GIẢ YÊU THÀNH THẬT

Minh Thành Hữu tiến vào giữa trung tâm buổi tiệc đúng như trong mắt hoa đào tươi sắc bay tán loạn làm người mê phải xoay quanh. Vóc người hắn to lớn mơ hồ có thể thấy dưới áo sơ mi trắng cơ bụng cứng rắn. Trời sinh như yêu nghiệt bình thường luôn mê hoặc người, nếu muốn bớt phóng túng thì chỉ sợ tự mình đều không có cách xoay chuyển.

Phó Tụng Đình vội vàng xã giao, Phó Nhiễm đi rồi nhưng buổi dạ tiệc này còn phải sống sượng qua đi. Phạm Nhàn như có điều suy nghĩ đứng ở một bên, ngay cả khi Minh Thành Hữu đến gần bên người cũng không có cảm giác, trong lòng bà đối với Phó Nhiễm càng thấy áy náy, đứa bé kia lòng dạ kiêu ngạo, chỉ sợ từ lúc trở lại Phó gia ngược lại lại nhận thêm nhiều tổn thương.

"Mẹ."

Phạm Nhàn hoàn hồn, cảm thấy trước mặt như bị ngọn núi lớn chặn lại dường như làm bà không thở nổi. Sau khi thấy rõ ràng là Minh Thành Hữu, sắc mặt bà cực nhanh thoáng hiện lên lúng túng.

"Thành Hữu?"

"Mẹ, Tiểu Nhiễm đâu, như thế nào mà con không nhìn thấy cô ấy?"

"Nó..."

Phạm Nhàn thấy nơi cổ họng nghẹn ngào.

"Tiểu Nhiễm về nhà trước."

Minh Thành Hữu hình như có thất vọng, thần sắc ảm đạm.

"Không phải nói sẽ chờ con tới đón cô ấy sao?"

Chân sau hắn đạp phải thềm đá bên cạnh, vừa hay nhìn thấy Vưu Ứng Nhụy giúp đỡ Vương Nhứ Đình má trái sưng đỏ đi ra, sau đó lấy bàn tay che mặt trong mắt khó nén phẫn nộ.

"Mình chính là xem cô ta khó chịu, dựa vào cái gì mà cô ta vừa về đến đã làm hại cậu chán nản thành như vậy? Chỗ của cô ta có thể so với cậu? Nhụy Nhụy cậu xem cậu bây giờ qua là ngày mấy..."

"Nhứ Đình, mặc kệ như thế nào cậu cũng không thể đánh người, ba mẹ cho bọn mình cùng nhau sinh nhật tự nhiên là nghĩ tốt với mình, cậu như vậy

náo loạn, đem mình để ở chỗ nào?"

Vưu Ứng Nhụy tiếng nói dịu dàng, hôm nay thân phận cô lúng túng. Phó Nhiễm trên đường rời tiệc tất sẽ làm ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người cô.

Phạm Nhàn đi tới ôm chầm vai Vưu Ứng Nhụy.

"Việc này cùng con không quan hệ, đừng để ở trong lòng."

Minh Thành Hữu nghe nói vậy liền không khách khí tiến đến, nói chuyện khẩu khí mang theo lỗ mãng, đơn giản chỉ đem phẫn nộ trong lòng cho đè xuống.

"U, đây không phải là thiên kim tiểu thư Vương gia sao? Mặt như thế nào mà sưng thành bộ dáng dương v*t như vậy?"

Sắc mặt Vương Nhứ Đình phẫn nộ.

"Tam thiếu cũng ở đây?"

"Đây cũng là nhà ta, ta không có ở đây thì ở đâu?"

Minh Thành Hữu vòng hai tay ở trước ngực, chân trái mũi chân kiễng lên, nửa người trên nghiêng dựa trụ La Mã màu trắng.

"Mẹ, Tiểu Nhiễm thật ra là làm sao lại trên đường rời đi?"

Phạm Nhàn không ngừng suy nghĩ, Vưu Ứng Nhụy mắt thấy bà do dự không biết nên mở miệng như thế nào.

"Tiểu Nhiễm có thể có chút không thoải mái, hay là anh mau về nhà thăm một chút đi."

Minh Thành Hữu đem tầm mắt đưa đến bộ mặt cô, cũng không nói chuyện, thẳng thắn nhìn chằm chằm làm cô phải sợ hãi.

Phạm Nhàn khẽ nhấc tay Vưu Ứng Nhụy.

"Thành Hữu, đây là Nhụy Nhụy."

"Nhụy Nhụy là ai?"

"Nó là một người con gái khác của ta."

Minh Thành Hữu lờ mờ biết chuyện của Phó gia, nhưng cũng không biết nhiều, Lý Vận Linh ngược lại chỉ đề cập qua một lần, nói Phó Nhiễm trước là cùng người khác đổi sai chỗ.

"Xin chào, tôi là Vưu Ứng Nhụy."

Minh Thành Hữu cái khác không nghe rõ, này chữ ‘ càng ’ này lại dị thường khắc sâu trong trí nhớ.

Phó Nhiễm, Vưu Nhiễm...

Không trách được, lúc hắn kêu cô là cấu kết cô sẽ bài xích đến thế.

"Mẹ, ai mới là con gái ruột của mẹ?"

Vưu Ứng Nhụy đang định đi ra liền đứng yên tại chỗ.

Phạm Nhàn cũng ngẩn người ra.

Minh Thành Hữu bỏ lại những lời này sau đó chuẩn bị rời đi. Bên trong vườn các ngọn đèn chiếu sáng tầng tầng ly rượu sâm banh khép lại uyển chuyển, ánh sáng màu tinh xảo như pha lê, chất lỏng màu vàng nhạt có thể khúc xạ ra lần lượt từng khuôn mặt dối trá, nhỏ nhen mà lạnh lùng như bọt biển, có thể thấy nhân vật chính đã đi, mà đám người này còn ăn mừng cái con khỉ?

Chỉ nhẹ nhàng một cước đá đi, thật vất vả để đúc thành đẹp đẽ liền bị nát vụn hoàn toàn, không chịu nổi một kích nào. Chất lỏng tràn ra tung tóe vẩy ra hướng đám người kia. Nghe thấy động tĩnh lại có không ít người đến tụ lại.

"Thành Hữu, con làm cái gì vậy?"

Phó Tụng Đình căng thẳng đi tới.

"Dù gì, cô ấy cũng là thiếu phu nhân Minh gia, các người tự mình không biết yêu quý, cũng không trách được người khác tới giày xéo, tôi không đánh thì thôi, ai có thể dám đánh người của ta? Tôi khẳng định làm cho người ấy sau này sẽ không dễ chịu"

Minh Thành Hữu khom lưng lau ống quần, lạnh lùng bỏ lại một câu.

"Cứ chờ xem."

Ở thị trấn Nghênh An không ai dám đụng vào Minh gia, nhất là Thái tử gia của họ, chỉ đành phải nhìn xem hắn không coi ai ra gì nghênh ngang rời đi.

Đi ra ngoài không bao lâu, chỉ nghe hắn lại dậm chân nói tiếp.

"Nếu đã nhiều lần náo loạn thành như vậy, dứt khoát về sau đừng làm cho cô ấy trở lại."

Minh Thành Hữu gọi cho Phó Nhiễm không dưới mười lần, có thể cô nhất quyết không nghe máy. Tìm một vòng không có kết quả, Minh Thành Hữu đành phải trở lại Y Vân thủ phủ. Hắn ngồi ở trên ghế mộc dài trong vườn bắt đầu đợi cô.

Tới gần đêm khuya trời trút xuống một trận mưa nhỏ, Phó Nhiễm luôn không may, lần trước từ Phó gia đi ra gặp mưa, lần này lại là...

Hai chân Minh Thành Hữu vén lên, tầm mắt không ý thức dò xét hướng cửa lo lắng. Phó Nhiễm ngày ngày nằm ở bên người chia hết một nửa không gian giường của hắn. Giờ này cô không có ở đây, ngược lại thấy không quen.

Trong hoa viên yên tĩnh như vậy, bóng đêm không chút ánh sáng, mưa phùn thấm qua ống quần đã ướt, cảm giác hơi lạnh thấm vào đến trong lòng. Đồng hồ trong tay Minh Thành Hữu không biết giơ lên bao nhiêu lần, lúc này mới thấy Phó Nhiễm tập tễnh trở về. Cô cúi đầu xuống, thần sắc mệt mỏi.

Minh Thành Hữu đứng dậy đi đến, đứng ở một bậc cao nhất trên thềm đá quan sát cô. Phó Nhiễm đi vài bước mới phát hiện ra một thân ảnh bỗng

nhiên xuất hiện ở trước mắt, cô dừng bước ngẩng đầu lên, nửa bên mặt dấu tay rõ ràng, lễ phục trên người vo thành một nắm, tóc cũng xõa lung tung ở sau đầu.

"Em đi đâu?"

"Tại sao anh còn chưa ngủ?"

Trăm miệng một lời đáp lại

Minh Thành Hữu đi bước xuống bậc thang kế tiếp, bởi vì đứng đã cao so với

cô, Phó Nhiễm cùng trước ngực hắn đã ngoài vị trí, Minh Thành Hữu thấy cô đầu tóc ẩm ướt, khẳng định ngâm mưa thời gian rất lâu.

"Em bị người ta đánh?"

"Nhìn rõ ràng như vậy?"

Phó Nhiễm cười khổ, đưa tay sờ hướng gò má.

"A - -"

Đau lợi hại.

"Cứ thế về không có đánh trả?"

Đỉnh đầu đen bóng bỗng ngẩng lên, một khuôn mặt mộc nhỏ nhắn không trang điểm, mặc kệ mặt sưng phù vẫn nén tâm tư như cũ, Phó Nhiễm ánh mắt u ám, Minh Thành Hữu thấy đáy mắt cô dần dần như có nước sương mù uấn dạng, cô hít một hơi, cực lực dùng giọng nói bình tĩnh như giải được buồn bực trong lòng.

"Đương nhiên, tôi là loại người dễ chịu thiệt thòi sao?"

Cô miễn cưỡng cười buồn, nhưng môi khom ra độ cong rất khó coi.

Minh Thành Hữu duỗi hai ngón tay thon dài ra đưa lên gò má Phó Nhiễm,

cô bị đau lấy tay đập.

"Minh Thành Hữu, anh buông tay ra!"

"Cho em hai bên cân bằng."

Nói xong, quả thật càng dùng sức túm.

"Đau, buông ra!"

Hắn không muốn gặp bộ dáng này của cô, cho nên nghĩ muốn làm cô bớt đau. Minh Thành Hữu buông tay ra, sau đó Phó Nhiễm có ý che mặt, bóng đen áp xuống đỉnh đầu tới lúc cô chỉ cảm thấy trong mắt một hồi hoảng hốt, lấy tay dùng sức đẩy ra, phần eo ngay sau đó bị ghìm chặt. Hắn thái độ bá đạo cứ thế hôn cô, đầu lưỡi nóng cạy hàm răng cô ra, cô thoáng qua có thể thấy khóe miệng Minh Thành Hữu khom ra cạn hình cung, suy nghĩ lâm vào hỗn loạn.

Phó Nhiễm cảm thấy cổ họng khó chịu nóng hổi dường như bị thiêu đốt, hắn hôn đến sâu đậm, mãnh liệt, lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của cô ra sức hút, trong miệng hắn có mùi thuốc lá bạc hà mát lạnh, lộ ra vị khó tả mê mị, Phó Nhiễm hô hấp yếu dần, mặc cho hắn ôm eo thon không thể động đậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi