GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG

một câu của Đan ma ma nói toạc hết ra. Hứng thú rửa tay làm canh cũng không còn nữa.

không khí bữa tối hơi nặng nề, may là đồ ăn tinh xảo điểm tô cho bàn ăn.

Hôm nay ngự thiện phòng cũng hái dưa trong ruộng, còn cố ý dùng gạo và mì đã được làm sẵn mà Thái phó đích thân gieo xuống. Chén cháo dưỡng sinh nhuận khí tuy chỉ dùng gạo bình thường, nhưng kết hợp với gạo thơm, liếc qua thì là gạo trắng nấu nhừ, nhưng sau khi mở nắp thì mùi hương tỏa ra bốn phía, làm bật lên hiệu quả của Thái phó làm ruộng. Lúa mạch mới được nghiền thành bột, nhào bột mỳ rồi cán thật mỏng, lấy thịt ếch băm và mầm đậu làm nhân, làm thành nem rán thơm ngon. Còn lại mấy thức ăn khác cũng cố gắng thể hiện nguyên liệu nấu ăn tươi ngon. Lúc bắt đầu ăn, hương vị ngọt ngào hơn nhiều gạo và mỳ vẫn ăn.

Niếp Thanh Lân không biết ngự thiện phòng dễ dàng giấu diếm tâng bốc, chỉ cho rằng đồ Thái phó trồng ra có hương vị khác hẳn, nhớ tới nồi cháy trong phòng bếp nhỏ, có hơi xấu hổ. Sau khi ăn xong bữa tỗi, nghiêm túc nói: “Lúc tế lễ ở ngoại ô, đúng ra trẫm nên ra đồng để trồng, nhưng Thái phó lại làm thay. Hôm nay trẫm muốn đích thân làm chút đồ ăn, không hiểu sao tay nghề giảm sút, mấy ngày tới nhất định phải tôi luyện trù nghệ, chắc chắn sẽ gọi Thái phó nếm thử hương vị trước.”

Thái phó đang uống canh nấm táo đỏ, nghe thấy lời công chúa, trên mặt hiện ra chút vui vẻ: “Vậy làm phiền công chúa rồi”. nói xong vẻ mặt thả lỏng, để bát canh xuống kéo công chúa nằm trên giường, ngắm bầu trời sao trước cửa sổ.

Tật xấu sau khi ăn xong máu sẽ không thông của Niếp Thanh Lân cũng đã tốt hơn nhiều, nhưng sau khi no bụng vẫn muốn nghỉ ngơi. Trong hành cung khí hậu mát mẻ, vào đêm hơi lạnh, ngả vào lồng ngực rộng lớn của Thái phó đại nhân, bị bao vây bởi khí nóng sau lưng, rất ấm áp, tuy thỉnh thoảng bị Thái phó đụng nhẹ vào mặt, cũng mơ hồ ngủ mất.

Sau khi tỉnh lại thì thấy mình được Thái phó ôm đến giường lớn từ bao giờ, nam tử anh tuất mày rậm mắt phượng đang nhẹ nhàng cởi áo ngoài cho mình, chuẩn bị thay áo ngủ mỏng.

“Ngủ nửa canh giờ, ta còn tưởng muốn ngủ một giấc đến sáng đấy!” Thấy nàng chậm rãi mở mắt ra, Thái phó lên tiếng.

Niếp Thanh Lân tuy tỉnh dậy nhưng cũng là miễn cưỡng, chớp mắt lại buồn ngủ, dựa vào Thái phó để được đổi áo. Sau khi mặc áo tơ tằm thoải mái dễ chịu, cảm thấy hơi lạnh, lại cọ vào lồng ngực Thái phó.

Vẻ lười biếng ngây thơ này giống như mèo con, trong lòng Thái phó mềm nhũn, cảm thấy hắn nhìn Trứng gà bao nhiêu cũng không đủ. Cũng khôngcần khép lại vạt áo, khẽ hôn xuống cái cổ trắng nhỏ.

Lúc này Niếp Thanh Lân hơi tỉnh, duỗi cánh tay trắng đẩy nam nhân: “Hôm qua ép buộc nhiều như vậy, sao hôm nay còn muốn nữa? Thái phó buông thả dục vọng như vậy, thân thể làm sao tốt được?”

Thái phó như không nghe thấy người dưới thân nói mình già, mắt phượng híp lại: “Trứng gà lo lắng về sau ăn không đủ no? Ở đây bản Hầu dự trữ rất nhiều, đều giành hết cho Trứng gà…”

Vào ban ngày trước mặt mọi người Định Quốc Hầu có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng đến đêm lại hiện nguyên hình. Ngôn ngữ phóng đãng như vậy sao công chúa có thể chịu được, chỉ có thể đỏ mặt trừng mắt nhìn Thái phó đại nhân phóng đãng: “Hôm qua Thái phó không nên bắt Vĩnh An cưỡi ngựa. Ở trên giường lắc lư làm eo chân rất mỏi, thật sự không thể đi đứng, mong Thái phó thương tiếc.”

Thái phó vùi đầu xuống, miệng nói không rõ: “Nếu công chúa mệt mỏi, chỉ cần ngủ thôi, tự thần đến là được.”

“…”

Cho dù Niếp Thanh Lân không tim không phổi, nhưng bị Thái phó trần truồng đè thì làm sao ngủ được. Lại thêm cái giường này là đồ cũ của Vận hầu cự phú tiền triều, đỉnh là rường cột chạm trổ, giống như hộp bát hí làm người ta đỏ mặt, cung cấp cách cho người trên giường thưởng thức.

May mà Thái phó coi như tiếc hoa, không sử dụng mấy tư thế kì quái gì, nhưng đều đâm rất sâu, dù chỉ một lần rồi thôi nhưng khiến Long Châu ướt đẫm áo, thở gấp liên tục, tấm đệm phải thay mới rồi.

Trong lòng Thái phó biết sau khi trở về phải chuẩn bị dụng binh với Nam Cương, an nhàn tự tại ở hành cung như này rất khó, cho nên ở trong cung cố hết sức làm bạn bên cạnh Vĩnh An công chúa.

Nhưng thời gian qua đi, cuối cùng cũng phải kết thúc những ngày hè tốt đẹp tiêu khiển ở hành cung, về kinh thành.

Trầm Hồng Nhi bị thương cũng trực tiếp bị đưa vào cung, có ma ma giáo dưỡng dạy bảo lễ nghi trong cung. Thục phi tuy lo lắng cho tiểu đường muội của mình nhưng cũng không thể nào hỏi lý do.

Cho đến sau khi có thánh chỉ tuyên bố sắc phong chất nữ của đại nho Trầm phủ làm hậu, lại sắc phong hai vị thiên kim của Thị lang Lễ bộ, Lại bộ làm tần, sau mấy ngày nữa đại hôn, nàng mới yên lòng.

Trong lúc kinh thành toàn là chủ đề nóng hoàng thượng đại hôn, tràn ngập không khí vui mừng thì Thái phó đã âm thầm chuẩn bị động binh.

Có lẽ cái giường cơ quan kia gợi ý, Thái phó nghĩ ra được chiêu rất hay. Sắp xếp những người thợ thủ công chế tác giường cơ quan, lại chế tạo thêm súng ở thuyền tam bản. sau khi xong thì lại tự lăn lộn, mang theo quân tốt ra luyện ở thao trường, giống như sóng đào phong sàng.

Nhưng Thái phó đại nhân lại không thể nào ở trên thuyền, chỉ thử một chút là sắc mặt tái nhợt muốn ói, làm Thái phó không gì không làm được trưng sắc mặt âm trầm mấy ngày nay, hành hạ các tướng sĩ muốn cắn góc chăn khóc rống.

Gần đây tướng soái có quê ở phía nam tuyển chọn mấy người có tài, Thái phó lại tự mình viết thư cho gia đệ bảo hắn để cho vài người có tài có đức, đội tàu của Vệ gia quanh năm nuôi hộ vệ trên tàu, thủ lĩnh cũng là đạo tặc có kinh nghiệm tác chiến phong phú trên biển.

Cho nên khi nhận được thư của gia huynh liền cử hai người tới. Đây là hai huynh đệ Thiệu Nguyên, Thiệu Lượng, chiến đấu dưới nước rất dũng mãnh, đã từng lấy hai tuyền mà đánh chìm mấy chục thuyền muốn vây quét thương đội hải tặc. Thái phó khéo léo nói chuyện với hai vị huynh đệ Thiệu gia, có lợi rất nhiều, bắt đầu hình thành trận chiến cơ bản với Nam Cương trong đầu.

Trong quân khi thao luyện rất nóng, thân là Hoàng thượng mà không lộ mặt thì không thể được.

Lúc này đã sắp vào thu, thế nhưng càng ngày càng nóng. Lúc loan giá của Niếp Thanh Lân đi đến bãi tập ngoài kinh thành, ông trời lại càng tàn sát bừa bãi, đất vàng nóng hổi trên bãi tập, có rất nhiều binh sĩ mình trần đang thao luyện.

Thái phó tôn sùng võ đạo, lần này rất coi trọng việc bình định Nam Cương, thân ở trên bãi tập, cũng diễn luyện với các vị tướng sĩ. Lúc Hoàng đế lên lầu duyệt binh bên cạnh thao trường là lúc binh sĩ chính thức tiến hành đối chiến, hừng hực khí thế.

Thái phó lấy một chọi mười, bị một đám tướng sĩ vây quanh, vác một cây gỗ vung cực kỳ hung ác, không giống diễn tập mà giống như muốn đem mấy người này đánh chết, gậy vung ra cực kỳ tàn nhẫn.

không lâu sau đánh mười sĩ binh cao lớn vạm vỡ ngã xuống, sắc mặt Thái phó không tốt, rất khó coi, hình như hắn không hài lòng lắm với biểu hiệncủa binh sĩ. Nhưng khi hắn đứng thẳng người, quay người lại răn dạy giáo quan đứng ở một bên: “đã thấy chưa, cho dù là thao luyện cũng phải cố gắng hết mình, vật lộn sống chết với người khác. Vừa nãy ngươi dẫn binh sĩ khoa chân múa tay muốn lên sân khấu diễn xiếc sao? Nếu như bây giờ sợ binh sĩ bị thương thì bọn ho sao có thể luyện được bản lĩnh giết địch, bảo vệ tính mạng? trên chiến trường đao kiếm vô tình, còn hung tàn hơn thế này gấp trăm lần! Phải hiểu được đánh một trận sinh tử, nếu mình không thể chống được sẽ bị kẻ địch băm chết trên chiến trường, ngày mai vợ con các ngươi sẽ bị khuất nhục gấp trăm lần, nếu không chịu nổi đau đớn này thì, con mẹ nó sớm chạy về bên vợ mình đi, đừng có đi ra làm mất mặt!”

Lời nói thô tục cuối cùng này lại hô to với đám tướng soái binh sĩ trên bãi tập. Trong một lúc binh sĩ trên bãi tập trợn tròn mắt, rồi như là sói đói cùng hét lớn: “Hắc Kỳ Quân không có kẻ hèn! Sát! Sát! Sát!”

Tiếng hô kinh động trời xanh như khắc sâu trong lòng mỗi binh lính, làm chấn động không có một cánh chim bay trong phạm vi xung quanh.

Niếp Thanh Lân cũng bị rung động trên lầu, không thể động đậy. Cũng khó trách Hung Nô phương bắc nghe tin Thái phó thống soái Hắc Kỳ Quân là sợ mất mật. Lệ khí của tướng soái binh sĩ truyền linh hồn vào Hắc Kỳ Quân, đây cũng là lý do Vệ hầu có thể dẫn dắt đội quân này tạo nên nhiều kỳ tích. Mà người truyền không khí này cho quân sĩ là nam tử anh vĩ đang đứng ở trên bãi tập.

Tình hình này đột nhiên làm cho Niếp Thanh Lân nhớ tới lần đầu tiên gặp Vệ hầu khi mình còn nhỏ. Lúc đó Thái phó đã từ Đốc Quân thăng chức thành Nguyên Soái trực tiếp mang binh đánh giặc. Bởi vì phụ hoàng tin dùng gian thần, làm cho lương thảo vận chuyển trễ, Vệ hầu nếm mùi thất bại. Lúc ấy nếu không phải Ung Hòa vương tiến vào khuyên bảo, lưng Thái phó phải chịu toàn bộ tội chiến bại. Ngày đó, nàng nhớ rõ ngày ấy là tết Nguyên Tiêu, phụ hoàng mang theo hậu cung phi tần, hoàng tử cung nữ và quần thân đứng ở trên lâu thưởng thức pháo hoa đầy trời.

Mà Thái phó lại mang theo mấy đại tướng ngày đêm đi gấp, một thân phong trần lao tới kinh thành tự mình đứng dưới lâu quỳ xuống thỉnh tội với quốc quân. Phụ hoàng và các vị phi tần nhìn các tướng sĩ quỳ trước cổng thành cười ngả nghiêng, mẫu phi bên cạnh mình cũng cười không ngừng.

Cũng đúng thôi, giữa trời đông giá rét, những đại hán dưới lâu không mang mũ mềm, một đầu tóc dài lại cạo sạch, ngay cả Thái phó anh tuấn như tiên nhân cũng thế, bầu trời pháo hoa chiếu xuống, một đống sọ phản quang quỳ rạp trên mặt đất, vẻ hèn mọn thỉnh tội như vậy sao không thể làm cho người ta bật cười?

trên lầu là vương hầu hiển quý, kẻ địch của Thái phó cũng không ít, lộ vẻ thoái mái, nhìn có chút hả hê.

“Chúng thần vô năng, làm thất bại, làm cho thánh thượng hổ thẹn, nhưng thánh thượng khoan dung độ lượng tha chết, thần cũng không dám, cả ba quân đều tự cạo đầu, thay cho tội chém đầu. Chỉ cầu Hoàng thượng ra ý chỉ, ân chuẩn thần mang binh thu phục chiếm lại đất đai bị mất lần này, lần này chỉ đánh nhanh, nhất định không để cho triều đình tốn một miếng lương thảo, khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn!”

hắn lớn tiếng khẩn cầu, át tiếng cười của mọi người, nhưng trên mặt lại không hề có vẻ xấu hổ, đôi mắt phượng dài nhỏ toát ra vẻ bình thản trấn định.

Niếp Thanh Lân nhớ rõ khi đó Thái phó quỳ, nhớ rõ khi đó mình thấy cảnh buồn cười kia nhưng lại không thể cười nổi, chỉ cảm thấy người quỳ dưới thành kia, là mãnh hổ ngủ đông, là mãnh long đợi lao ra khỏi vực sâu, trong lòng nàng hơi rung động không nói nên lời, chỉ có một ý nghĩ: Đây là đại trượng phu!

Lần đấy long tâm của phụ hoàng cực kỳ vui vẻ, không để ý đến Vinh thượng thư ngăn cản, chuẩn tấu cho Thái phó, muốn nhìn thượng quân và bọn cạo tóc này có thể diễn cái gì hay hay.

Tiếp đó là mười thành đại thắng trong một đêm mà ai ai cũng biết. Quân đầu trọc ở biên cảnh như góp lửa giận, đến như chỗ không người, đánh cho người Hung Nô quăng mũ cởi giáp. Trong thoáng chốc rất nhiều chí sĩ thư sinh lập chí Ngô câu bảo kiếm, tự cạo tóc, quyết tâm xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, mặc quân trang quét sạch đầu kẻ địch ở hương trấn, được dân chúng vây quanh kính yêu.

Khi Vệ hầu dẫn đầu các tướng sĩ tóc không ra cái gì cả, không dài không ngắn, xuất hiện trên triều một lần nữa thì không người nào dám cười nữa. Vệ Lãnh Hầu này, nếu coi thường hắn thì chắc chắn là sai lầm phải trả bằng máu của chính mình.

“Hoàng thượng, ở đây quá nóng, vẫn nên đi vào nghỉ ngơi” Thanh âm lanh lảnh của Nguyễn công công ở bên cạnh phá vỡ suy nghĩ của Niếp Thanh Lân.

Nàng nhẹ gật đầu, quay người đi vào trong.

một lúc sau Thái phó đại nhân cũng lên lầu. Vừa nãy ở xa, nhìn không rõ lắm, lúc này nhìn gần hơn mới thấy đầu vai Thái phó ửng đỏ, phơi nắng mộtngày làm da rộp lên.

“Sao Thái phó để mình trần thế, gần đây rất nóng, phơi nắng bị thương thì không tốt”. Niếp Thanh Lân nhìn tầng da trắng bị rộp nhíu mày nói.

Nhưng Thái phó lại không để ý lắm, da của hắn thừa hưởng từ mẫu thân, phơi nắng thế nào cũng không đen. Hằng năm phơi nắng mấy lần như vậy mới tốt.

Nhưng nhìn Trứng gà vì đầu vai của mình phơi nắng bị thương mày thì thật muốn phơi nắng toàn thân mấy lần, đổi chút lòng thương của thánh tâm.

Thái phó nghĩ đến cung nữ bên cạnh mình mang theo một ít thuốc cao phù dung hoa quế đến, bên trong trộn tuyết sâm rất tốt cho da, thế nhưng Thái phó không muốn cung nữ bôi, là hi vọng được Hoàng đế tự mình ân sủng. Niếp Thanh Lân bất đắc dĩ đổi Nguyễn công công đi chuẩn bị nước ấm, sau khi lau mồ hôi cho hắn, nàng lấy cái hộp đẹp kia, dùng thìa bạc nhỏ bôi một chút lên đầu vai rộng lớn của Thái phó, ngón tay ngọc chậm rãi bôi lên đều đều.

“Trước kia lo Thái phó đi gian khổ, nhưng bây giờ nhìn sa trường phấn chấn, trẫm cảm thấy không cần lo lắng thay Thái phó.” Niếp Thanh Lân nhẹnhàng nói.

Thái phó không muốn nói nhiều chuyện quốc sự với nàng, liền chuyển chủ đề, chỉ nói: “Từ giờ trở đi là đại điển của bệ hạ, nghe Đan ma ma nói gần đây bệ hạ có hơi ưu phiền, chỉ để ý nhận quà, những thứ khác không cần quan tâm.” Trong phòng không có người, sau khi bôi thuốc xong, Thái phó kéo Niếp Thanh Lân vào ngực nói.

“Thái phó săn sóc, chẳng những đồ ăn sinh hoạt hằng ngày đều an bài ổn thỏa vì trẫm, ngay cả hôn nhân đại sự cũng cần ái khanh quan tâm, lại không biết đêm đại hôn sẽ như thế nào?” Niếp Thanh Lân cụp mắt xuống nói.

Thái phó lại lơ đễnh: “Nếu thánh thượng sợ đêm tân hôn không đủ kích thích, thần sẽ an bài ổn thỏa, nhất định sẽ cho thánh thượng một đêm đẹp khó quên.”

Lời nói không đứng đắn sao Niếp Thanh Lân lại không hiểu, chỉ mím chặt môi dưới, trừng Thái phó. Nhưng Thái phó lại cười cầm lấy tay nàng: “Trứng gà của thần đã quen làm đàn ông, lúc đóng giả còn sinh ra vài phần phóng khoáng, có thể mê hoặc tâm hồn thiếu nữ rồi. Từ lúc vào cung, Trầm Hồng Nhi kia không nghỉ ngơi mà lại tìm hiểu cuộc sống hằng ngày của Hoàng thượng ngài, thật sự lập chí làm hiền hậu. Thần có hơi lo lắng thánh thơợng và Hoàng hậu sẽ có ngày táy máy diễn trò hư hoàng giả phượng. Thần nghiêm túc nhắc nhở hoàng thượng, không cần biết là nam hay nữ, nếu có ai dám cả gan chạm vào long thể, thì đừng trách thần không cho Hoàng thượng thể diện, giết trước nói sau.”

Niếp Thanh Lân lại chau mày: “Thái phó thu gom tất cả, ngay cả nam nữ cũng đều yêu, nên cho rằng người khác cũng như thế ư?”

Lời này chạm đến khuyết điểm trong đời Thái phó, nhớ tới lúc hắn cho rằng mình thích thiếu niên, bối rối không biết làm sao. Liền cảm thấy có hơi mất mặt, một lòng muốn “khiển trách” thiên tử đã biết ẩn tình.

Ở bên trong phòng một lúc lâu Niếp Thanh Lân mới đi ra cùng Thái phó, đứng trên lâu triệu kiến các tướng sĩ.

Các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân đều được Thái phó tự tay bồi dưỡng, trong mắt chỉ có Thái phó không có Hoàng thượng. Nhưng lần này thấy Hoàng thượng, trong lòng âm thầm thở dài nói: thật đúng là hoàng gia nuôi ra quý nhân, người kia không giống thiếu niên bình thường, lại để cho người ta thương tiếc, không nỡ bắt nạt hắn.

Sau khi các tướng sĩ khấu tạ long ân mênh mông cuồn cuộn, Niếp Thanh Lân chuẩn bị trở về cung. Lúc loan giá ra khỏi đại doanh, nàng ở trên xe tự dưng liếc thấy bên cạnh doanh trại người đang né tránh cỗ xe ngựa, Khất Kha công chúa mặc váy Nam Cương vô cùng bắt mắt.

Thấy loan giá Hoàng đế Đại Ngụy đi ra, nàng không cúi đầu thi lễ giống như người khác. Dù sao cũng là công chúa được Nam Cương Vương tiền nhiệm chiều chuộng, cho dù đã ngã thì uy nghi của hoàng gia cũng không ngã.

Niếp Thanh Lân nhìn ánh mắt đang trừng mình của nàng ta, cằm hơi giơ lên, đôi mắt to giương lên gật đầu mỉm cười ra hiệu. Công chúa thấy tiểu Hoàng đế không nổi giận mà cười thản nhiên có vài phần phóng khoáng thì có hơi suy nghĩ, cũng cười kiều mỵ với Hoàng đế.

Lúc loan giá khởi hành, Niếp Thanh Lân đột nhiên suy nghĩ đến một vấn đề: Có phải Thái phó lúc nào cũng lén lút nhu tình mật ý với mỗi người đàn bà của hắn nên phần đông người đẹp mới vì hắn mà tranh, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi