GIANG SƠN MỸ SẮC

Lô lão Tam sắc mặt đột nhiên biến thành tái nhợt, Tiêu Bố Y liếc trỏng thấy, kinh ngạc hòi, "Lão Tam, ngươi làm sao vậy? Khó chịu sao?"

Lô lão Tam lắc đầu. "Không sao, lúc đó lào đại Biển Bức cũng phán đoán như vậy, cho nên chúng ta cảm thấy Tiết Cừ chết... Quả thực rất có vấn đề!" Hắn thở phào một cái, lại nói: "©êm trước khi Tiết Cừ chết, cũng đã gặp Mạc Hạ Đốt Tất..

Tiêu Bố Y cau mày nói: "Đó là đệ đệ của Thủy Tất Khả Hàn. cùng A Sừ Na đều là huynh đệ, một mực thống lĩnh vùng Ngũ Nguyên, tại thào nguyên thế lực không kém. Tiết Cừ gặp hắn, chẳng lẽ là một lần nữa tìm kiếm người Đột Quyết ủng hộ? Nhưng Tiết Cừ tinh thẳn như vậy, còn có thể hội kiến sứ Đột Quyết, tại sao đêm đó lại chết?" Lô lào Tam bất đắc dĩ nói: "Cụ thể chân tướng như thế nào ai cũng không biết, nhung mà căn cứ theo An tồng quăn nói, đêm đó Tiết Cử sau khi gặp Mạc hạ Đốt Tất, thi muốn gặp Tiết Nhân Quà. Tiết Nhân Quả khi đến có dẫn theo An quản gia. An quản gia nói, khi đó Mạc Hạ Đốt Tất đi ra, Tiết Cừ đưa tiễn, hai người bọn họ vẫn mặt đầy nụ cười. Mạc Hạ Đốt Tất dẫn theo hai thù hạ, vẫn cùng Tiết Nhân Quả chào hòi. về sau Tiết Nhân Quả cùng Tiết Cử đi vào nội sảnh, An quản gia canh giữ ở ngoải cùa. không ngờ... Tiết Nhân Quả khi trở ra, thằn sắc có phần bối rối, nói Tiết Cừ nhiễmbệnh đã chết".

Tiêu Bố Y giật mình, "Đã chết?"

Hắn tuy biết Tiết Cừ hẳn phải chết, cũng không nghĩ đến chết thống khoái như thế. Lô lào Tam ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ, "An tổng quàn nói, lúc ấy hắn tại bên ngoải phủ. mơ hồ nghe được tiếng gào rú, hình như là tiếng của Tiết Cử. về sau hắn đi theo Tiết Nhân Quả vào, thấy Tiết Cừ... thất khiển chảy máu, máu đều là màu tím, khi đó hơn mười thân vệ cũng bệnh trạng nhưvậy.. nguồn TruyenFull.vn

Tiêu Bố Y trong lòng chợt lạnh, "Bọn họ... trúng độc? Là Mạc Hạ Đốt Tất hạ độc? Người này xưa nay tham tài, không có khả năng sát hại tính mệnh... Lại nói. Thân phận của hắn cũng không thấp, tại sao lại đơn giản hạ độc đối với Tiết Cử?"

Hắn cau mày, cảm thấy có chút vẩn đề, Lô lão Tam thở dài, "An tồng quản nói, Tiết Nhân Quả đối với cái chết cùa Tiết Cừ tuy có sợ hãi. nhung lại không có bi ai, sau đó khiến cho An tồng quản xử lý hậu sự. Một mồi lửa bả tất cả thi thể thiêu đi, đối với bên ngoài nói Tiết Cử nhiễm bệnh bò mình. An tổng quản đem muội từ gả cho Tiết Nhân Quả, rắt được Tiết Nhân Quả sủng ái. Lúc này đây Tiết Nhân Quả cũng không có ia tay đối với An tồng quản. Nhưng mà Hác Ái nghi vắn bệnh cùa Tiết Cử, nghe nói cùng Tiết Nhân Quả cài nhau, kết quả ngày thứ ba đã chết, tất cả mọi người nói... Tiết Nhân Quả hại chết phụ thân, không muốn người khác biết được, lúc này mới giết chết Hác Ái. bời vậy quân Tiết gia nhân tâm hoảng sợ, tất cả mọi người vô tâm tác chiến, lúc này mới làm cho Thiển Thùy Nguyên đại bại, Tiết Nhân Quả chúng bạn xa lánh, bị người bố trí mai phục bắt sống, sau đó mới bị Lý Thế Dân giết chết".

Tiêu Bố Y lầm bầm nói: "Thù đoạn thật tốt".

Lô lão Tam nói: "Chúng ta mặc dù không biết Tiết Cừ là ai giết chết, chết bởi vì cái gì, nhưng mà có thể khẳng định một điểm, đó chính là Tiết Cừ... tuyệt đối không phải từ vong bình thường!"

Tiêu Bố Y thờ dài nói: "Tabiết rồi, có cơ hội chúng ta cũng sẽ tìmMạc Hạ Đốt Tất cùng Pháp Lâm hỏi một chút chân tướng. Đúng rồi, các ngươi đưa An tổng quản về đến đây sao?".

Hắn hỏi cái này ngược lại là chuyện họp tình hợp lý, bời vì hắn hiểu rằng Lô lào Tam làm việc ổn thòa, An tổng quản đã biết nhiều chuyện như vậy, đám người Lô lào T am đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp mang về người này để cho mình thẳm vấn.

Không ngờ Lô lão Tam khuôn mặt có chút trắng bệch ra nói: "Chúng ta xác thực muốn mang hắn trờ về, cũng không nghĩ đến khi tìm lại hắn. Thi hắn đã chết ờ trong nhà, vô thanh vô tức".

Tiêu Bố Y hai nắm tay nắm chặt, "Hẳn là có người một mực chú ý tới các ngươi".

Lô lão Tam thờ dài nói: "Tây Lương vương quả nhiên phi thường cảnh giác. Chúng ta lúc trước tra được An tồng quản trước khi chết mười ngón tay đứt gày, là bị người ta bóp gày... Lào đại Biển Bức lập tức nói, người này võ công cực cao, chúng ta không phải đối thù. phải lập tức đi. Chúng ta lập tức nhanh chóng ra khỏi Chiết Thành, cũng may khi đó Tiết Nhân Quả mới chết, Chiết Thành hỗn loạn không chịu nổi. Đường quân đề phòng quân Tiết gia chó cùng rứt giậu, tuyên bố chỉ giết kẻ thủ ác, này đây chúng ta mới có thể thuận lọi từ Chiết Thành lẻn ra, nhung người nọ nếu như âm thẳm giám thị chúng ta, không biết tại sao không có ra tay ở trong thành..

"Đây có gì kỳ quái" Tư Nam đột nhiên nói.

Lô lão Tam kinh ngạc nói: "Cô nương biết điều gì?"

Tư Nam nói: "Tây Lương vương đương nhiên rõ ràng" Nàng sau khi nói xong, không nói thêm gì nữa, vẫn lạnh nhạt như trước.

Tiêu Bố Y hơi trầm ngâm, dì nhiên tinh tường. "Hắn không phải không muốn giết các ngươi tại chỗ, chỉ là muốn xem các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người, muốn dẫn các ngươi bối rối thoát đi, rồi đem bọn ngươi một mẻ hốt gọn!"

Hắn thật ra vẫn có nghi vấn, đó chính là Tư Nam sắm vai gì trong này. nhung Tư Nam không nói, hắn chi có thể nghe tiếp.

Lô lão Tam vỗ đùi, "Tây Lương vương nói không sai! Chỉ tiếc... Tây Lương vương bận về chinh chiến, không rảnh đi tới Chiết Thành, bằng không nói không chừng có thể bắt giữ người nọ".

Tư Nam hừ lạnh một tiếng, muốn nói cái gi, rốt cuộc ngừng lại.

Lô lão Tam mỉm cười nói: "Đương nhiên vị cô nương này ờ đây. thật ra cũng có thể bắt được người nọ. đáng tiếc... thát bại trong gang tấc".

Tư Nam hồi lâu mới nói: ""Ngươi coi trọng ta, ta cũng không như hắn, các ngươi có thể sống... là vận khí!".

Lô lão Tam thấy Tiêu Bố Y tràn đầy khó hiểu, cất lời giải thích: "Lúc trước khi chúng ta nhìn thấy An Tổng quản chết, đã cảm thấy bản thân đã lâm vào trong nguy cơ thật lớn. Sau khi từ Chiết Thành chạy trốn ra, một đường xuôi theo Kính Thủy yên ồn mà đi".

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Đây là chiêu tốt, ai cũng nghĩ đến các ngươi sẽ đi về phía đông quay lại Lạc Dương, nhưng không có nghĩ đến các ngươi đi ngược lại nhằm hướng tây mà đi".

Lô lão Tam lắc đầu nói: "Đây là chù ý lão đại Biển Bức tạm thời nghĩ ra được, thẳm nghĩ nếu có mai phục, cũng có thể ở trong khu vực Đường quân... Thật ra nói lòi thật, chúng

ta về sau biết được Lý Uyên hướng về phía Đột Quyết dâng biều xưng thần, lại đối với Mạc Hạ Đốt T ất khúm núm, đã cảm thấy Tiết Cử chết, cùng Lý Uyên có quan hệ. Chúng ta không ngờ rằng Lý Uyên hèn hạ như thế. lại chọn dùng phương phép lâm trận ám toán..

"Hai quân giao chiến, phạt tâm, phạt mưu, cuối cùng mới là phạt binh" Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Nếu là không động người nào mà bại binh địch thủ. Thì đó là thù đoạn cao minh nhất, không thể nói hèn hạ. Nếu như nhất định phải tồn binh hao tướng mới có thể phân ra thắng bại. Thi không phải mong muốn cùa thống lĩnh".

Lô lão Tam thờ dài nói: "Tây Lương vương nói cũng đúng, Tiết Cử vừa chết, đại quân Tiết gia tự sụp đổ, Lý Uyên quả thực cao minh. Nhưng hắn cao minh, thì chúng ta thảm rồi, chúng ta một đường đi về phía tây, vốn tưởng rằng ra ngoài ý định, không ngờ đi hơn mười dặm, đến trước một núi hoang, đột nhiên gặp đạo phỉ đánh cướp, vốn chúng ta tưởng đạo phỉ tấm thường, không ngờ một cao thù lại ẩn thân trong đó. hắn đột nhiẽn đánh ra. một chường thiểu chút nữa đánh chết lão Tứ, sau đó lão Ngũ thân cũng chịu trọng thương..

Tiêu Bố Y nghe giật mình, "Vậy các ngươi sao có thể sống mà trờ về?" Đột nhiên về nhìn phía Tư Nam, Tiêu Bổ Y chợt nói: "Thì ra là cô âm thẳm xuất thù cứu giúp?" Tư Nam không nói, Lô lão T am lại cảm kích nói: "Đích xác là vị cô nương này xuất thù cứu giúp..." Tiêu Bố Y hiểu rằng cô gái ăn cơm trắng gọi là Tư Nam, nhung điều này hiền nhiên là xung hô giữa hai người, Lô lão Tam chi quen dùng cô nương để xưng hô.

"Chúng ta lúc ấy đều cho rằng hẳn phải chết lúc, không ngờ vị cô nương này bỗng nhiên giết ra Một kiếm đâm bị thương lòng bàn tay cao thù đó... Người nọ hoảng sợ bò chạy, đạo phì còn thừa cũng đã không đủ gây sợ hãi. Vị cô nương này một kiếm đã cứu bốn tính mạng chúng ta, đại ân đại đức. trọn đòi khó quên".

Nói đến đây, Lô lão Tam đứng dậy thi lễ, Tư Nam vẫn thờ ơ, Lô lão T am cũng lơ đễnh, lại ngồi xuống nói: "Tây Lương vương, đây chính là kết quả sau khi huynh đệ chúng ta đi về phía tây, có thể nói cũng không có nghe ngóng được gi. Đối với cao thủ kia là ai, cũng không có đầu mối. Bời vì lão Ngũ sau dó nói, người nọ dung nhan khô khan, khẳng định là cải trang giả dạng, không muốn để cho người khác nhìn ra mặt thật" Lô lào T am nói đến đây, đột nhiên hướng về phía Tiêu Bố Y ra hiệu, ẩn hàm thâm ý.

Tiêu Bố Y hoi ngạc nhiên, ánh mắt đã roi vào trên người TưNam, chậm rãi gật đầu.

Lô lào Tam mặt hiện lên vẻ vui mừng, hiểu rằng Tiêu Bố Y đã rõ ràng ý tứ cả mình, ngáp một cái nói: "Tây Lương vưang. Thần cũng mệt mòi, kính xin cáo lui mà ngũ vài ngày".

TiêuBốY cảm ơn nói: "Lão Tam, những ngày này thật vắt vả cho các ngươi, đúngrổi... Lão Tứ, lão Ngũ đều không sao chứ?"

"Bọn họ đã không lo đến tính mạng, nhưng còn phải dường thương mấy ngày. Biển Bức ờ tại Đông Đô coi sóc bọn họ".

Tiêu Bố Y gật đầu, vỗ vỗ vai Lô lão Tam, "Nghỉ ngoi cho tốt đi, chuyện còn lại, ta tới xử lý" Lô lão Tam đứng dậy đi rà, nhưng vẫn quay đầu nhin qua Tư Nam, thấy Tiêu Bố Y ánh mắt sáng tò, lúc này mới rời đi. Tiêu Bố Y ngồi xuống, Tư Nam cũng không có bất luận động tĩnh gi, không muốn nói chuyện, thoạt nhìn cũng không có ý rời đi.

Tiêu Bố Y đã queo với sự lạnh lùng của nàng, lúc trước ly biệt cảm tình biểu lộ, thoạt nhìn đã bị một năm thòi gian hòa tan.

Đem chén tĩà nóng đưa lên, Tiêu Bố Y nhẹ giọng hòi, "Một năm này. cô có khỏe không?"

"Ngươi thi sao?" Tư Nam không đáp hòi lại, giọng điệu lạnh nhạt.

Tiêu Bố Y nhấp ngụm nước trà, hồi lâu mới nói: "Một năm chinh chiến chém giết, ly biệt ưu hoài mà thôi. Năm trước cùng năm nay, có lẽ ờ trong mắt người khác, khác nhau rất lớn, nhưng ở trong lòng của ta, cũng không có gì khác nhau".

Hắn sau khi nói xong, cảm xúc rất sâu, thật lâu không nói gì, Tư Nam ánh mắt chợt nghiêng qua, roi vào trên người Tiêu Bố Y, không chút cố kỵ.

Nhưng ánh mắt vẫn giống như năm đó. làm cho người ta nhìn không ra nội tâm của nàng nghĩ cái gì.

Tiêu Bố Y đột nhiên phát hiện, hắn nhiều khi, đã thành thói quen đem mình bao vây ờ trong một lợp vỏ cứng, có đôi khi nói ra thật giả bản thân cũng không rò ràng lắm. chì có ở trước mặt TưNam, hắn mới toát ra thương cảm mòi mệt.

Bời vi Tư Nam cùng hắn, giống như không có bất kỳ xung đột gì.

"Cô đi... là đến Dương Châu? Thích khách giết Dương Quảng, là cô sao?" Tiêu Bố Y phá vờ sự trầm mặc.

"Không sai, là ta" Tư Nam thẳng thắn nhận.

Tiêu Bố Y ngược lại có phần kinh ngạc. "Ta vốn nghĩ cô sẽ không đáp".

"Vì sao không?" Tư Nam lạnh nhạt nói: "Với ta mà nói, chuyện đã qua. không phải bí mật. Chi có chuyện tương lai, ngang ngược can thiệp, mới có thề phá vỡ quỳ đạo mong muốn. Đối với chuyện tương lai, ta sẽ không nói, nhưng đối với chuyện đã qua, ta không cần phải giấu diểm".

"Chuyện không can dự tương lai, đây là.... người nọ cứu cô nói sao?" Tiêu Bố Y thừ hòi.

Tư Nam đo dự một chút, rốt cuộc nói: "Ngựơi rất thông minh. Ta hiểu rằng, ngươi cùng ta nói chuyện với nhau, chỉ là muốn hòi một chút chân tướng thích khách..Không để ý tới Tiêu Bố Y khó xừ, Tư Nam trực tiệp nói: "Lô lão Tam che giấu chút ít sự tình, hắn hiểu rẳng ta sẽ nói".

Tiêu Bố Y đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: "TưNam, cô nói sai rồi một điểm".

"ổ?" Tư Nam không chụt gợn sóng hỏi, "Sai ờ đâu?"

"Ta và cô nói chuyện với nhau, không phải bời vì thích khách, mà là bời vì ta xem cô là bằng hữu. Chuyện thích khách, cô nếu không muốn nói, ta sẽ không hòi" Tiêu Bố Y chân thành nói: "Thật ra sò với địch thù là ai, ta càng muốn biết, một năm này, cô sống có tốt không?"

Tư Nam hai mắt lóe lên, một mực nhìn sang hai mắt của Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y cũng không tránh, mặt nở nụ cười.

Thật lâu, Tư Nam mới dời ánh mắt đi, nói một câu long trời lờ đất: "Thích khách này. ngươi đã gặp qua!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi