GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG

Ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu.

Màn giết chóc khi nàng vừa bước ra khỏi chiếc rương gỗ kia, đã làm cho Niếp Thanh Lân càng thêm rõ ràng Cát Thanh Viễn là người lòng dạ độc ác. Cho nên, nàng thấy Cát Thanh Viễn dường như đã dẹp bỏ ý đồ sàm sỡ, liền cố gắng nhẫn nại rồi đi qua, bị hắn nhẹ nắm cổ tay, túm vào trong lòng.

Cát Thanh Viễn ngửi thấy mùi hương ngọt dịu tản mát ra từ nữ tử trong lòng, đưa tay lật miếng vải mềm trùm lên mâm gỗ được đặt bên cạnh chiếc chăn lông cừu, mấy thứ này chắc lúc nàng lau mình thì Cát Thanh Viễn mang vào. trên đó có mấy chén lớn còn dính đất, một chén đựng đầy thịt dê được nấu chính còn bốc khói, một chén đựng sữa dê có váng sữa màu vàng vàng.

Cát Thanh Viễn dùng dao nhỏ đem thịt dê cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó đưa đến trước mặt Niếp Thanh Lân “Những người ở nơi này không dùng thìa, thỉnh công chúa dùng tay ăn đi.”

Nếu trong tình huống thong dong, Niếp Thanh Lân nhất định sẽ thay bát hoàng tỷ đi hòa thân cảm khái một phen, thật sự là không đến phương bắc không biết nơi này gian khổ như thế nào!

Miếng thịt dê tuy rằng ngon, nhưng chỉ ướp chút muối qua loa, nên không thể át đi mùi dê nồng nặc, làm cho đầu lưỡi vốn kén ăn dù với những món thức ăn trong cung đình làm sao có thể nuốt xuống?

Chén sữa dê thì nàng chỉ mới nhấp hai miếng đã phát hiện bên trong đó có mấy sợi lông dê màu trắng... Niếp Thanh Lân không muốn làm cho nam tử âm độc phía sau tức giận, lại cố nén uống hai ngụm, sau đó đặt nhẹ chén xuống nói rằng đã ăn no.

Khóe miệng Cát Thanh Viễn khẽ cong lên ý cười, doanh trại này đã thuộc loại tốt nhất của bộ tộc, nhưng nhìn qua cũng cũ kĩ thô ráp nghèo nàn, cái ăn lại càng không nói đến cho dù là tỉ mỉ chuẩn bị, cũng bất quá là một loại thịt thôi. Mà thứ đang mặc trên người nàng, cũng là loại vải bông bình thường mới được mua từ trấn biên quan gần đây, vải dệt thô ráp khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Ngay cả muội muội của mình cũng khó chịu được phong tục đơn sơ ở nơi này, mới tới đây, rau cũng là không chịu ăn một chút, đều là sai người đến vùng biên quan mua rau xanh dưa và trái cây, dù là như vậy còn thường xuyên oán giận với mình.

Nhưng tiểu Hoàng đế tuy rằng cũng ăn không quen, nhưng bộ dáng thật cẩn thận cố gắng nuốt xuống, cho dù là mặc một bộ quần áo không hợp, nhưng giơ tay nhấc chân khó tránh khỏi phong thái quý khí tao nhã.

đã sớm biết nàng không giống với nữ tử bình thường, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô gái này vẫn luôn làm cho mình bất ngờ không thôi. Tựa như lần này, vừa tình dậy khỏi hôn mê, đã trải qua biến đổi lớn như thế, thân lại đang ở doanh trướng đơn sơ, mặc xiêm y bằng vải thô, lại phảng phất vẫn như đang ở bên trong hoàng cung, mang một bộ dáng điềm tĩnh thanh nhã.

Sau khi đưa nàng khăn ướt để lau tay, hắn liền mở miệng nói: “Trời đã sáng, công chúa ở trên lưng ngựa xóc cũng đã mệt mỏi, bây giờ nàng nên vào doanh trướng nghỉ tạm, nhưng nếu nổi lên tâm tư khác, tự tiện ra khỏi doanh trại, đám man di bên ngoài thấy được vẻ xinh đẹp của công chúa, thậtđúng là khó mà nói sẽ làm ra một vài chuyện gì đâu.”

Trong lòng Niếp Thanh Lân biết Cát Thanh Viễn mong muốn điều gì, biết mình chỉ mặc trường bào, ngay cả váy cũng không có, xác thực không có cách nào khác vụng trộm ra khỏi doanh trướng, nghĩ là vậy, nhưng dáng vẻ lại bình tĩnh thong dong, nói: “Cát đại nhân không ngại đường xa cực khổ mời trẫm đến đây, không biết lại có an bài gì? Cát đại nhân đúng là có năng lực, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủ đã thu phục lẫn chấn hưng bộ lạc Mạt Nhi Cáp đã đổ nát, vì sao không quyết tâm gầy dựng nó, lại cứ cố ý đối địch với Đại Ngụy? Nên hiểu ngoài gia đình còn có đất nước, nếu thực sự khơi dậy chiến tranh giữa Bắc Cương cùng đại Ngụy, thì chịu khổ không chỉ là dân chúng ở Lễ Huyện mà thôi.”

Nghe được những lời nói của Niếp Thanh Lân, Cát Thanh Viễn cười giễu cợt, dùng tay nâng chiếc cằm khéo léo của nàng nói: “Nếu Hoàng thượng là người từ bi như vậy, không bằng làm Bồ Tát xả thân, cam tâm tình nguyện ở lại phương Bắc này cùng phu quân của người, cùng ta gây dựng vùng đất của riêng chúng ta, sinh con đẻ cái nơi băng tuyết khô cằn này, nếu Hoàng thượng đồng ý, như vậy ta sẽ từ bỏ ý định tiến quân vào Trung Nguyên, còn dân chúng Trung Nguyên một sẽ có thái bình thịnh thế, không biết ý Hoàng thượng như thế nào?”

Niếp Thanh Lân bình thản vào mắt Cát Thanh Viễn, trong đôi mắt sâu đen không thấy đáy đó, phải dùng cái gì mới có thể lấp đầy?

“Nếu lời này của Cát đại nhân là lời thật lòng, thì đã không phải là vị Cát đại nhân quấy cho Nam cương thành nơi gió tanh mưa máu rồi.”

Nàng thản nhiên đáp, nhưng lời còn chưa có nói xong, liền lại bị hắn túm vào trong lòng, bị bắt mở miệng tiếp nhận nụ hôn sâu điên dại.

Vừa hôn xong, hắn mới tiếp tục nói: “Cũng chỉ có nàng mới hiểu phu quân, cho dù nàng cam tâm ở lại phương Bắc, ta lại há có thể để cho thê tử của mình chịu khổ sở? Vệ Lãnh Hầu có thể cho nàng cuộc sống xa hoa, cẩm y hoa phục, Cát mỗ ta cũng có thể làm được! Cho nên...”

nói đến đây, hắn mạnh mẽ đem Niếp Thanh Lân ấn ngã xuống giường, “Vẫn phải nhờ nương tử hãy quên sạch hết những chuyện trước kia, bắt đầu từ hôm nay, nàng chỉ có thể là thê tử của phản thần đại Ngụy Cát Thanh Viễn, phu quân của nàng vinh quang, như vậy nàng cũng có trở về hoàng cung, nhưng nếu nàng cứ một lòng muốn giúp đỡ người ngoài... Thử hỏi kẻ kiêu ngạo thanh cao như Vệ Lãnh Hầu há có thể rộng lượng như ta, vẫn chấp nhận một nữ tử không còn trong sạch? Vốn cũng chỉ dùng nàng làm bàn đạp, cho dù nàng trở lại bên người hắn, hắn sao lại quý trọng nàng? Hơn nữa thế nhân đều biết Vệ hầu phong lưu, hiện tại chỉ là một Thái phó nho nhỏ mà trong phủ đã đầy thị thiếp, vậy về sau một khi hắn đăng cơ, cho dù lập nàng làm hậu, nàng là nữ nhi của Hoàng đế tiền triều, hoa tàn ít bướm sẽ có kết cục gì? hiện tại, hoàng cung kia tuy là an nhàn thoải mái, nhưng đối với Lân nhi mà nói lại là nơi tràn đầy hiểm nguy, cho nên mật thám của ta thấy Vệ tặc có ý đăng cơ, mới khổ tâm an bài cứu ra Lân nhi. Ta nguyện không quan tâm lời gièm pha trong thiên hạ, nàng lại không chịu tin, Nhưng có câu tâm huyết mà Cát mỗ đã từng nói: Suốt đời này, không cần biết Cát mỗ là vua hay là giặc, đều cũng chỉ cưới một thê tử duy nhất là nàng, răng long đầu bạc, sống chết không rời...”

Mái tóc đen của Niếp Thanh Lân xõa tung trên chăn lông cừu, nhìn vẻ mặt thành khẩn của nam tử, không khỏi cười khổ. Cái lợi hại nhất của Cát Thanh Viễn kỳ thật không phải hắn có tâm tư đáng sợ, hay năng lực học hỏi, mà là hắn hiểu rõ lòng người, biết nắn trúng điểm yếu của người khác. sự khôn ngoan khéo léo đó cộng với giỏi ăn nói, cũng khó trách có thể lung lạc nhiều người vì hắn mà bán mạng như vậy. Giống như hiện tại, hắnđang phân tích chuyện của nàng và Thái phó đại nhân, có câu nào không chọc trúng điểm mấu chốt? Nếu đổi lại là nữ tử khác, chắc chắn sẽ suy tính thiệt hơn, xem xét thời thế một phen?

“Lòng thành của Cát đại ca, Thanh Lân không hề có chút hoài nghi, nhưng cuộc sống của Thanh Lân trải qua rất nhiều gian khổ, không giống các tiểu thư khuê các nhàn nhã, lòng đầy mộng mơ về tình yêu đôi lứa, Cát đại ca cùng Vệ Thái phó đều là nhân vật anh hùng tài hoa lỗi lạc, Thanh Lân khôngcó phúc để lựa chọn bất kì ai. Nhìn thấy các người, trong lòng Thanh Lân chỉ có sợ hãi... Lời nói này của Cát đại ca, Thanh Lân hiểu được, nhưng... Hy vọng Cát đại ca đừng học theo Vệ tặc kia bức bách Thanh Lân...” nói lời này, Niếp Thanh Lân nói nửa thật nửa giả, nói tiếp theo gợi ý vừa đưa của Cát Thanh Viễn, chỉ mong vị Cát đại ca này nổi lên tâm tư so sánh sự ôn nhu với Thái phó đại nhân, giảm bớt hoàn cảnh khốn cùng trước mắt.

Tâm tư Cát Thanh Viễn thâm trầm, làm sao có thể không nhìn ra toan tính trong lòng nàng?

Nếu không phải trước kia khi còn làm quan trong triều, những tai mắt của hắn gài vào Thái y viện đã thông báo, thân thể vị tiểu Hoàng đế này tựa hồ không được khỏe mạnh, mỗi tháng không ngừng đưa vào hoàng cung các loại thuốc bổ và dược vật trị bệnh. Và cố kỵ nàng vừa mới mê man mấy ngày, thân thể suy yếu, hiện tại lại có nguyệt sự, thật sự là hận không thể lập tức liền hoàn toàn chiếm giữ lấy nàng.

Đúng lúc này, bên ngoài trướng có binh lính Hung Nô không biết đang bẩm báo cái gì, ánh mắt Cát Thanh Viễn thâm trầm nhìn nàng một lúc, liền đứng dậy ra khỏi doanh trướng, ra đến ngoài doanh trướng, có thể nghe được hắn dặn dò thủ vệ canh cửa.

Sau đó cả buổi, không thấy hắn quay lại, Niếp Thanh Lân thế này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng trước đó mê man hồi lâu, nhưng thuốc mê vừa tan, lại ở trên lưng ngựa một đêm gió lạnh, đầu óc không khỏi có chút hỗn loạn độn đau đớn, hơn nữa hiện tại dưới thân chảy máu, yếu ớt. Cho dù Cát Thanh Viễn không đe doạ, hoặc không người canh giữ thì nàng cũng không có sức để đứng dậy.

Làm sao bây giờ? Bốn chữ đó như những lưỡi dao cùn cứa mãi trong đầu khiến nàng đau đớn. Đừng nói Thái phó không biết chuyện nàng bị bắt cóc đến phương Bắc, cho dù biết cũng là chuyện ngoài tầm tay với, hiện tại tình hình triều chính ở đại Ngụy đang nguy cấp, trong lúc nhất thời không thể thoát ra... Nếu hắn thật sự biết là Cát Thanh Viễn cướp mình đi, như vậy cũng nhất định sẽ biết sự trong sạch của mình là sớm chiều khó giữ được... Lời nói của Cát Thanh Viễn tất nhiên chứa đầy tâm, nhưng cũng không phải không có lý. Chỉ nghĩ đến sự chán ghét ghê tởm trong đôi mắt phượng đó khi nhìn mình, hô hấp trở nên nghèn nghẹt, gần như không thể thở nổi. Trước mắt, chuyện có thể trông cậy nhất đó chính là mình là muội phu của Vương gia Hung Nô. Nhưng lý do này, liệu có thể trông cậy được không?

Hàng loạt chuyện ùa đến nàng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, trên trán một mảnh nóng bỏng, tâm tư hỗn độn, trong lúc mơ hồ nghe được bên ngoài trướng có giọng nữ sắc nhọn đang cãi nhau với những tên lính hung nô cao to tráng kiện, lại cũng không thể làm nàng mở mắt ra nổi.

Người ở đang cãi nhau ngoài trướng, là Cát Vân Nhi, nghĩ đến người mặc nam trang có bộ dạng tương tự Vĩnh An công chúa trong lòng ca ca, thì làm sao nàng ta có có thể ngủ yên? Đợi cho Thiền Vu phát ra tiếng ngáy, nàng ta liền lặng lẽ đứng lên, mặc y phục, đi ra khỏi doanh trại của vương gia Hung Nô.

Lúc này đã là rạng sáng, đèn bên trong doanh trại của tướng soái vẫn sáng, ca ca nhất định đang lãnh đạo các tướng sĩ bộ lạc họp bàn kế hoạch, nghiên cứu tình hình chiến tranh, người bị ca ca bắt đến cũng không có ở nơi giam giữ tù binh, nghĩ vậy, mang theo thị nữ đi tới doanh trướng của ca ca.

không nghĩ tới bình thường luôn vào được dễ dàng, hôm nay lại bị ngăn trở. Cát Vân Nhi càng thêm nghi ngờ ca ca đang che giấu mình điều gì, mặc cho thị nữ bên người tranh cãi cới thị vệ Hung Nô, nàng ta tìm cách lẻn vào.

Khi nàng ta vào doanh trướng, nhờ ánh lửa, liền thấy được một cô gái sắc mặt ửng hồng, mái tóc rối tung đang nằm trên giường, bộ dáng kia cực kì giống như đã được ca ca hưởng dụng xong!

Cát Vân Nhi nhất thời đỏ mắt, xông lên bóp cổ của nàng, nhưng bị binh lính Hung Nô phía sau xốc lên, mang ra khỏi doanh trướng. Nàng ta vẫn khôngthuận theo, không buông tha lớn tiếng tranh cãi ầm ĩ. Lại phát hiện ca ca không biết khi nào thì nghe thấy đã chạy đến, đang dùng ánh mắt âm trầm, lẳng lặng nhìn nàng ta.

“Ca ca, nếu ca ca đã bắt được tiện nhân không tuân thủ nữ tắc này, vì sao không giết nàng ta? Nếu ca ca không nỡ xuống tay, hãy để muội làm giúp ca ca!” Lời còn chưa dứt, một cái tát vang dội đánh vào trên mặt của nàng ta.

“Những lời ta nói với Vân Nhi Lúc trước, Vân nhi đúng là đã quên! Vi huynh làm việc đều có chủ trương, đâu cần muội đến dạy ta cần phải làm gì?”

Cát Thanh Viễn mặt không chút thay đổi vung tay đánh Cát Vân Nhi ngã xuống đất, sau khi đem muội muội tựa hồ bị đánh đến sững sờ, đôi mắt ửng đỏ, thế này mới chậm rãi nâng nàng ta dậy, lấy khăn ra, như không có việc gì lau nước mắt cho nàng ta: “Gần đây Vân Nhi vì hầu hạ Thiền Vu có chút phiền lòng, vi huynh hiểu, lần này ta sai người ở biên quan bắt một vài thiếu nữ người hán xinh đẹp, đưa tới doanh trướng Thiền Vu, miễn cho hắnhàng đêm say rượu đều đến làm phiền Vân Nhi. Vân nhi vẫn luôn nhớ nhung hoài niệm những ngày tháng sống ở kinh thành, nay tất cả những chuyện mà hai anh em ta đang làm không phải đều vì gầy dựng lại Cát gia, cướp lấy thiên hạ sao? Vân Nhi đường đường là công chúa khiến vạn người kính ngưỡng trong tương lai, sao lại đi chấp nhất nhỏ nhặt với công chúa nghèo túng của tiền triều? Ca ca lưu nàng ấy lại đương nhiên là có chỗ để dùng, chẳng lẽ Vân Nhi không tin ca ca sao?”

Câu nói vừa rồi đã làm cho nước mắt Cát Vân Nhi rơi như mưa. Nàng ta đương nhiên là tin tưởng ca ca, nhớ ngày đó, khi được ca ca cứu ra khỏi đại lao, ca ca nghe nói nàng ở thiên lao gặp phải chuyện gì, suốt đêm thám thính truy tìm thương nhân Sơn Đông đang chuẩn bị ra khỏi kinh thành.

Ngay trong gian khách điếm mà gã đó ở, ca ca trước mặt mình bịt miệng, trói chặt gã đó, sau đó thiến hắn, lại dùng đao cắt da thịt hắn. Đó là lần đầu tiên Cát Vân Nhi được nhấm nháp mùi vị sung sướng của việc báo thù. Mà ở trong trời đất rộng lớn này, ngoài ca ca ra, có ai thật lòng yêu thương mình đâu?

Nghĩ vậy, cảm thấy xấu hổ bởi sự càn quấy vừa rồi của mình, sau khi nhào vào trong lòng ca ca khóc to một trận, mới thút thít trở về doanh trướng.

Cát Thanh Viễn lúc này mới trở về trướng của mình, lại phát hiện bảo bối trong lòng mình đang cả người nóng rần lên. Thu hồi cánh tay sờ trán của nàng, Cát Thanh Viễn cau mày gọi tới thị vệ ngoài doanh trướng: “Trong đám người bắt mấy ngày trước không phải có một người là lang trung sao? Mang hắn đến đây!”

Đợi khi lang trung vẻ mặt đầy bụi bẩn bị đẩy mạnh vào doanh trướng, đầu tiên là nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn Cát Thanh Viễn một cái, lại nhìn nữ nhân đang nằm trên giường, bởi vì Cát Thanh Viễn không muốn nam nhân khác lại nhìn giai nhân vất vả lắm mới có được của mình, trước khi lang trung bước vào, đã dùng áo choàng che đi khuôn mặt của nàng

Lang trung thầm nghĩ: Vị nam tử này mặc y bào Hung Nô, sao cách nói lại giống như con em thế gia vọng tộc ở Trung Nguyên? Nhưng cũng khôngdám nghĩ nhiều, vội vàng từ trong túi thuốc của mình lấy ra một sợi dây buộc vào cổ tay của bệnh nhân, sau đó đưa tay nhanh nhẹn chuẩn bị bắt mạch.

Nhưng vừa mới bắt mạch, xem một hồi, lang trung chấn động cả người, trong mắt lộ ra tia sợ hãi.

Cát Thanh Viễn mắt sáng như đuốc, luôn dõi theo từng cử động nên lập tức nhìn ra vẻ bất thường của lang trung, nhíu mày hỏi: “Có cái gì không ổn sao?”

Lang trung mấp máy môi nửa ngày, nuốt nước bọt sau đó nói: “Tướng quân, xem mạch tượng này, rất giống bệnh dịch mấy ngày trước ở biên quan.... Còn phải nhìn xem lưỡi của phu nhân mới xác định.”

Lang trung vốn tưởng rằng vị tướng quân thuần thục Hán ngữ đó sau khi nghe lời nói này, lập tức buông nữ tử ra khỏi doanh trướng ngay lập tức, không ngờ hắn cũng chỉ hơi chau mày, liền không e dè đưa tay cởi áo choàng che mặt nữ tử ra, nhẹ nhàng nâng cằm giai nhân lên nói: “Lân nhi, hé miệng, để cho đại phu nhìn một chút.” Bởi vì một lòng chú ý nhìn vào miệng nhỏ của giai nhân đang hôn mê, Cát Thanh Viễn không hề lưu ý đến, lang trung vừa nhìn vào dung nhan thanh lệ vừa được hé ra khỏi chiếc áo choàng, cả người run rẩy kịch liệt.

thật vất vả làm cho Niếp Thanh Lân mở miệng ra, hắn mới ngẩng đầu hỏi lang trung: “Ngươi mau nhìn xem, có gì không ổn, nếu dám chẩn đoán sai, cẩn thận đầu của ngươi!”

Lang trung cuối cùng miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, nhìn kỹ màu lưỡi của bệnh nhân sau đó nói: “Thỉnh tướng quân yên tâm, không phải bệnh dịch, nhưng hàn khí đã xâm nhập sâu vào cơ thể, nếu chữa trị trễ, chỉ sợ khó có thể hạ sốt... Thê tử của tiểu nhân cũng tinh thông y thuật, thấy tướng quân không muốn nam tử đến gần phu nhân, vậy kêu thê tử của tiểu nhân tới chăm sóc phu nhân.”

Lang trung này bị bắt đến bộ lạc cũng một thời gian, bị bắt tới còn có vợ con hắn, nếu không phải người này tinh thông y thuật, gần đây lại trị hết bệnh đau bụng của Cát Vân Nhi, thì tánh mạng của hắn sớm đã khó giữ được, thê nhi của hắn cũng chỉ sợ đã làm nô lệ.

một lang trung cùng thê tử của hắn ở nơi biên quan chẳng qua cũng chỉ là một đôi thôn phụ thôi, có lẽ sẽ không biết hay quen biết với một hoàng thượng chỉ luôn ở trong thâm cung, hơn nữa.... Bên cạnh Lân nhi lại cần có người chăm sóc, vì thế Cát Thanh Viễn liền đồng ý để thê tử đang giặt quần áo trong doanh trại của lang trung đến hầu hạ.

Trong cơn mê mang, Niếp Thanh Lân mơ hồ cảm nhận được những cơn đau như có kim đang không ngừng đâm vào da thịt, lại cảm nhận có một đôi tay cực kì quen thuộc không ngừng đem khăn ướt đặt trên trán mình, trong mũi đều thoang thoãng mùi hương dịu nhẹ của dược liệu làm tâm an ổn.

Cố gắng mở mắt ra, trong đầu mông lung nhìn thấy những hình ảnh trước mắt lại rất giống như trở về thời điểm mẫu phi còn sống, khi đó trong cung không hề ngừng mùi thuốc thoang thoảng, lão Trương Thái y khi đến kê thuốc cho mẫu phi, cũng sẽ kê cho mình một chút thuốc bổ khí huyết, hàng năm trong cung mình đều có mùi thuốc ấm áp, mùi dược liệu quanh quẩn không dứt, mà An Xảo Nhi sẽ ngồi ở bên cạnh giường, khẽ gọi:”Thập tứ hoàng tử, mau ngồi dậy uống thuốc đi...”

thật giống như hiện tại “Mở mắt, thức dậy uống thuốc đi... Mau tỉnh lại...”

Niếp Thanh Lân xoay người, lầm bầm nói: “Xảo Nhi, để cho ta ngủ tiếp một lúc...” Ngay sau đó, một bàn tay thô ráp xoa mặt mình, “Mau tỉnh lại, tỉnh lại nào!”

Mê man hồi lâu nàng rốt cục mở mắt ra, lại phát hiện cố nhân chỉ có thể xuất hiện trong giấc mộng nay vẻ mặt tiều tụy xuất hiện ở trước mắt mình. Đôi mắt từng sáng long lanh linh lợi kia nay đã có chút nếp nhăn hằn lên khóe mắt, khi nhìn mình không ngăn được nước mắt đang tràn mi.

“... Xảo Nhi, là ngươi? Sao ngươi lại ở nơi này?” Niếp Thanh Lân mờ mịt nhìn phía bốn phía, nơi này không phải là ở doanh trướng của bộ lạc Mạt Nhi Cáp sao? Sao lại có thể gặp lại An Xảo Nhi đã lâu không thấy ở chỗ này?

Trong trướng còn có một thị nữ người Hung Nô, nhưng nàng ta không hiểu Hán ngữ, lại đamg ngủ gật, An Xảo Nhi đè thấp thanh âm, cố gắng ngừng khóc: “Giờ xem như tỉnh, Hoàng thượng, nô tỳ còn muốn hỏi ngài, sao lại lạc đến phương bắc này?”

Niếp Thanh Lân suy yếu giơ tay sờ mặt An Xảo Nhi, cảm nhận được độ ẩm ướt trên mặt nàng ấy mới chứng minh nàng không phải đang nằm mơ, sau đó cười khổ nói: “Mấy lần nằm mộng thấy lại cảnh gặp được ngươi, nhưng thâm tâm biết đó chỉ là chuyện xa vời không thể nào thành hiện thực, đánh chết trẫm cũng không nghĩ tới, lại gặp được ngươi ở nơi này.”

An Xảo Nhi thấy chủ nhân đã rơi vào hoàn cảnh khốn cùng đến như thế này, đã vậy không quên chút mồm mép trêu mình, trong lòng thật sự là vừa vui vừa lo, sau đó kể hết những khoảng thời gian lưu lạc đến đây.

nói đến cùng, chỉ một câu thôi - Tất cả đều là do Thái phó lòng dạ hẹp hòi.

Lúc trước ở hành cung, khi Thái phó nhìn thấy Long Châu Tử nhìn tên cẩu thái y đang bổ củi ngoài sân đầy vẻ hâm mộ. Bởi vì đã lỡ hứa lưu cho bọn họ một cái mạng, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện tên cẩu thái y đó lảng vảng ở gần hành cung. Còn mình thì dùng đủ mọi cách vẫn không ăn được thịt thiên nga dù đã ở ngay cửa miệng, trong lòng uất ức, cuối cùng ban một đạo mệnh lệnh, đuổi Trương Thị Ngọc cùng An Xảo Nhi đến biên quan.

Biên quan này mấy năm nay vốn không hề có chiến tranh, định cư ở trấn nhỏ cũng là sống yên ổn, sau đó mình sinh hạ một bé gái, mà cả nhà Trương Thị Ngọc ở trấn nhỏ sẽ mở hiệu thuốc làm ông chủ.

không nghĩ tới bộ tộc Mạt Nhi Cáp sinh biến, không ngừng gây chuyện ở biên quan, bọn họ vốn thu thập hành lý chuẩn bị chuyển đi, không nghĩ trênđường đi bị binh lính bộ lạc Mạt Nhi Cáp tuần tra bắt trở về.

“Vị Cát tướng quân đó có lẽ đang đi trinh sát lãnh địa, một lúc sẽ quay lại, hắn... Biết thân phận của chủ nhân không?”

Niếp Thanh Lân biết chút thanh nhàn như thế này không dễ kiếm, liền nắm lấy thời cơ đem những việc mình đã gặp phải kể cho An Xảo Nhi nghe, sau đó nói: “Ngươi cùng Trương đại ca nhất định phải giấu diếm tốt thân phận, không được lộ ra dấu vết trước mặt người khác, bằng không Cát Thanh Viễn sẽ không lưu lại tính mạng của các ngươi!”

An Xảo Nhi rưng rưng gật đầu, tiên hoàng đại Ngụy không có đức, đã tạo lên một đám loạn thần tặc tử, mà tất cả báo ứng đến đổ lên đầu tiểu chủ nhân, đáng thương cho một cô gái nhu nhược, làm sao có thể sống sót qua những cửa ải khó khăn không ngừng thế này?

Đúng lúc này, bên ngoài doanh trướng truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, trong lòng An Xảo Nhi biết Cát tặc tử kia đã trở lại, vội vàng lau nước mắt, đánh thức thị nữ, quỳ gối trước cửa chờ.

Nhưng đi vào đến không phải là Cát Thanh Viễn, mà là Cát Vân Nhi, ở bên cạnh nàng ta còn có một nam tử dáng người cao to bặm trợn, khi hắn vào doanh trại, liền liếc mắt một cái đã thấy được Niếp Thanh Lân đang nằm trên giường.

Chỉ thấy nữ nhân kia tuy rằng tóc dài rối tung, trên mặt yếu ớt bệnh hoạn, nhưng lại không thể che hết vẻ xinh đẹp thoát tục. Nam nhân phương bắc, làm sao gặp qua vẻ đẹp tuyệt sắc như thế này? Trong lúc nhất thời đứng sững sờ tại chỗ, trợn tròn hai mắt và không ngừng nuốt nước miếng.

“Vương thượng, thiếp đã bảo nữ nhân mà ca ca thiếp bắt được không phải khuynh quốc khuynh thành bình thường mà? Nàng ta đã bị ca ca giấu ở đây hai ngày, chắc đã hưởng dụng đủ rồi, ngài có muốn thử giai nhân tuyệt sắc đại Ngụy một lần không?” Cát Vân Nhi cảm thấy Hưu Đồ Vũ bên cạnh mình đã nôn nóng gần như khó dằn lòng nổi, nở nụ cười tươi đầy độc ác nhìn Niếp Thanh Lân.

Nếu ca ca muốn lưu lại tánh mạng của nàng ta, được, nàng nghe lời ca ca, nhưng nàng sẽ không để con hồ ly tinh dụ dỗ người khác này sống yên ổn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi