai nhai, gương mặt ghét bỏ: “Đắng quá.”


Diệp Thanh hung hăng trừng mắt liếc cô một cái.


Nguyên liệu làm ra loại thuốc này cực kỳ quý, một năm chú cậu chỉ làm được ba viên, cứu được mạng người, giá trị ít nhất cũng phải từ sáu chữ số, vậy mà cứ thế… bị tên gia hỏa này ăn mất rồi.


“Có gì đặc biệt đâu, bao nhiêu tiền trả lại cậu là được chứ gì, đợi chút, chuyển khoản cho cậu.”


“Được thôi! Mười vạn cảm ơn.”


“... Ách, quên mang theo di động rồi, nói sau ha.”


Diệp Thanh: …


Tôi lại tin cậu sẽ nhắc lại chuyện này quá.


Giang Trác có vẻ không muốn nói chuyện, một thân rầu rĩ ngồi bên cạnh, mày nhíu chặt, đầu tóc vấy bẩn, quần áo cũng không còn sạch sẽ.


“Trác ca, không phải hôm nay sinh nhật mẹ cậu à? Cậu đến Giang gia dự tiệc, như thế nào lại động tay động chân đến một người dính đầy máu thế này.”


Ôn Noãn kinh ngạc nhìn Diệp Thanh: “Sinh nhật? Mẹ cậu ấy?”


“Đúng vậy, cậu ấy còn chuẩn bị quà nữa kìa.”


Giang Trác bỗng cắt ngang: “Câm miệng.”


Diệp Thanh liền khóa miệng.


Ôn Noãn nhìn Giang Trác, không biết vì sao cậu lại chật vật như vậy.


Cậu hơi cúi đầu, con ngươi đen nhánh bị che lấp bởi một tầng sương, khiến người khác cũng thấy mờ ảo. 


Diệp Thanh để thuốc mỡ màu trắng ngà sền sệt lên chiếc bàn bên cạnh, nói: “Trác ca trời sinh dễ đau hơn người thường. Chúng ta ăn một quyền, vài phút sau liền thuyên giảm, nhưng cậu ấy có thể đau đến trực tiếp ngất đi. Cho nên cậu ấy cũng không thể học võ, về sau cậu đừng tìm cậu ta đánh nhau, càng không cần năm lần bảy lượt để cậu ấy gặp nguy hiểm vì cứu cậu.”


Ôn Noãn hơi há miệng, có chút kinh ngạc.


Có loại bệnh này nữa?


Nghĩ lại mà nói, thời gian biết Giang Trác lâu như vậy, hình như đúng là chưa thấy cậu ấy và người khác đánh nhau.


“Nhưng… vũ khí của cậu ấy lợi hại như vậy…”


“Giang Trác luyện bắn súng và nhãn lực, luyện mười mấy năm, không giống cậu, bị người ta tẩn một trận tỉnh lại liền như được đả thông mạch Nhâm mạch Đốc, biến thành Siêu Saiyan.


Giang Trác cầm cái muỗng, gõ gõ chén thuốc, nói với Diệp Thanh: “Không còn sớm nữa, trở về ngủ đi.”


Diệp Thanh đưa thuốc mỡ cho Giang Trác, nói nhỏ: “Sáng mai nói cậu ta đi đi, đừng để chú phát hiện.”


“Biết rồi.”


Diệp Thanh tức giận rời phòng, lúc này Giang Trác mới kéo chăn của cô xuống, duỗi tay chấm thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương.


Cảm giác đau bất chợt khiến cả người Ôn Noãn theo bản năng rụt lại.


“Chịu một chút.” Cậu vẫn bình bình đạm đạm bôi thuốc lên, dùng lực rất lớn, cơ hồ muốn đem đống thuốc mỡ ấn vào miệng vết thương của cô vậy.


Ôn Noãn cắn chặt môi dưới, không kêu một tiếng.


“Đau thì nói một tiếng.”


Ôn Noãn dùng sức lắc đầu.


“Cậu mẹ nó không phải muốn khóc rồi chứ.”


Giang Trác dùng sức ấn ấn vào vết thương, Ôn Noãn liền gào lên: “Làm gì vậy!”


“Khóc một cái tôi xem nào?”


“Tôi mới không khóc!”


Khóe miệng Giang Trác cong cong, tâm tình có vẻ không tệ lắm, cúi đầu nhẹ nhàng thổi miệng vết thương. 


Từng đợt mát lạnh kéo đến, toàn thân cảm thấy thật thoải mái.


Ôn Noãn cẩn thận cuốn góc áo.


May là vị trí tay chỉ ở bên eo, nếu là chỗ khác, chẳng phải sẽ lộ hết rồi sao.


Ôn Noãn lại nghĩ đến bộ dáng thiếu niên giúp cô mút miệng vết thương, gương mặt không khỏi đỏ ửng lên.


Giang Trác cũng không hỏi nhiều, chỉ châm chọc cô: “Eo thon như vậy, nhỏ bằng con gái luôn rồi, con trai gì nữa.”


Ôn Noãn cũng chẳng tức giận, cô vốn dĩ là con gái mà.


Bôi thuốc xong, quấn băng gạc lên, Ôn Noãn vội vàng thả góc áo.


“Cử động được chứ?” Cậu hỏi.


Ôn Noãn thử cử động một chút, nói: “Eo vẫn còn tê tê, không có cảm giác gì.”


“Lúc tắm chú ý đừng để miệng vết thương thấm nước, dùng khăn lau người là được. Nếu không thể cử động, tôi giúp cậu vậy.” Giang Trác nói xong, lấy ra một chiếc khăn bông mới từ trong tủ.


Ôn Noãn bắt đầu choáng váng: “Tắm… tắm rửa?”


Giang Trác cởi áo khoác, ném cho cô một cái liếc mắt, hỏi: “Đừng nói cậu cho rằng, tôi sẽ để cậu ngủ trên giường mình mà không tắm?”


“Tôi mà muốn ngủ trên giường của cậu à!” Ôn Noãn trợn mắt há mồm.


Giang Trác nhìn thấy vẻ mặt này của cô, càng thêm khó chịu: “Cậu nghĩ tôi muốn sao? Bằng không bây giờ cậu lăn đi, tôi tiễn cậu.”


Nói xong cậu còn mở cửa phòng, bày ra tư thế tiễn khách.


Ôn Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn mưa nhỏ, nửa thân của cô đều chết lặng, nếu giờ trở về, chẳng biết sáng mai còn thấy bình minh hay không. 


Lại là… không có gì quý hơn tính mạng. 


Ôn Noãn nhấc chân, đến cửa nhà vệ sinh, nói: “Không, không cần cậu, tôi tự mình tắm.”


Giang Trác cầm một bộ quần áo của mình, ném khăn cho cô, cũng đi theo: “Phòng vệ sinh rộng, chúng ta có thể cùng tắm, người tôi cũng ướt cả rồi, tôi muốn nhanh chóng thay ra.”


Ôn Noãn gấp gáp đẩy cậu ra ngoài: “Không được!”


Giang Trác thấy cô phản ứng mãnh liệt như vậy, nhíu mày nói: “Đều là con trai, cậu sợ cái gì.”


“Tôi… không có thói quen tắm chung với người khác.”


“Cậu ổn không đấy… Cậu có té tôi cũng không vào đỡ đâu.”


“Không, không sao.” Ôn Noãn vịn tường đi vào phòng tắm, cẩn thận khóa cửa lại, nhưng vẫn không yên tâm, nói với Giang Trác bên ngoài: “Cậu… không được đột nhiên xông vào đâu đấy.”


“Lão tử không có hứng thú như vậy với cậu!”


Cậu có chút cạn lời, lại nghe được tiếng “Ôn Hàn” lẩm bẩm trong phòng tắm: “Không có hứng thú là được rồi.”


Dường như còn có tiếng thở phào nhẹ.


Giang Trác bên ngoài chỉ biết cầm quyển sách lật lật, sau đó lại bực bội bỏ xuống.


Tác giả có lời muốn nói: 
Con dâu không muốn tui giúp gì hết : )

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi