GIAO DỊCH BẠC TỶ: BÁN THÂN CHO HUYẾT LÃNH


"Liên quan đến Nguyệt Ân"
Vừa nhắc đến hai chữ Nguyệt Ân, gương mặt Huyết Vân Phượng lập tức biến sắc, đôi đồng tử hơi co lại, môi mỏng mím chặt.

Tay cầm ly vang đỏ hơi siết lại.

Năm năm trôi qua nhưng cái tên Nguyệt Ân luôn là điều kỵ húy của hắn, mỗi lần nhắc đến trái tim của Vân Phượng không cách nào kiềm được sự đau nhói
"Không muốn nghe, cậu đi đi"
Huyết Vân Phượng định đứng dậy, nhưng Dịch Chí Hào nhanh hơn một bước giữ chặt tay hắn, ánh mắt đầy sự hứng thú và tự tin "Có chắc không muốn nghe không.

Không nghe cậu sẽ hối hận đó"
"Dịch gia đang thầu khu Đại An của thành phố Cát An, cũng thật tình cờ người của tôi lại nhìn thấy Nguyệt Ân đang làm bán thời gian cho một cửa hàng tiện lợi.

Năm năm trước không từ mà biệt như bốc hơi khỏi thế giới này, năm năm sau đột nhiên lại xuất hiện ở Trung Đông, cậu nói xem có phải lạ lắm không"
"Nói xong chưa, nói xong rồi thì biến" hắn mất kiên nhẫn
Dịch Chí Hào vẫn cười ngả ngon, nhưng nụ cười nhanh chóng thu lại nhường cho sự tàn nhẫn trong ánh mắt
"Đột nhiên xuất hiện ở Trung Đông cùng với một đứa con trai bốn tuổi"
Lời nói vừa dứt, bàn tay cầm ly rượu của Huyết Vân Phượng lập tức vỡ tan, ánh mắt của hắn ẩn hiện như vành lên những tơ máu

"Năm năm trước cô ta biến mất nói là có người khác tôi vốn còn không tin.

Thật không ngờ bây giờ dám quay lại Trung Đông còn dẫn theo con trai sao.

Muốn chọc tức Huyết Vân Phượng này chắc"
Dịch Chí Hào lập tức ngăn lại "Ban đầu tôi cũng nghĩ giống như cậu cho đến khi tôi nhìn thấy những tấm ảnh này"
Dịch Chí Hào đưa một xấp ảnh chụp bé con Dực Phong ra trước mắt hắn
"Cậu nhìn đi, thằng bé này giống ai hả.

Từ ánh mắt lạnh lẽo chết chóc đó đến bộ dáng ngông cuồng ngạo mạn.

Chẳng phải giống y hệt cậu sao, hệt như bản photo vậy đó, ban đầu tôi tốt bụng muốn đi xét nghiệm ADN giúp cậu nhưng xem ra bây giờ không cần nữa rồi"
Huyết Vân Phượng cầm tấm ảnh cũng không tin vào mắt mình, bé con trong ảnh y hệt ảnh hồi bé của hắn.

Không thể lẫn vào đâu được, đây chính là giọt máu của Huyết gia.

Nhưng tại sao, tại sao…hàng loạt dấu chấm hỏi cứ chạy dồn dập trong đầu Huyết Vân Phượng mà không có lời giải đáp
"Tôi cho người điều tra, hiện tại cô ta sống cùng Tiết Lam Thư.

Trước đây sống ở Brunei cùng con trai nhưng khi tôi điều tra về cuộc sống của cô ta ở đó thì lại không tra được gì hết, cứ như thể có một thế lực rất to lớn nào đó đang cố che đậy về thân thế và cuộc sống của cô ta hay sao vậy đó.

Cậu nghĩ xem chuyện này có phải rất lạ không"
Huyết Vân Phượng gõ gõ tay xuống mặt bàn, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi cầm mấy tấm ảnh của bé con Dực Phong đứng lên
"Ê, ê cậu đi đâu vậy hả
"Tôi đến thành Cát An một chuyến"
"Hả? Cái gì vậy còn công việc ở đây thì sao"

"Ngươi nói cái gì.

Bây giờ tình hình đối phó với các lão cổ đông đang rối ren căng thẳng.


Thằng nghịch tử đó chạy đến Cát An làm gì chứ"
Huyết lão gia đập vỡ ly trà trong tay, cả cơ thể hơi run lên khi nghe thuộc hạ báo tin Huyết phu nhân ngồi bên cạnh mặt mày biến sắc, hai tay đan chặt vào nhau
"Cậu lui xuống đi, để tôi nói chuyện riêng với lão gia"
Huyết đại nhân cau mày, ánh mắt khó hiểu nhìn sang Huyết phu nhân "Bà biết lý do tại sao Vân Phượng chạy đến thành Cát An rồi à"
"Ông à, có khi nào là bởi vì con nhỏ đó không.

Ông nghĩ xem từ xưa đến nay thằng con mình có bao giờ bỏ bê công việc đặc biệt tình hình căng thẳng bây giờ của mấy lão cổ đông kia.

Ngoại trừ con nhỏ đó thì làm gì còn lý do nào khác nữa"
"Chẳng phải bà nói đã xử lý nó rồi sao, sao bây giờ lại thành ra như vậy" Huyết đại nhân chất vấn
"Người của tôi ở Brunei nói đột nhiên mấy ngày nay nó như bốc hơi khỏi đó vậy.

Đã cho người ám sát mấy lần nhưng con đó mạng lớn vẫn chưa chết, có khi nào nó đã về đến Trung Đông rồi không.

Nhỡ may gặp Vân Phượng nó kể ra chuyện năm xưa vậy tôi với ông.."
Huyết đại nhân đập cây gậy xuống dưới sàn "Bà thôi đi, nếu chuyện đó xảy ra thật thì…chúng ta phải khử nó trước khi nó gặp Vân Phượng"
Huyết phu nhân có chút ngập ngừng "Vậy còn đứa con của nó thì sao, nó là cháu của mình đó.

Tôi cho người xác nhận rồi, chính xác là con của Vân Phượng"
"Vậy sao lúc nó mang bầu bà không cho người khử nó luôn đi.


Để bây giờ như vậy bà lại động lòng thương xót hả"
"Không…không có phải.

Được rồi, để tôi nghĩ cách"
"Bà mau liên lạc với Diêu Phiến giúp tôi, đến lúc nhắc đến chuyện hôn sự của Diêu Tiểu Điệp và Vân Phượng rồi.

Nếu có thể ép thằng con mình cưới ngay trong tháng này đi"
"Được rồi, được rồi.

Tôi liên lạc ngay, ông cứ yên tâm đi"
Không biết bọn họ có tài phú bao nhiêu, hai tay nhuốm màu tươi tưởi như thế nào.

Nhưng ngay cả đích tử nối dõi của Huyết gia cũng không màng đến, đến tận bây giờ vẫn chỉ nghĩ đến củng cố tiền tài.

Sống trong môi trường như vậy nếu Huyết Vân Phượng không trở thành bạo chúa thì đó mới là chuyện không bình thường.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi