GIẢ TRAI LẠI BỊ NAM THẦN COI TRỌNG

Giáo viên chủ nhiệm lớp phát cho hai người Ôn Noãn và Giang Trác một quyển sách giáo dục sức khỏe vị thành niên, để họ chăm chỉ học tập và sửa chữa những suy nghĩ lệch lạc của mình.

Hai người mỗi khi rảnh rỗi sẽ cùng nhau nghiên cứu quyển sách giáo dục sức khỏe vị thành niên này, khi lật đến trang cấu tạo s/inh lý của con trai, Giang Trác nghe thấy tiếng than thở của Ôn Noãn bên tai.

Cậu quay sang thì nhìn thấy ánh mắt của cô đang dán chặt vào bức ảnh phía trên, nghiêm túc cẩn thận nghiên cứu.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Giang Trác:...

Cậu nhanh chóng lật sang trang khác, Ôn Noãn lập tức kháng nghị: "Tôi còn chưa xem xong mà!"

"Có gì hay mà xem!"

"Không phải thầy giáo bảo chúng ta nghiêm túc xem sao?"

"Cậu cũng nghiêm túc quá rồi đấy!"

Ôn Noãn bĩu môi. Cô chưa từng nhìn thấy người nào hơn năm tuổi. Đã là sách giáo dục sức khỏe phổ thông sao lại không thể cho cô xem kỹ để hiểu rõ chứ?

Số trang rơi vào chương si/nh lý nữ, Giang Trác liếc nhẹ rồi lật đi ngay lập tức.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ôn Noãn nhìn hai má hơi ửng hồng của cậu, cười nói: “Trác gia của chúng ta cũng biết ngượng ngùng nữa à?”

“Không có.”

“Còn không chịu thừa nhận, hai tai đã đỏ vậy rồi. Càng thẹn thùng thì càng nên học một ít." Ôn Noãn lật vài trang rồi lật đến chương “Con người đến thế giới thế nào?" trong chương này có một số bức tranh hoạt hình, người nhỏ giới thiệu một số “hoạt động của con người” theo phương thức giáo dục khoa học.

Ôn Noãn đưa sách cho Giang Trác: “Đây, xem kỹ đi.”

Giang Trác đẩy sách ra: “Không xem.”

"Thầy Trương bảo chúng ta phải cùng nhau chăm chỉ học tập!"

Giang Trác nhướng mày, đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cậu thật sự muốn giao lưu học hỏi cái này với ông đây?”

Ôn Noãn nhìn nụ cười không nghiêm chỉnh của cậu thì thấy là lạ: “Chuyện đó… đương nhiên là chỉ dùng cho mục đích học thuật.”

"Thật không?"

“Chứ không tôi là con, con trai, làm sao có thể cùng cậu giao lưu cái này.”

Ôn Noãn có chút chột dạ, gương mặt cũng ửng hồng.

Giang Trác đưa mắt nhìn vào trang sách, nghiêm túc hỏi: “Nếu cậu là con gái thì có thể giao lưu sao?” 

Đầu óc Ôn Noãn ong lên như có xe lửa đang chạy bên trong, cậu như vậy ai mà chịu đựng nổi!

Diệp Thanh bưng cốc nước vào phòng học, đi ngang qua, nhìn thấy nội dung trang sách hai người đang xem thì ôm ngực hét lên...

"Các người! Các người xem truyện H gì vậy hả!"

Lại còn dựa vào nhau đọc! Cảnh này quá kỳ dị!

Ôn Noãn trợn tròn mắt, lật trang bìa ra chỉ vào mấy chữ to trên đó, nói: “Sách giáo dục sức khỏe vị thành niên!"

"Hai người là trẻ sinh đôi dính liền nhau à? Cùng nhau đọc loại sách này.” Diệp Thanh ngồi xuống ghế sau, ngửa cổ uống một ngụm nước: “Hai người sao không cùng đi vệ sinh, cùng tắm, cùng ngủ luôn đi.”

Ôn Noãn vươn tay vỗ vào đầu cậu ta. Diệp Thanh nhanh chóng né tránh.

"Chúng tôi đang nghiên cứu thảo luận học thuật bình thường. Trong đầu cậu đang suy nghĩ cái bậy bạ gì hả?"

Diệp Thanh cười nói: "Vậy hai người thảo luận ra được kết quả chưa?"

Giang Trác đóng sách lại, dựa vào bàn thản nhiên nói: “Chuyện này thì có thể thảo luận ra kết quả gì?"

"Thế nào mới có kết quả?”

“Thực hành mới hiểu rõ được.”

Ôn Noãn:...

F/u/ck! Thực hành mới hiểu rõ là cái quái gì!!!

Ủy viên thể dục Hạ Huy đi tới đưa cho cô một lá đơn: “Thầy Trương nói cậu sẽ tham gia đại hội thể thao đúng không?”

"À đúng vậy!"

“Lớp chúng ta chủ yếu là văn binh, thể chất của Hàn gia cậu lại tốt cho nên đại hội thể thao lần này đành trông chờ vào cậu rồi! "

Ôn Noãn đảm đương trách nhiệm nói lớn: “Được, hạng mục nào ông đây cũng đăng ký!”

"Hàn gia cố lên! Toàn bộ đều phải dựa vào lão nhân gia ngài!"



Nhưng mà Ôn Noãn ôm đồm nhiều việc ngàn vạn lần không thể ngờ tới vào ngày diễn ra đại hội thể thao thì bà dì của cô lại đến sớm.

Ngày đầu tiên không quá nhiều cũng không cảm thấy khó chịu lắm, nhưng nó ảnh hưởng đến tình trạng toàn thân ê ẩm khiến cho cô không còn sức lực.

Khúc quân hành vô cùng náo nhiệt vang lên trong trường, hai sân bóng đá và một sân bóng rổ chật kín học sinh các lớp.

Ôn Noãn đã thay đồ thể thao làm nóng người trên bãi cỏ xanh.

Ủy viên thể dục Hạ Huy dán một miếng vải vuông 01 lên áo cô, trận đầu tiên sẽ là cuộc đua cự ly 800 mét.

"Tớ đã đăng ký hết các hạng mục cho cậu rồi đấy! Đẩy tạ, chạy đường dài, chạy nhanh, còn có cả nhảy cao, nhảy xa. Lớp chúng ta đều là mọt sách cho nên vinh quang của lớp phải nhờ Hàn gia cậu!"

"Cái, cái đó, tôi... tôi muốn thương lượng với cậu chuyện này. Tôi có thể..."

"Chỉ cần cậu có thể giành chức vô địch thì mọi chuyện đều dễ thương lượng!” Hạ Huy vỗ vai cô: "Để tớ ngồi xổm cho cậu ngồi trên ghế tớ đi!"

“Không phải, hôm nay tôi không tiện lắm.”

"À tớ biết rồi! Hàn gia cậu khát nước rồi! Các cậu, cho Hàn gia một lon nước ngọt lạnh!”

Một nhóm con trai chạy đến, bóp vai, đấm lưng cho Ôn Noãn, người khác thì đưa lon Pepsi lạnh đến bên miệng cô.

“Không, không, không, không cần, tôi không khát.” Ôn Noãn đẩy lon Pepsi đi.

Bọn con trai nói: "Anh Hàn, mặt mũi của con trai lớp 1 chúng ta hôm nay đều trông chờ vào cậu! Nhất định không được để chúng ta bị thua kém!"

"Vô nghĩa, anh Hàn là ai? Cái thân thủ và sức lực như vậy thì nếu không phải luyện võ ba bốn năm thì không thể có được..." Hạ Huy đập một phát vào bả vai cô: "Trường chúng ta có mấy người có thể làm đối thủ của cậu ấy được!"

Ôn Noãn ho khan một tiếng, nuốt mấy lời định nói xuống.

Diệp Thanh và Lục Vũ ngồi trên khán đài các vận động viên làm nóng chuẩn bị trong sân vận động. Diệp Thanh lấy vở ra vẽ Ôn Noãn mặc đồ thể thao.

"Cậu ấy cũng gầy quá.” Lục Vũ nhìn bản phác thảo trên tay Diệp Thanh, rồi nhìn lại Ôn Noãn trong sân: “Nhìn xem, Hạ Huy còn to gấp đôi cậu ấy nữa. Sao có thể gầy như một thằng nhóc con vậy?"

Diệp Thanh liếc mắt một cái: "Khung xương nhỏ."

"Nhưng mà cậu nhìn xem hôm nay cậu ấy không náo nhiệt chút nào." Lục Vũ đặt khuỷu tay lên vai Diệp Thanh cười nói: "Trước đây Hàn gia rất ngưu bức [1], đại hội thể thao ra sân cũng phải tiền hô hậu ủng, hôm nay sao lại giống như hoa héo vậy?"

[1] ngưu bức: giỏi, tài, ngầu...

Diệp Thanh tự nhiên cũng đã nhận thấy Ôn Noãn có gì đó không ổn: “Tinh thần không tốt lắm."

Lục Vũ khều Giang Trác đang nằm bên cạnh: "Ôi chao cậu đi xem cậu ấy một chút! Hay là không khỏe?"

Giang Trác nằm trên ghế, quyển sách giáo dục sức khỏe vị thành niên úp lên mặt che nắng, uể oải lẩm bẩm: “Hàn gia của mấy cậu có bao giờ mà không khỏe đâu?"

Nói vậy nhưng Giang Trác cũng ngồi lên nhìn Ôn Noãn trong sân.

Cô mặc quần short, duỗi eo. Nhưng thắt lưng vừa hạ xuống cô đã lấy tay che bụng.

Quả thực có gì đó không ổn.

Ánh mắt Giang Trác dừng lại nơi cuốn sách sức khỏe vị thành niên trên tay, tình cờ trang này vừa đúng nói về kiến ​​thức chăm sóc trong kỳ si nh lý cho con gái.

Cậu không nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô là ngày mấy, tuy là không còn xa nhưng mà chắc hẳn không phải là mấy ngày này. Trong sách nói, sớm một tuần hay trễ một tuần là chuyện bình thường.

Cuộc đua 800 mét của nam sắp bắt đầu, các vận động viên đều đã sẵn sàng, háo hức đứng ở khu vực chờ chuẩn bị chạy.

Diệp Thanh vẽ Ôn Noãn xong, quay đầu lại thì vị trí của Giang Trác đã trống không, chỉ để lại một quyển sách giáo dục sức khỏe vị thành niên.



Ôn Noãn đứng ở vạch xuất phát, ở bên cạnh đường băng, Hạ Huy nắm tay cô: “Anh Hàn, cố lên!” 

Rồi rồi, nếu đã đáp ứng thì phải làm tốt. Cô không bao giờ muốn làm người khác thất vọng.

Ngày đầu tiên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

Cô cúi người xuống chuẩn bị lao ra, tuy nhiên đúng lúc tiếng súng vang lên thì một bàn tay đột nhiên giữ chặt tay cô lại, sức lớn hơn kéo cô về.

Theo quán tính, cô ngã vào trong vòng tay của Giang Trác, hai người ôm chặt lấy nhau.

Toàn trường im lặng, ngay cả khúc quân hành đang phát trên radio cũng tạm dừng trong hai giây.

Đây... là tình huống gì?

Ôn Noãn quay đầu lại nhìn đối thủ đã chạy một khoảng xa thì nóng nảy: “Giang Trác có chuyện gì thì thi đấu xong rồi nói.”

Thấy cô nhất quyết muốn chạy, Giang Trác trực tiếp lột số báo danh trên ngực cô ra, dùng kim ghim trên quần áo của mình.

"Cậu… cậu làm gì vậy?”

“Đột nhiên muốn vận động một chút.”

Giang Trác làm nóng cơ rồi ra đường băng.

Ôn Noãn và Hạ Huy ở một bên đường băng bốn mắt nhìn nhau nhún vai, biểu thị mình không hiểu Giang Trác đang suy nghĩ gì.

Hạ Huy tức giận muốn chết, trong lớp người nào không biết Giang Trác bình thường rất ghét tất cả các môn thể thao nhàm chán ngoại trừ bóng rổ, mỗi lần giáo viên thể dục tổ chức chạy đều rì rì về cuối.

Đây không phải là vấn đề then chốt...

Mấu chốt là Giang Trác vẫn còn đang đi dép lê! Cậu ta chạy cái rắm!

Hạ Huy và Ôn Noãn không biết rõ tình hình, nhưng các nữ sinh toàn trường đã đoán ra được, vì vậy biểu ngữ CP của Giang Hàn lại được nâng lên...

"A! Bằng chứng Giang Trác chạy thay cho vợ! Ngọt ngào chết đi được!"

"Bằng chứng cái gì? Cậu ta đang muốn chứng minh rằng cậu ta là 1!"

"Dép lê phản công!"

"Tối nay lại có "Hotboy trường bá đạo nhẹ nhàng yêu" rồi!"

...

Sự thật chứng minh cái gọi là "dép lê phản công" còn kém xa lắm!

Ủy viên thể dục Hạ Huy cùng một nhóm nam sinh đuổi theo Giang Trác: “Anh Trác, tôi cầu xin cậu chạy nhanh lên xíu được không, chạy 800 mét này là chạy nước rút, bây giờ cậu đang thua người ta cả một vòng.”

Giang Trác lau mồ hôi nhễ nhại trên trán nói: “Mệt quá.”

Mọi người: “…”

Mệt cái rắm! Tốc độ cậu chạy chỉ nhanh hơn đi bộ thôi OK? Bệnh à!

Giang Trác thực sự không thích chạy, mặc dù vậy, cậu vẫn kiên trì hoàn thành vòng cuối cùng, không nghi ngờ cậu xếp thứ nhất từ dưới lên.

Hạ Huy tức muốn chết.

Ôn Noãn vội vàng bước tới định chất vấn cậu, nhưng nhìn hai má ửng đỏ cũng biết hai vòng này thật sự là muốn mạng của cậu.

Cô nhớ Diệp Thanh từng nói bởi vì lúc Giang Trác sinh ra không có ai chăm sóc cho nên mới một tuổi đã có bệnh căn dẫn đến thể chất không tốt.

Cô thở dài, lấy khuỷu tay lau mồ hôi trên trán cho cậu.

Thân thể Giang Trác ổn định lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm trên mặt cô, hô hấp... càng thêm hỗn loạn.

“Cậu chạy không được thì còn có thể làm gì?” Cô hơi hờn dỗi nói: “Lát nữa chắc chắn ủy viên thể dục sẽ mắng hai chúng ta.”

Giang Trác hơi nghiêng đầu, dường như còn dụi trán vào khuỷu tay cô: “Cậu ta không dám.”

Ủy viên thể dục Hạ Huy thật sự không có dũng khí để mắng Giang Trác, chỉ dám dùng ánh mắt oán niệm nhìn cậu.

"Hạng mục tiếp theo của Ôn Hàn là cái gì?” Cậu quay đầu lại hỏi Hạ Huy: “Nhảy cao hay là đẩy tạ?”

Hạ Huy ôm ngực sợ hãi lùi lại hai bước.

Giang gia cậu làm ơn dừng lại đi! Cậu mang dép xỏ ngón mà còn muốn giúp "Ôn Hàn" nhảy cao nữa hả?!

Ôn Noãn không còn cách nào khác đành quay lại nhìn Hạ Huy xin lỗi nói: "Ủy viên thể dục, thật sự xin lỗi, hôm nay tôi hơi khó chịu.”

Hạ Huy bán tín bán nghi, cũng thấy trạng thái tinh thần của cô quả thực không tốt lắm, bất đắc dĩ khoát tay: "Được rồi được rồi, mấy hạng mục buổi sáng tớ sẽ cho người khác thi. Buổi trưa cậu về nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị chiều chạy dài 3000 mét." 

Ôn Noãn nghe nói buổi chiều vẫn còn phải chạy 3000m thì nhất thời ngẩn người: “Không được, ủy viên thể dục, chiều nay tớ cũng không thi được. Tôi thật sự không tiện lắm!"

“Ôn Hàn, cậu suy nghĩ một chút được không?"

Hạ Huy vốn đã rất bất mãn, nghe Ôn Noãn nói vậy lại càng khó chịu hơn: "Cho cậu nghỉ ngơi tới trưa còn không đủ hả? Cậu cũng không phải con gái thì có gì mà không tiện? Được rồi cứ vậy đi! Buổi chiều cậu chạy 3000m, đừng có làm loạn nữa!" 

"Không, tôi thực sự là..."

Tôi thực sự là con gái.

Hạ Huy không chịu nghe cô giải thích, xoay người bỏ đi.

Ôn Noãn bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Giang Trác, khóe miệng treo một nụ cười chân chó...

“Anh Trác vừa rồi chạy không tệ nha.” 

Đúng lúc này bảng xếp hạng cuộc đua 800 mét hiện lên: Ôn Hàn, vị trí cuối cùng.

Nụ cười trên khuôn mặt Ôn Noãn có chút cứng ngắc: “Giúp tôi chạy được hạng nhất từ dưới lên, dù sao cũng có 1, có 1 thì tốt rồi.”

Giang Trác cũng gật đầu đồng ý: “Tôi vẫn luôn là 1.”

Ôn Noãn nghe câu này có vẻ hơi kỳ quái, cô ho nhẹ một tiếng trở lại đề tài cũ: “Anh Trác, cậu trả lời thật cho tôi biết, buổi chiều cậu chạy 3000m được không?”

“Nếu cậu không quan tâ m đến thứ hạng thì vẫn có thể chạy.“

"Chạy là được! Tôi không mong mấy thứ hạng xa vời, cùng lắm là lại bị lão Trương cho một bài thôi!"

Ai bảo bà con của cô đến không đúng lúc làm chi!

"Muốn có thứ hạng thì anh Trác của cậu không mang dép cũng làm được."

Ôn Noãn hoài nghi nhìn cậu không tin lắm: "Chạy 800m đã như vậy, chạy 3000m sắp không còn mạng nữa rồi cậu còn muốn thứ hạng nữa?"

"Không tin thì quên đi! Cậu tự mời cao minh khác đi!"

"Đừng, đừng! Tin tin." Ôn Noãn vội vàng cản cậu lại cười nói: "Vậy thì làm phiền anh Trác lấy cho tôi hạng nhất nhé!"

"Đừng vội, có điều kiện."

"Có điều kiện gì cậu cứ nói, chỉ cần tôi có, tôi sẽ cho cậu. Còn nếu không có, tôi sẽ đi cướp cho cậu!”

"Cậu có.” Giang Trác nghiêng người chậm rãi tiến lại gần mặt cô, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô 

"Đứng ở đích chờ tôi."

Ôn Noãn vốn tưởng rằng Giang Trác sẽ yêu cầu cái gì đó rất hà khắc quá đáng, không ngờ đó chỉ đơn giản một câu

"Đứng ở đích chờ tôi."

Quá đơn giản, cô đồng ý.

Giang Trác nở nụ cười, đôi mắt đen láy như chứa đầy ánh sáng, khóe môi tự nhiên nhếch lên, thật quá dụ người.

Ôn Noãn quay mặt đi, gương mặt có chút nóng.

Tuy là không muốn thừa nhận, nhưng không thể phản bác... Cậu thật sự rất đẹp trai.

Chạy 3000 mét buổi chiều, Giang Trác thực sự thay một đôi giày thể thao, trông không khác gì những nam sinh xung quanh, nhưng cậu là người bỏng mắt nhất trong đám đông.

Có thể không bỏng mắt được sao, mái tóc bạc trắng này...

Tiếng súng trên đường chạy dài 3000 mét vang lên, rất nhiều chàng trai xung quanh lao ra trước, còn Giang Trác vẫn tiếp tục chạy chầm chậm trên đường đua thứ hai.

Ôn Noãn như đã hứa, sau khi cậu vào sân, cô liền đứng ở vạch đích chờ cậu.

Chẳng bao lâu, các nam sinh đã hoàn thành một nửa chặng đường, dần dần trở nên hết sức, tốc độ cũng chậm lại rất nhiều.

Bọn họ đều là một đám ngổ ngáo, chưa từng trải qua huấn luyện thể thao chuyên nghiệp, vừa bắt đầu đã dốc cạn sức lực, giờ thì hai mắt tối sầm, lòng muốn chết cũng có.

Thậm chí người mới đầu đã đứng cuối Giang Trác bây giờ đã chạy song song với một số bạn học.

Ôn Noãn thấy rõ dường như cậu đã tăng tốc.

Chuyện này cũng không dễ dàng, những người xung quanh đã mệt mỏi, sợ là Giang Trác còn mệt hơn. Bởi vì thể chất của cậu từ nhỏ đã không bằng người khác, thần kinh mẫn cảm, cho dù là đau đớn hay vui vẻ đối với cậu đều mãnh liệt hơn người bình thường.

Vậy mà cậu lại tăng tốc, hơn nữa còn vượt qua một số bạn học nam xung quanh mình.

Nhìn cậu thế này Ôn Noãn thật sự không muốn hạng nhất.

Nhìn cậu nghiêm túc cắn răng, nhịp tim Ôn Noãn càng lúc càng nhanh. Tên này vốn không quan tâ m đến mọi thứ trên đời, luôn lười biếng, nghiêm túc lên thực sự quá đẹp trai.

Cô cổ vũ cho cậu, cố gắng hò hét...

“Giang Trác, trùng áp trùng áp trùng áp [2]!”

[2] trùng áp: là từ đồng âm "punch it", biểu thị tinh thần trẻ trung, tinh thần chiến đấu đầy nghĩa khí, ngôn ngữ mạng thường dùng để cổ vũ.

Giang Trác thật sự rất mệt mỏi, phổi dường như đã chất đầy rơm, mỗi lần hô hấp đều khó khăn.

Dường như đôi chân đã không còn là của riêng cậu nữa, linh hồn cũng sắp bay lên.

Cậu vượt qua vạch đích, còn lại một vòng cuối cùng. Cậu nghe Ôn Noãn bên cạnh hô to "trùng áp", "trùng áp", điển hình của câu nói dễ hơn làm. Con mẹ nó cậu nói một chữ trùng nữa xem!

Giang Trác không chút lưu tình đưa ngón giữa về hướng cô.

Có chút tức giận.

Tại sao cậu lại ở đây làm chuyện này? Ở trong lớp ngủ có phải ngon hơn không?

Ôn Noãn đương nhiên không thèm để ý, trên người Giang Trác vẫn còn dán số báo danh và tên của cô, đương nhiên hiểu được cáu kỉnh của cậu: "Anh Trác! Cố lên, tôi ở đích chờ cậu nha!"

Giang Trác không quay đầu lại, rất kỳ quái xung quanh rõ ràng rất ồn ào, vậy mà cậu có thể nghe thấy giọng nói của cô.

Thể chất của cậu luôn cực kỳ kém. Khi còn ở trong trại trẻ mồ côi, dì viện trưởng phát hiện cảm cúm thông thường với mấy đứa trẻ khác chỉ cần vài ngày là khỏe, còn cậu thì bị sốt cao đến mấy ngày liền, cuối cùng suýt nữa lên cơn sốc.

Thể chất kém như vậy khiến tính tình của cậu cũng cực đoan, thống khổ, tuyệt vọng và bi thương... đều phóng đại gấp mười gấp trăm lần.

Vốn dĩ cậu nghĩ đó là một hình phạt hay lời nguyền nào đó, nguyền rủa kẻ đáng lẽ không nên đến thế giới này như cậu. Cho đến khi Ôn Noãn xuất hiện khiến cho cậu nhận ra phóng đại gấp mười gấp trăm lần... không chỉ có thống khổ, mà còn có từng nhịp đập điên cuồng của trái tim, từng hồi hộp và vui sướng mỗi khi ánh mắt chạm nhau... khiến cậu khắc cốt ghi tâm.

Thế giới cằn cỗi của cậu, từ lâu đã không còn một ngọn cỏ, bắt đầu có mưa nhẹ, có ánh nắng và hy vọng.

Hô hấp Giang Trác càng ngày càng chậm, cậu không nhịn được lại tăng tốc lần nữa.

Trước đây cậu chưa từng chạy, cũng chưa từng nhìn về phía xa, bởi vì cậu căn bản không quan tâ m đến điều gì đang chờ đợi mình nên không mong đợi.

Bây giờ cậu có.

Giang Trác ngẩng đầu lên, vạch đích đã kéo dây ruy băng chạy nước rút lên, đám học sinh đều tụ lại.

Người cậu rất thích đang đứng ở cuối vạch đích đợi cậu.

Cho dù lòng bàn chân như dính đầy chì, cho dù phổi sắp nổ tung, nhưng hai mắt Giang Trác vẫn gắt gao dán vào người cô, chạy nhanh hơn.

Khán đài sôi sục, các bạn cùng lớp theo dõi Giang Trác chạy nước rút ở nửa vòng cuối cùng, khó có thể tưởng tượng thiếu niên đang chạy như điên này lại chính là thiếu niên lười biếng, lạnh nhạt và vô tâm thường ngày.

Bức tranh của Diệp Thanh rơi xuống đất, cậu ta cũng không hề phát hiện ra, không chớp mắt nhìn Giang Trác trên đường đua.

Đó... có phải là Giang Trác cậu ta quen không?

Cuối cùng, Giang Trác và bạn học số 1, người vẫn luôn dẫn đầu chạy song song với nhau, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi đến mức sắp lên trời chạy như chó chết của đối phương.

Trong nửa vòng cuối cùng, bạn học số 1 thấy cậu sắp đuổi kịp, thậm chí còn chuẩn bị vượt qua mình liền khàn giọng nói: “Anh Trác, tôi với cậu từng chơi bóng rổ với nhau cậu có nhớ không?”

Giang Trác thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên. Dù sao thì cậu bị mù mặt từ đó giờ, nhìn ai cũng dài ngắn giống nhau.

"Anh Trác, chúng ta thương lượng một chút, cậu nhường vị trí thứ nhất cho tôi được không? Bạn gái tôi nói muốn nhìn tôi đoạt hạng nhất, làm ơn đi."

Lời nói vừa dứt, Giang Trác đã nhanh hơn cậu ta một bước, chạy về đích.

Có bạn gái thì ghê gớm lắm hả?

Cậu ngẩng đầu nhìn cô nàng đẹp trai đang đứng ở vạch đích mong đợi...

“Bạn trai” của cậu cũng muốn giành hạng nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi