GIẢ TRAI LẠI BỊ NAM THẦN COI TRỌNG

Chương 17: "I miss you"


Edit: Bachu


**


Tần Dã lấy bút và giấy nháp ra, vậy mà lại thực sự bắt đầu nghiêm túc làm bài tập.


Ôn Noãn quan sát dáng vẻ hắn ta làm bài tập.


Đối với một bài toán rất phức tạp, chỉ trong vài phút hắn ta đã tìm ra đáp án.


"Xem ra thành tích của anh cũng khá tốt, một thanh niên rất có triển vọng. Mà sao đầu anh lại nghĩ quẩn như vậy, còn bày đặt học người ta đi ám sát người khác nữa."


Tần Dã cố chấp nhấn mạnh: "Tôi lặp lại một lần nữa, là tôi được người ta giao nhiệm vụ dạy dỗ cậu một trận, ai kêu cậu phản kháng làm gì, bị thương thì ráng chịu."


"Theo như anh nói... Nếu tôi không chống trả nổi thì anh sẽ cho rằng tôi là con gà con vịt sao!"


"Ở trong mắt tôi, cậu và bọn nó cũng chẳng khác gì nhau, đều là con mồi mà thôi."


Ôn Noãn vỗ bàn một cái: "Đồ điên! Thứ độc ác! Sư phụ dạy anh tập võ chỉ để ức hiếp người khác thôi sao?"


"Tôi chỉ muốn nổi bật hơn thôi."


"Chỉ cần giết tôi là có thể trở nên nổi bật hơn sao?"


Giang Trác dụi dụi khóe mắt, cuối cùng đêm nay cậu cũng nhìn thấy mức độ đấu võ mồm của Ôn Noãn. Nếu cứ để bọn họ giận dỗi như vậy, sợ là sẽ cãi nhau cả đêm mất.


Cậu lấy một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Tần Dã: "Rốt cuộc cậu ta đã làm cái gì, có đáng để người khác đề nghị anh đi đánh nhau thế này sao?"


Tần Dã tiếp tục làm bài tập: "Nực cười, người đang ở bên cạnh cậu, cậu không hỏi cậu ta mà lại hỏi tôi làm gì."


Vừa dứt lời, tay Giang Trác liền giật lấy quyển bài tập lớp 12 ném sang một bên.


Cậu xách cổ áo hắn ta, vẻ mặt lạnh lùng, gằn từng chữ một: "Anh cho rằng tôi đang nói đùa sao?"


Đêm nay, đại ca Giang Trác tràn đầy khí thế như vậy, khoan nói tới những người có tâm lý yếu, nếu mà sức chịu đựng tốt cũng... thật đúng là không chịu nổi.


Tần Dã ngượng ngùng nói, "Tôi không muốn giết bất kỳ ai, chỉ là dạy cho cậu ta một bài học mà thôi."


"Nói rõ ràng."


Tần Dã nhìn Ôn Noãn đứng ở bên cạnh: "Khách của tôi kêu tôi đánh cậu một trận, tiện thể nói với cậu mấy câu. Hay là, cậu lại đây cho tôi đấm một quyền, coi như là tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi sẽ nói với cậu?"


Ôn Noãn đi tới, ngửa mặt cho hắn: "Được thôi, người anh em mau đánh đi, đừng khách sáo."


Tần Dã giơ nắm đấm lên tung qua. Đúng lúc này, một chiếc đũa vừa lúc nhắm ngay con ngươi của hắn, chỉ cách vài milimet nữa là chạm vào rồi.


Tần Dã đột nhiên thu quyền lại, giơ hai tay lên: "Bình - tĩnh."


Hắn cơ bản còn không nhìn thấy khi nào Giang Trác đã cầm đũa lên, khi nào đã chọc đến trước mắt hắn.


Võ thuật trên thế giới này, tất cả đều bất khả chiến bại, đều nhanh nhẹn và không thể chống đỡ.


Tốc độ của cậu đã không còn nằm trong phạm vi có thể nhìn thấy bằng mắt thường nữa.


"Dám động vào một cọng lông tơ của cậu ấy à, cứ thử xem."


Mặt cậu vô cảm, không giận tự uy (*).


(*) Mặc dù không tức giận nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghiêm.


Ôn Noãn bình thản ngồi vào bàn bên cạnh uống trà, lòng thấy nhẹ nhõm.


Hôm nay cô được đại ca bao che rồi!


Giang Trác tiếp tục hỏi: "Khách hàng của anh là ai?"


Tần Dã: "Tôi sẽ không nói cho cậu đâu, đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi."


"Đạo đức nghề nghiệp à, vậy thì sao?" Giang Trác mở sách bài tập lớp 12 của hắn, xé trang đầu có ghi tên hắn: "Bạn học Tần Dã, lớp 12 trường trung học số 7 Bắc Thành, hẹn gặp lại vào thứ Hai tuần sau."


Tần Dã: "..."


Hắn ta ấm ức đối chất với Ôn Noãn: "Bà Trương, người đề nghị tôi làm như vậy có nói là, đại thiếu gia nhà họ Ôn chỉ có thể là Ôn Thừa Nghiệp. Nhân lúc còn sống thì cậu nên từ bỏ ý nghĩ đó đi, nếu không sau đó sẽ không phải là bẻ một ngón tay đơn giản như vậy đâu."


"Đúng vậy, bà ấy yêu cầu tôi bẻ gãy ngón tay của cậu."


Ôn Noãn: ...


Tần Dã: "Tôi chỉ có thể nói như vậy thôi, còn danh tính của người ra đề nghị đó, tôi tuyệt đối không thể nói cho cậu, đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi!"


Ôn Noãn: ... Đạo đức nghề nghiệp của anh tốt thật đấy.


Ôn Noãn nói: "Bà Trương Y Tuyết kia cho anh bao nhiêu tiền để giết tôi, tôi trả gấp đôi, chỉ cần anh giúp tôi khai ra bà ta."


Tần Dã sắp khóc rồi: "Anh trai à, xin hãy tha cho tôi đi, tôi sẽ không bao giờ nhận loại công việc này nữa đâu! Tôi thực sự chỉ muốn chăm chỉ thi vào trường đại học thôi."


Ôn Noãn cũng biết, Tần Dã tuyệt đối sẽ không đứng ra làm chứng. Nếu như hắn và Trương Y Tuyết thật sự có giao dịch mập mờ, vào đồn cảnh sát sẽ là vết nhơ cả đời.


"Được rồi."


Ôn Noãn lấy điện thoại ra quơ quơ, "Chuyện nên nói đều đã được ghi âm lại. Nếu anh lại làm phiền tôi, hoặc là sau này lỡ tôi mà có đau đầu thì sẽ tính sổ trên đầu anh hết đấy. Tốt nhất anh nên cầu nguyện cho tôi mạnh khỏe đi."


Tần Dã: ...


Lúc trước hắn nhận nhiệm vụ, không phải người kia nói đây là thằng ngu sao? Bởi vì đây là một tên ngu mà còn cố ý trả giá nữa đấy.


Này là... thằng ngu cái mẹ gì?


Bà Trương có hiểu lầm gì về từ "ngu ngốc" đúng không!


"Nếu cậu tìm được tôi, tôi sẽ chấp nhận." Tần Dã cất cuốn sách giáo khoa, rời đi: "Tôi sẽ không làm chuyện này nữa đâu. Sau này chúng ta núi cao đường xa, giang hồ không gặp (*)."


(*) Không hẹn gặp lại.


Ôn Noãn không làm Tần Dã khó xử.


Ngày hôm sau sau khi tan học, Ôn Noãn đi thẳng đến trụ sở của tập đoàn Duyệt San.


Trước đây, công ty Duyệt San là một công ty kinh doanh mỹ phẩm do mẹ cô điều hành. Nhưng sau này gia đình bị phá sản, công ty này cũng bị ba cô thâu tóm rồi tặng cho tình nhân như một món quà.


Bây giờ công ty gia đình này thuộc về Trương Y Tuyết.


Ôn Hàn vẫn luôn canh cánh Trương Y Tuyết trong lòng, cho rằng bà ta đã hủy hoại tổ ấm của mình.


Từ một đứa trẻ ngoan lại biến thành một người không được ba thương yêu, không được mẹ quan tâm, trở thành một thiếu niên suy đồi. Anh còn nói muốn làm chuyện lớn gì đó để ba phải rửa mắt mà nhìn mình.


Thật là ngốc quá đi, không phải anh thật sự cho rằng ba không thích anh, chỉ là bởi vì anh không đủ thông minh sao?


Ôn Hàn quá cố chấp, anh cực kỳ mong muốn được ba chấp thuận mới có thể đối đầu với Trương Y Tuyết.


Nhưng Trương Y Tuyết là ai cơ chứ, là nhân vật Quý Phi phe phản diện trang điểm đậm trong bộ phim truyền hình cung đấu đó. Còn Ôn Hàn chỉ là một vai phụ nhỏ bé, lại còn là một quả pháo hôi (*) ngớ ngẩn.


(*) Nhân vật phụ lót đường cho nhân vật chính, hay phải chịu sự xui xẻo, thường không đáng để nhắc tới trong truyện.


Ôn Noãn phải xử lý chuyện này cho anh hai.


Cô bị ngăn lại trước quầy lễ tân ở công ty Duyệt San.


Nếu không hẹn trước thì cô sẽ không thể gặp Trương Y Tuyết.


Mà Trương Y Tuyết dường như cũng cố tình lảng tránh, đã đến vài lần rồi mà vẫn không gặp được bà ta.


Ôn Noãn không sợ bà ta trốn tránh mình, cô có cách buộc Trương Y Tuyết phải chủ động đi tìm cô.


Cô liên lạc với các anh em trong nhà Thổ Vị, những người làm video phát nhạc khắp đoạn đường từ thành thị tới nông thôn.


"Anh Hàn, hiếm lắm có hôm anh chủ động gọi video cho mọi người nha." Phương Triết Hàn rất vui vẻ, còn đặc biệt tạo cho mình một mái tóc xoăn đuôi tự nhiên: "Từ khi gia tộc chúng ta đổi phong cách, số lượt xem video ngày càng tăng, còn rất phổ biến nữa á."


Dưới sự hướng dẫn của Ôn Noãn, bọn họ đã học được những kỹ năng đấu vật cơ bản, tất cả đều là những chiêu trò rất đẹp mắt. Các video mà Thổ Vị bọn họ quay đã thay đổi diện mạo hoàn toàn, từ Smart quyến luyến tuổi trẻ trở thành Smart người hùng diệt gian. (*)


(*) Các video có kiểu cách giống HKT bên nước mình.


Cũng bắt mắt đấy chứ.


"Hôm nay chúng ta hãy quay một video đại sứ phát ngôn đi."


Ôn Noãn nhảy xuống xe máy, từ trong túi lấy ra một bộ sản phẩm mới do công ty Duyệt San sản xuất, đưa cho các bạn: "Dốc hết sức làm cho sản phẩm này trở nên nổi tiếng nào!"


Mọi người đều biết ân oán giữa công ty Duyệt San và Ôn Hàn, ngay lập tức đã hiểu được ý tứ của cô.


"Được! Đưa cho anh mày mấy cái đi!"


...


Vài ngày sau, video Smart gội cắt sấy (*) của Thổ Vị ở vùng nông thôn lên hot search --


(*) Một cụm từ dùng để chỉ kiểu tóc rẻ tiền, thiếu thẩm mỹ, hay có thể nói là hơi "quê mùa". Điển hình cho phong cách này là HKT, X-japan, GLAY


Trong tiếng nhạc nền của "I miss you", người thanh niên đầu máy bay (*) mặc áo sơ mi hoa, cài vài cúc áo trước ngực, ngồi giữa ngã ba đường lớn, nơi giao nhau của thành thị và nông thôn. Một chiếc xe tải lớn chạy qua, bụi bay mù mịt cả một đoạn đường.


(*) Đầu HKT.


Anh lặng lẽ tự châm một điếu thuốc.


Cô gái để mái bằng tới mắt, mặt không chút son phấn đi tới chỗ anh: "Anh mà không yêu em, cả đời sau anh cũng sẽ không yêu ai được đâu."


Đôi mắt của người thanh niên đầu máy bay được kẻ đen đậm nhìn rất độc ác, môi đeo khuyên, vẻ mặt lãnh đạm.


Anh ta lấy hộp phấn nước của Duyệt San ném lên người cô gái: "Hãy mang theo tình yêu cuối cùng của tôi dành cho cô, lăn ra khỏi thế giới của tôi đi!"


Chuyển cảnh, cô gái mặt mộc đã trang điểm siêu đậm, theo sau một tên đầu nổ mặc tây trang lên xe máy rời đi.


Thiếu niên đầu máy bay ngồi bên bờ ruộng ở làng quê, nhìn lên bầu trời một góc 45 độ, độc thoại nội tâm - - "Và rồi, sau này, tôi đã đánh mất cô ấy."


Hộp phấn nước của Duyệt San bị ném trên đường làng, đã vậy còn được quay đặc tả (*) nữa.


(*) Quay cận cảnh, rõ nét.


......


Video này xuất hiện, một số blogger trong nước còn đăng lại, cư dân mạng cười đến mức sắp nổi điên rồi --


"Tưởng nhà bọn họ đổi kiểu rồi mà, sao lại quay video kiểu này nữa vậy."


"Xin các người đó ha ha ha ha ha."


"Duyệt San cho các người bao nhiêu tiền, SK2 của tôi đưa gấp trăm lần luôn."


"Các người thật sự sử dụng mỹ phẩm của nhà Duyệt San sao, vậy thì tôi sẽ né đây, cảm ơn."


"Có gì nói đó nha, vốn dĩ chất lượng nhà họ đã không tốt rồi, còn bày đặt đổi sang hình thức cao cấp hơn nữa, dĩ dãng dơ dáy dễ dì dấu diếm."


......


Ôn Noãn thấy đang hot, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng tung ra thêm mấy cái video mới nữa, tiếng tăm của nhà gội cắt sấy bỗng chốc lại tăng lên, nhưng mà Trương Y Tuyết lại không tài nào chợp mắt được.


Mấy ngày nay, lượng tiêu thụ của Duyệt San trượt thẳng xuống một đường, trước đây đầu tư một số tiền khổng lồ để cho người nổi tiếng nói vài câu giới thiệu. Vậy mà không tới mấy ngày đã bị đánh bại không còn một miếng nào.


Nhưng luật pháp lại không quản lý được việc này, bởi vì nội dung video không phỉ báng sản phẩm, chỉ có công đoạn làm mờ như không làm mà thôi.


Sảnh lớn của trụ sở công ty Duyệt San, Ôn Noãn ngồi trên sô pha, nhàn nhã uống trà.


Anh trai đầu máy bay và chị gái mái bằng che mắt ngồi trái ngồi phải, xung quanh còn có không ít đồng bọn cùng hợp tác. Thấy cảnh này, sắc mặt bọn người ở công ty đều rất khó xem.


Trương Y Tuyết giẫm trên giày cao gót, vô cùng tức giận đi ra khỏi thang máy, lạnh giọng hỏi: "Ôn Hàn, rốt cuộc cậu đang bày trò gì vậy hả!"


Ôn Noãn ngồi trên sô pha, hai tay đặt ở trên chỗ tựa, tay áo xắn lên, lộ ra cổ tay gầy guộc.


Giọng cô lười biếng: "Cuối cùng Trương tổng cũng có thời gian để gặp tôi rồi."


Trương Y Tuyết nhìn những người xung quanh, hạ giọng: "Có chuyện gì, đến văn phòng rồi nói."


"Như vậy không được đâu." Khóe miệng Ôn Noãn cong lên: "Tôi sợ lắm, lỡ có mạng đi vào lại không có mạng đi ra thì sao, hôm nay nói rõ mọi chuyện ở chỗ này đi."


Nói rồi cô lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm cuộc nói chuyện với Tần Dã --


"Quý bà Trương, người đề nghị tôi làm như vậy có nói là, đại thiếu gia nhà họ Ôn chỉ có thể là Ôn Thừa Nghiệp. Nhân lúc còn sống thì cậu nên từ bỏ ý nghĩ đó đi, nếu không sau đó sẽ không phải là bẻ một ngón tay đơn giản như vậy đâu."


Trương Y Tuyết nghe thấy đoạn ghi âm, hoảng sợ đến mức hoa dung thất sắc (*), chạy đến giật lấy điện thoại xóa đoạn ghi âm.


(*) Khuôn mặt xinh đẹp trở nên hốt hoảng, kinh hãi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi