GIANG SƠN MỸ SẮC

Tiêu Bố Y nhìn thấy vẻ mặt Đỗ Phục Uy, trong lòng trầm xuống, nhíu mày. Hắn không sợ tiền đồ hiểm ác, chỉ sợ Đỗ Phục Uy đã không còn ý chí chiến đấu. Vậy hắn cố gắng như thế nào cũng không thể làm nên chuyện gi.

Xa xa xôn xao một mảng, Tiêu Bố Y trông qua, nhìn thấy Tây Môn Quàn Nghi đã bị bắt đưa lên. Hắn bị thương không nhẹ, trong lòng lại bị đả kích quá nặng. Cho dù đạo phỉ áp giải hắn, trên mặt đều lộ ra vẻ không đành lòng, bời vì ai cũng đều nhìn ra. Tây Môn Quàn Nghi đã chẳng khác gì người chết.

Mọi người ánh mắt đều roi lên trên người Tây Môn Quân Nghi, Tiêu Bố Y lại chỉ lưu ý vẻ mặt cùa Phụ Công, nhìn thấy hắn vẫn bất động thằn sắc, trong lúc nhất thòi cũng cân nhắc không thấu đụng ý của hắn.

Tây Môn Quân Nghi đờ đẵn tiến lên, ánh mắt ngở ngẩn. Đứng ở Phụ Công trước mặt, không nhúc nhích.

Phụ Công khóe miệng run rẩy, "Hám Lăng, có tìm được chứng cớ hắn không có giết chết Đỗ tổng quăn chưa?"

"Không có" Hám Lăng đáp.

"Vậy..." Phụ Công chậm rãi giơ tay lên, chỉ cần hạ xuống. Tây Môn Quàn Nghi đầu người sẽ roi xuống đất.

Từ Thiệu An tiến lên phía trước nói: "Phụ bá, tìm không thấy chứng cớ không có giết chết, cũng không có ý nghĩa tổng quản đã bị giết chết!"

Hà Thiếu Thanh kêu lên: "Chẳng lẽ ngươi hoài nghi lòi Đỗ phu nhân?"

Tây Môn Quân Nghi vốn như người chết. Nghe được Hà Thiếu Thanh nói, bỗng nhiên ngẩng đằu, giãy khỏi thù vệ bên người, người đã lao về phía Hà Thiếu Thanh mà đánh tới!

Hắn hai ngày qua, cơm nước một giọt cũng không có, nhung một khắc này, hung ác giống như soi đói, muốn đem Hà Thiểu Thanh ăn sống nuốt tươi. Hà Thiểu Thanh bỗng nhiên rút đao, một đao chém xuống!

Hà Thiểu Thanh vừa rồi kêu to, thật ra trong lòng cùng đã e ngại. Hai ngày này, hắn chưa bao giờ có lúc ngù yên. Mỗi tối đều nhìn thấy Vương Ngọc Thục máu chảy đầm đìa đứng ở trước mặt hắn, muốn tìm hắn báo thù. Có lẽ ai cũng cảm thấy Tây Môn Quàn Nghi xong rồi, nhưng hắn vẫn đề phòng.

Tây Môn Quân Nghi phải chết! Hà Thiều Thanh hiểu rằng. Tây Môn Quàn Nghi nếu không chết, hắn đời này cũng sống không an không vui.

Khi hướng về phía Vương Ngọc Thục chéin ra một đao, hắn còn chưa ý thức được gì, nhưng sau khi chém trúng mới hiểu được, hắn đã không còn đường lui. Đã chém đao thứ nhất, đao thứ hai thoạt nhìn cũng không có gì khó khăn.

Chuyện phát sinh đột ngột, cho dù là Hám Lăng cũng có chút trờ tay không kịp, Tây Môn Quân Nghi đeo xiềng xích, hành động không tiện, hai tay bị trói, dùng người húc tới, nhìn qua thi chẳng khác nào đi chịu chết.

Có người thậm chí đã nhắm hai mắt lại, không đành lòng lại thấy một huynh đệ chết oan chết uổng!

Tư Nam muốn xông ra, cũng biết đã là không kịp. nhung mà nàng vẫn muốn cứu Tây Môn Quân Nghi một mạng, bời vì nàng hiểu rõ chuyện của Tây Môn Quân Nghi, nhưng nàng thân hình mới động, đã bị Tiêu Bố Y kéo lại.

TưNam mới định dùng sức giãy ra, đột nhiên ngùng lại, bời vì trường đao đã dừng lại ờ trên không, cũng không phải là Hà Thiái Thanh nhân từ nương tay, mà là sống dao bị giữ ờ trên tay một người, giống như đúc bằng sắt!

Hà Thiái Thanh kinh hãi, còn chưa kip rút đao, đã bị Tây Môn Quân Nghi một đầu đâm vào ngực, kêu to một tiếng, tiếng răng rắc vang lên. giống như xương ngực muốn đứt gãy. Hà Thiểu Thanh người ngà xuống đất. xoay người lăn đi, trước mắt đầy vẻ hoảng sợ. Hắn mặc dù bối rối, nhưng không ai liếc nhìn hắn, tất cả ánh mắt mọi người đều rơi lên trên người vừa bắt lấy cương đao.

Có người nghi hoặạ có người sợ hãi, có người kích động. Hám Lăng tiến lẽn một bước, hộ ờ bên cạnh người nọ. thần sắc đề phòng. Tiêu Bố Y đã nhận ra, người nọ đúng là Đỗ Phục Uy.

Đỗ Phục Uy thấy Tây Môn Quân Nghi sắp chết, bỗng nhiên xông ra, bắt được trường đao của Hà Thiếu Thanh. Tiêu Bố Y đoán, cho dù là mình làm, cũng không thể nhanh hơn so với Đỗ Phục Uy. hắn quả thực không biết, Đỗ Phục Uy làm thế nào mà làm được điểm ấy!

Đỗ Phục Uy bắt lấy sống dao, vốn có thể đem Hà Thiếu Thanh đánh gục. nhung hắn không có ra tay, nhìn thấy Tây Môn Quân Nghi đánh bay Hà Thiếu Thanh đi. hắn sắc mặt thẫn thờ, nhung trong mắt đã đầy sự thống khổ. Tay hắn vốn ồn như bàn thạch, nhung giờ khắc này cũng đã kịch liệt run rẩy.

Tây Môn Quân Nghi té ngà trên đất, ngửa mặt lên trời, trông thấy hai mắt của Đỗ Phục Uy, miệng máp máy hai cái, hai mắt cũng đã chảy ra nước mắt;

Phụ Công lạnh lùng nói: "Ngoại trừ Từ Thiệu An, còn có ai phản đối giết Tây Môn Quân Nghi?"

Không có ai nói chuyện, tất cả mọi người đều nhìn sang Đỗ Phục Uy. ánh mắt phức tạp. Đỗ Phục Uy rốt cuộc nói: "Ta phàn đối!",

Một lời cùa hắn thốt ra, có người lui vễ phía sau, có người tiến lên. bọn họ đi theo Đỗ Phục Uy nhiều năm, tuy trước mắt người này nhìn như không giống Đỗ Phục Uy. nhưng cái thanh âm kia, làm sao mà nghe không hiểu? Hà Thiểu Thanh mắt lộ ra vẻ hoồng sợ. xương ngực bị gãy hay không cũng không rõ, chỉ thẳm nghĩ cách càng xa càng tốt. hắn chỉ chú ý đến cử động của Đỗ Phục Uy cùng Tây Môn Quân Nghi, nhung không có chú ý tới đã thối lui đến bên người Miêu Hãi Triều. TưNam một cước đá ra, nhẳm ngay giữa ót hắn.

Hà Thiếu Thanh trong đầu nổ vang, bỗng nhiên hôn mê bất tinh.

Không có ai chú ý tới hắn, không có ai chú ý tới nhản vật hèn hạ này, tất cả mọi người đôi mắt đều lóe sáng, môi nhích động, kích động khó có thể kềm hãm.

Đỗ tổng quản tÌLÌ ra không có chết, Đỗ tổng quản thi ra không có quên bọn họ!

Nhưng Đỗ tổng quăn không có chết, vậy có người sẽ phải chết! Tất cả mọi người thiên ngôn vạn ngữ. Trong lúc nhất thời, lại không biết hòi như thế nào.

Tiêu Bổ Y nhìn qua ánh mắt của mọi người, thở phào nhẹ nhỏm. Hai mắt không thể lừa

gạt được người khác, Tiêu Bố Y liếc nhìn qua, đã biết trong quân Giang Hoài, ùng hộ Đỗ Phục Uy vẫn là đa số. Hắn chỉ sợ Đỗ Phục Uy khống chế không được cục diện, nhung rất hiển nhiên, Đỗ Phục Uy uy tín vẫn không gì so sánh nổi Chỉ cần hắn còn sống!

Phụ Công nhìn sang Đỗ Phục Uy, sắc mặt như thường, lạnh nhạt nói: "Ngươi là ai?" Hắn và Đỗ Phục Uy là bạn tốt. không phải huynh đệ. mà hơn hẳn huynh đệ. người khác đều đã hoài nghi thân phận của Đỗ Phục Uy, hắn sao lại nghe không ra thanh âm của Đỗ Phục Uy, nhưng hắn lại không có nừa phẳn hoảng sợ bất an. Thậm chí so với vừa rồi, chỉ có càng thêm tỉnh táo.

Đỗ Phục Uy chỉ nhìn sang Phụ Công, không nói một lời, hắn nhìn như muốn xem thấu tâm tư cùa Phụ Công. Nhưng đáng tiếc, con người khó xem nhất chính là tàm tư!

Phụ Công im lặng, Đỗ phu nhân tỉnh táo, Đỗ Đức Tuắn trương há miệng muốn hô cái gì. lại bị Đỗ phu nhân bịt lại. Đỗ Đức Tuấn muốn giãy dụa, lại bị Đỗ phu nhân giữ chặt lại.

Tiêu Bố Y trong lòng thầm run sợ. Hắn cả đòi đều lăn lộn trong tính toán âm mưum, cảm thấy Phụ Công không có khả năng lạnh lùng điềm tĩnh như vậy.

Phụ Công lạnh lùng điềm tĩnh như vậy, đương nhiên là bời vì tự tin. Hắn nếu như tự tin, khẳng định có nắm chắc tất thắng. Hắn hiện tại, nắm chắc tất thắng là cái gi?

Tiêu Bố Y quay đầu nhìn về phía TưNam, trông thấy nàng cũng nhìn về phía mình, thấp giọng nói: "Một lát nữa cô bảo vệ Đỗ Phục Uy, ta bắt Phụ Công!"Bắt giặc trước bắt vua, chỉ cẩn bắt lấy Phụ Công, Tiêu Bố Y có biện phép thay đổi càn khôn. Tư Nam gật đằu. Miêu Hải Triều đã chậm rãi tiến lên. tất cả mọi người đều tiến lên. động tác này của hắn cũng không khác thường.

Hắn muốn dẫn hai người tới càng gần càng tốt, Tiêu Bố Y cùng Tư Nam sóng vai tiến lên, chi tỉnh táo chờ đợi thời cơ.

Đỗ Phục Uy nhìn Phụ Công, chậm rãi tháo râu mép xuống, xốc mũ trùm lên. nói từng chữ: "Ta, là, Đỗ Phục Uy!" Trong thanh âm của hắn có sự thống khổ có sự lạ lẫm. quàn Giang Hoài quân vốn có nghi hoặc, thấy Đỗ Phục Uy lộ ra tướng mạo. đều quỳ xuống nói: "Tổng quản!"

Một tiếng Tổng quàn này. thật sự đã chờ quá lâu, không quỳ chỉ cố mấy người, thực sự lộ ra vẻ hoảng sợ.

Đỗ Phục Uy cầm trong tay đơn đao. tiến lên vài bựớc, trớ cổ tay vạch vạch ngực áo ra, lộ ra lồng ngực vết thương chổng chắt, thê lương quát: "Phụ Công, tại sao? Tại sao phải giết Vương Ngọc Thục, tại sao phải hãm hại Tây Môn Quân Nghi? Chúng ta là huynh đệ. ngươi có biết hay không? Ngươi sao lại đối đãi với huynli đệ minh như vậy?"

Phụ Công không nói, sắc mặt âm trầm.

"Vì sao? Vì quyền, hay vì hận, hay là vì vinh hoa phú quý?" Đỗ Phục Uy đi nhanh tiến lên, "Ngươi rất muốn để cho ta chết, có phải không? Tới giết đi ta! Đỗ Phục Uy hỏm nay, không có mang theo bất kỳ giúp đỡ nào. cũng không có bất kỳ mưu kế gì đối phó với ngươi. Ngươi muốn ta chết rất đơn giản, lấy đao tới giết ta đi, cần gì khiến cho các huynh đệ tự giết lẫn nhau?"

Phụ Công vẫn trầm mặc, sắc mặt như thường. Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển, trỏng thấy quân Giang Đô đi theo sau lưng Đỗ Phục Uy, mọi người đều kích động, không chút nào có thể giả bộ. Nói như vậy quân Giang Hoài vẫn ủng hộ Đỗ Phục Uy. Phụ Công còn có cơ hội gì để xoay chuyển?

Hắn nhìn không ra!

Nhưng chính vì nhìn không ra như thế, Tiêu Bố Y mới kinh hãi, Tư Nam giảm thấp thanh âm xuống, "Có thể có đại đội binh mã mai phục hay không? ở phía Vương Thế Sung!"

Tiêu Bố Y chậm rãi lắc đầu, thầm nghĩ Nhị ca đã sớm tại ngoài thành Lịch Dương có mai phục. Vương Thế Sung tuyệt đối tiến không được thành Lịch Dương. Cho dù ần núp vào thành, cũng tuyệt đối sẽ không có quá nhiều người. Thành Lịch Dương là trọng địa của quân Giang Hoài, Vương Thế Sung muốn bằng vài người mà phá vỡ Lịch Dương, nếu như Đỗ Phục Uy phản kháng, còn không phải đưa dê vào miệng cọp?

Đỗ Phục Uy yên lặng chờ Phụ Công trả lời, nhưng Phụ Công vẫn không nói gì. Đỗ Phục Uy bi phẫn nói: "Phụ Công, ngươi vì sao không nói lời nào. ngươi không có lời nào để nói sao? Phượng Nghi, ngươi vì sao nói ta chết? Chúng ta nhiều năm vợ chồng, ngươi chẳng lẽ thật muốn ta chết như vậy sao? Thậm chí không tiếc hàm hại Tây Môn Quân Nghi, cũng phải nói ta chết? Tây Môn Quân Nghi đối với ta một lòng trung thành, ngươi muốn cho hắn đi chết, ngươi tại sao nhẫn tâm như vậy?"

Quân Giang Hoài xôn xao một mảng. Đỗ phu nhân sắc mặt trắng bệch, Đỗ Đức Tuấn rốt cục kêu lên: "Phụ thân!" Nó muốn xông lại ôm lấy Đỗ Phục Uy, lại bị Đỗ phu nhân giữ chặt

Đỗ Phục Uy một lần nữa tiến lên, cách hai người chừng vài bước, ngẳng đầu nhìn lại. nắm chặt đơn đao quát to: "Cho ta một đáp án!"

Hắn một tiếng gầm lên, phòng nghị sự hoi bị rung động lắc lư. Đỗ phu nhân môi đã cắn ra máu tươi, nhưng vẫn giữ chặt đứa con, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đồ Phục Uy, rốt cuộc mờ miệng nói: "Không sai, ta muốn ngươi chết!"

Nàng thanh âm vừa dứt, Phụ Công cũng không ngoài ý muốn, Đỗ Phục Uy thất hồn lạc phách, quân Giang Hoài giống như chết lặng.

Tư Nam kinh ngạc vạn phần, trong lúc nhất thời không cách nào tiếp nhặn sự thật này.

"Ta một mực muốn ngươi chết, suy nghĩ đã rất lâu" Đỗ phu nhản chậm rãi đứng lẻn. đi về phía trước vài bước, đến trước người Đỗ Phục Uy, "Ngươi không biết sao? Ngươi khẳng định không biết! Ngươi khi nào thì sẽ nghĩ qua tâm tư phụ nữ? Điều này đối với ngươi mà nói, chi là một trò cười!"

Ngôn từ của nàng giống như tên sắạ sắc mặt càng trắng, thần sắc càng lạnh, "Ta một mực nghĩ, ta trong lòng của ngươi, rốt cuộc có địa vị gì? Ta và ngươi kết hôn nhiều năm, nói qua mấy câu? Trong lòng ngươi nghĩ, chưa bao giờ là ta, mà là các huynh đệ của ngươi! Ta còn có phần hy vọng, đó chính là ngươi thương yêu đối với Đức Tuấn! Nhưng cho dù là tình thương đối với con, cung không thể so sánh được với nghĩa khí của ngươi đối với huynh đệ. Ngươi vì huynh đệ, đi Đông Đô. ngươi vì huynh đệ, giết Thái Binh đạo đồ. kiên quyết buông tha tính mạng mẹ con chúng ta! Ngươi là đại ca trong suy nghĩ các huynh đệ. ngươi ờ trong lòng các huynh đệ ở đây, vĩnh viễn là tinh nghĩa như vậy. Nhưng ta là cái gì, Đức Tuấn là cái gì? Chúng ta chẳng lẽ sẽ vì huynh đệ nghĩa khí cùa ngươi, vô tội đi tìm chết? Ngươi mặc kệ Đức Tuấn, nhung mà ta không thể không quản, cho nên ta muốn ngươi chết! Có thể cứu về tính mạng cùa con, ta cho dù giết ngươi, cũng sẽ không do dự!"

Nàng thanh âm vừa dứt, Đỗ Phục Uy lảo đảo lui về phía sau. đơn đao rơi xuống đất, sau khi tiếng loảng xoảng vang lên. phòng nghị sự tiếng kim roi cũng có thể nghe thấy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi