GIẤU TRĂNG


Sau khi rời khỏi La Mã, điểm đến thứ hai trong chuyến du lịch trăng mật của Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư là Australia.
Ngôn Lạc cố ý muốn viết đè lên đoạn ký ức đi du lịch một mình trước kia của Thịnh Vọng Thư, vậy nên anh gần như đã đi hết toàn bộ những tuyến đường trước kia cô từng đi một lần nữa.
Đến sau này, một tháng tuần trăng mật kéo dài thành hai tháng, những việc ở bên phía công ty nếu có thể giao lại thì đều đã giao lại hết, những việc còn lại cần thiết phải có anh tham dự thì đều được giải quyết bằng cách làm việc từ xa thông qua các cuộc họp video.
Hai người đặt chân đến Paris như điểm đến cuối cùng của tuần trăng mật, ở tại căn chung cư mà trước kia Thịnh Vọng Thư từng ở.
Ban ngày, hai người ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, đến nhà hàng mà Thịnh Vọng Thư từng thích để ăn cơm, sau đó nhàn nhã tản bộ ở đầu đường, đến thăm những địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng hoặc là đi viện bảo tàng, không thì nhàn rỗi ngồi ở quán cà phê uống một tách cà phê, mỗi lần ngồi đều trên nửa tiếng đồng hồ.
Thỉnh thoảng nếu không muốn ra ngoài dùng bữa, hai người ở ngay tại chung cư, thử làm vài món ăn đơn giản.
Đến cuối tuần, họ sẽ đến khu Latin có bầu không khí nghệ thuật và học thuật nồng đượm, Thịnh Tê Trì và Nghê Bất Du thuê một căn chung cư có hai phòng một sảnh ở bên cạnh công viên Luxembourg, đến cuối tuần thì bốn người đều sẽ gặp mặt nhau.
Có khi là cùng ra ngoài chơi, có khi thì cùng làm tổ ở chung cư của Thịnh Vọng Thư hoặc là Thịnh Tê Trì, cùng lập nhóm chơi game, xem phim, lúc thời tiết xấu thì ở trong nhà nấu lẩu.
Ngoại trừ một vài trò chơi nhỏ linh tinh dạng kiểu như Candy Crush, Thịnh Vọng Thư cũng không chơi những trò chơi di động nào khác cho lắm, trò duy nhất mà cô cũng coi như là có am hiểu chính là Vương Giả Vinh Diệu (5).
Nhưng khi cô đưa ra đề nghị muốn chơi Vương Giả Vinh Diệu, Thịnh Tê Trì và Ngôn Lạc cũng không nhiệt tình cho lắm.
Thịnh Vọng Thư nghi hoặc nhìn Thịnh Tê Trì: “Chị nhớ rõ hồi năm lớp mười em từng chơi trò này, sao giờ lại ghét nó thế? Em từng bị tổn thương trong trò chơi này à?”
Thịnh Tê Trì gật đầu như đúng rồi: “Bị nội thương nghiêm trọng, để lại một vết thương không thể xóa nhòa trong trái tim bé nhỏ yếu ớt của em đấy ạ.”
Thịnh Vọng Thư hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ chơi gà quá bị người ta mắng à?”
Thịnh Tê Trì đáp một cách hùng hồn rằng: “Không phải do em chơi gà mà là do đồng đội vô lý, cố ý nhè em mà chặt.”
Nói đến đây, cô cười như không cười mà liếc liếc Nghê Bất Du ở bên cạnh, nói bằng giọng điệu cố ý khiêu khích: “Chính là cái người đồng đội tên là NBD (2) nào đó đó.”
“NBD?” Thịnh Vọng Thư chợt bừng tỉnh.

“Thế chẳng phải là Nghê Bất Du à?”
Đầu ngón tay đang lướt di động của Ngôn Lạc hơi khựng lại, vẻ mặt tràn đầy hứng thú mà nhướn mày.

Nghe cả buổi trời, hóa ra là cặp tình nhân nhà người ta đang ve vãn đánh yêu.
Mãi cho đến khi ánh mắt của cả ba người đều không hẹn mà cùng rơi xuống trên mặt hắn, Nghê Bất Du vẫn luôn tỏ ra không liên quan gì đến mình mới nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt cười một tiếng.
“Không phải tôi, là em trai của một người bạn học mượn tài khoản của tôi.”
Cậu ta khựng lại một giây rồi mới từ từ bổ sung một câu: “Là một học sinh tiểu học.”
Thịnh Vọng Thư: “…”
Thế giới của mấy đứa trẻ con thật sự là khiến người ta không sao hiểu được, lần đầu tiên Thịnh Vọng Thư cảm nhận được sự khác biệt sâu sắc đó.

Cô dở khóc dở cười mà im lặng một lát, dời mắt nhìn về phía Ngôn Lạc, hỏi: “Thế còn anh? Tại sao anh lại không muốn chơi trò này nữa? Không biết chơi à?”

Nói đến đây, cô hồi tưởng lại một chút, hình như chưa từng nhìn thấy trò chơi này trong di động của Ngôn Lạc.
Nhưng nếu là nói vì không biết chơi nên mới không muốn chơi thì cũng không đúng, bởi vì từ nhỏ Ngôn Lạc đã thường xuyên lăn lộn ở các tiệm net và khu trò chơi, đầu óc thông minh ngón tay linh hoạt, độ am hiểu về mấy loại game này cũng cao, học cách chơi mấy game điện thoại này chẳng phải là chuyện vài phút thôi sao?
“Biết chơi, nhưng lười.”
Ngôn Lạc lười biếng tựa vào sô pha, giọng điệu kiêu ngạo không ai bì nổi: “Anh không giống mấy cậu nhóc sinh viên dựa vào mấy cái game không có chút kỹ thuật nào này để kéo gái (3), muốn chơi thì phải chơi mấy cái game có độ khó cao một chút.”
Những lời này của anh có tính ám chỉ quá rõ ràng, còn mang theo vị ghen tuông loáng thoáng.
Thịnh Vọng Thư theo bản năng liếc ánh mắt về phía Nghê Bất Du, biểu cảm có phần khó hiểu.
Mà cậu sinh viên duy nhất ở hiện trường là Nghê Bất Du cũng đang không rõ tại sao mà nhìn về phía Ngôn Lạc, ánh mắt mang theo cảm giác áp bách và khiêu khích cực kỹ rõ ràng, giống như ngay sau đó là sẽ đứng lên muốn nói cho ra nhẽ với anh.
Ngôn Lạc bình tĩnh mà cười cười với cậu ta: “Em trai, không phải đang nói cậu đâu.”
Dứt lời, ánh mắt của anh như có như không mà liếc nhìn Thịnh Vọng Thư.
Thịnh Vọng Thư mẫn cảm nhận ra những lời này chính là nói cho cô nghe, nhưng khi nào thì cô và sinh viên nam…
Trong phút chốc, một suy nghĩ chợt hiện lên, Thịnh Vọng Thư không thể tin được nổi mà cau mày: “Ý anh nói là cậu bạn trai sinh viên Sầm Hòa An mà Niệm Tịch từng hẹn hò kia à?”
Chẳng phải là năm đó khi ăn tết mọi người tụ tập cô chỉ cùng Hứa Niệm Tịch và người ta chơi vài ván game thôi sao? Ngôn Lạc có cần nhớ dai như thế không?
Huống chi, khi đó chẳng phải anh đang uống rượu với Cố Từ Niên à?
Thịnh Vọng Thư vừa cạn lời vừa tức cười, hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào Ngôn Lạc, giống như lần đầu tiên phát hiện ra được bản sắc vua dấm (4) của anh vậy.

Ngôn Lạc bị cô nhìn chằm chằm cũng không cảm thấy mất mặt, còn đúng tình hợp lý mà nhướng mày rồi chuyển ánh mắt về phía Thịnh Tê Trì, mang theo vài phần ẩn ý hỏi: “Con gái các em có phải là không hề có sức chống cự gì với mấy sinh viên nam biết chơi game phải không?”
“Đương nhiên rồi!”
Thịnh Tê Trì không cần nghĩ ngợi mà gật gật đầu, chớp chớp đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Nghê Bất Du ở bên cạnh, nói ra một đoạn vè líu lưỡi: “Bạn trai của em chính là sinh viên nam biết chơi game nhất, cũng là sinh viên nam biết chơi game đẹp trai nhất!”
Thịnh Vọng Thư: “…”
Ngôn Lạc: “…”
Đáng lẽ ra anh không nên hỏi mới đúng.
Dù rằng ngoài mặt có không tình nguyện đến đâu, Ngôn Lạc vẫn tự giác download Vương Giả Mobile, mượn tài khoản có level cao của Tống Nguyên, đánh vài ván với Thịnh Vọng Thư.
Anh thông minh, khả năng tiếp thu mạnh, quen thao tác nhanh, chỉ cần nghe Nghê Bất Du giới thiệu đơn giản mấy câu xong là chẳng mấy chốc đã đạt được một lần double kill.
Thịnh Vọng Thư nghe thấy tiếng công bố của game, lập tức thả like cho anh, Ngôn Lạc cười nhạt một tiếng, ngước mắt quét nhìn cô: “Trước kia Lăng Du và Sầm Hòa An kéo em đến rank gì?”
Thịnh Vọng Thư: “Tinh diệu (5).”
“OK.” Ngôn Lạc nói bằng ngữ điệu không cho phép từ chối.

“Trước khi về nhà anh kéo em lên vương giả.”

Thịnh Vọng Thư: “… Rốt cuộc thì anh vẫn trở thành người mà anh ghét nhất.”
Cô cười, cố ý chế nhạo anh bằng từng câu từng chữ: “Chủ tịch kéo gái dựa vào mấy cái game không, có, chút, kỹ, thuật, nào.”
Sau đó, sinh viên chủ tịch lại tự dắt theo “Em gái” của mình mà bắt đầu chơi game mobile.
Bốn người lập thành một nhóm, sau khi tiến vào trò chơi và nhảy dù (*) xong thì tự động chia thành hai tổ hành động.
Sinh viên Nghê Bất Du dắt Thịnh Tê Trì đến một tòa nhà lầu, chủ tịch Ngôn Lạc dắt Thịnh Vọng Thư vào một tòa nhà khác, chia ra nhặt trang bị.

Ba phút sau, tiếng súng xung quanh vang lên không dứt, Nghê Bất Du đơn độc một mình giải quyết hết một đội, liếc nhìn hai người trên bản đồ cách họ càng lúc càng xa, hỏi: “Hai người muốn đi đâu thế?”
Ở bên kia, Thịnh Vọng Thư lái chiếc xe máy ba bánh nhặt được ở ven đường, chở Ngôn Lạc, đáp bằng giọng điệu nhẹ nhàng lại: “Đi hóng gió.”
Nghê Bất Du: “…”
Nghê Bất Du mau chóng nhặt đồ xong rồi nhảy từ trên lầu xuống, Thịnh Tê Trì nấp ở phía sau tòa nhà chạy vòng ra, nhảy lên chiếc xe jeep của đội người bị bắn chết trước đó, hưng phần bừng bừng mà nói với cậu ta: “Bất Du, mau lên xe.”
Nghê Bất Du nhảy lên ghế phó lái của xe jeep, Thịnh Tê Trì khởi động xe xông thẳng lên đại lộ rồi lại chạy vượt qua trảng cỏ bên cạnh đại lộ, tiến vào núi.
Một phút sau, một tiếng “đùng” nhỏ vang lên.
Ngôn Lạc đang ngồi ở trong thùng xe motor ba bánh của Thịnh Vọng Thư thưởng thức phong cảnh liếc nhìn bản đồ, phát hiện Nghê Bất Du đã cạn mất nửa cây máu, mà cây máu của Thịnh Tê Trì đã sắp hết đến nơi rồi.
Anh kinh ngạc nhướng mày: “Hai người đã xảy ra chuyện gì thế?”
Thịnh Tê Trì có hơi xấu hổ: “xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Lúc trước Ngôn Lạc vẫn luôn không để ý đến hai người bọn họ, thuận miệng hỏi một câu: “Bị người bắn lén à?”
“Không phải.” Nghê Bất Du tằng hắng một tiếng, trong giọng nói pha chút ý cười dung túng và bất đắc dĩ.

“Gặp tai nạn giao thông, đâm vào núi đá.”
Nhân vật game mà Thịnh Tê Trì điều khiển còn đang nằm trên đất, chờ Nghê Bất Du đi nhặt đồ xong thì lại đến cứu viện.
Cô bỏ di động xuống, xoa xoa mũi, vẫn còn chưa phục lắm mà lẩm bẩm: “Em tập luyện kỹ thuật lái xe có vấn đề à?”
“Không thành vấn đề, là do núi đá không hiểu chuyện, do anh không nhảy khỏi xe kịp thời.”
Nghê Bất Du mặt không đổi sắc mà bao che, đỡ nhân vậy của cô ấy trong game dậy, trị thương xong rồi lại chủ động nhảy lên ghế phó lái tiếp.
“Lái xe đi, anh luyện kỹ thuật nhảy xe một chút.”
Thịnh Tê Trì lập tức hớn ha hớn hở: “Em đến đây!”

Chơi game suốt một ngày, đến buổi tối trời đột nhiên đổ mưa, bốn người ngồi quây quần bên nhau ăn lẩu.

Thịnh Tê Trì cầm remote TV tìm phim, trên màn hình chợt lóe qua bộ phim điện ảnh “Ám Dạ” mà Cố Từ Niên và Nghê Bố Điềm hợp tác diễn xuất, Ngôn Lạc thoáng nhìn qua, thuận miệng hỏi Nghê Bất Du: “Thường ngày cậu ở cùng với Cố Từ Niên có cùng chơi game không?”
Nghê Bất Du: “Thỉnh thoảng có.”
Lúc chỉ có ba người họ ở nhà, đại đa số thời điểm đều là Cố Từ Niên và Nghê Bố Điềm dính ở bên nhau, một mình cậu ta trốn trong phòng chơi game, cố gắng hạ thấp cơ hội bị giáp mặt đút cơm chó.
Ngôn Lạc: “Chơi game gì? Game bắn súng à?”
“Ừm.” Nghê Bất Du gật đầu, suy nghĩ một lát rồi lại nói.

“Anh ta không thích mấy trò chơi đánh đánh giết giết cho lắm, thỉnh thoảng cũng chơi mấy loại trò chơi khác.”
Ngôn Lạc: “Ví dụ như?”
Nghê Bất Du nhớ lại trong chốc lát, nói bằng giọng sống không còn gì luyến tiếc: “Mấy trò chơi thay đồ dạng vậy.”
Ngôn Lạc: “…”
Anh vỗ nhẹ vai cậu ta, cười thành tiếng như vui sướng khi người khác gặp họa: “Vất vả cho cậu rồi.”
Ăn lẩu rồi dọn dẹp chén đũa và nồi xong, bốn người tách ra.
Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư đưa Thịnh Tê Trì và Nghê Bất Du lên taxi xong thì nắm tay về lại chung cư.
Dưới tầng của chung cư có một siêu thị nhỏ, Thịnh Vọng Thư tâm huyết dâng trào muốn đi mua một que kem, bảo Ngôn Lạc đứng ở bên ngoài chờ cô.
Ngôn Lạc đứng ở dưới tàng cây ven đường, lấy hộp thuốc, lắc ra một điếu.
Miệng anh cắn điếu thuốc, nghiêng đầu lấy bật lửa châm lên.

Anh khẽ rít một hơi, ngẩng đầu lên nhìn về phía trên theo quán tính.
Đứng từ góc độ này, đúng lúc có thể nhìn thấy cửa sổ căn phòng của Thịnh Vọng Thư.
Sương khói trắng lờ mờ phiêu tán trong bóng đêm hơi ẩm ướt sau cơn mưa, khiến cho sườn mặt của anh trở nên mơ hồ, Ngôn Lạc chợt nhớt đến năm mà Thịnh Vọng Thư ở Paris học thiết kế.
Vào đêm đông khi cô không hay biết, anh cùng từng đứng dưới tàng cây này, lặng lẽ ngóng nhìn cửa sổ nhà cô, khắc chế không dám đi quấy rầy cô.
Những chuyện nhớ đến đó giống như đã xảy ra thật lâu trước kia, giờ đây, cô đã trở thành người vợ hợp pháp của anh, anh cũng không bao giờ phải che giấu tình yêu nữa, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận mà ra vào căn phòng chung cư của cô.
Hồi ức hiện lên trong lòng, lông mi của Ngôn Lạc hơi rũ, than thở mà cười nhạt một tiếng.
Ở sau lưng anh, trong giây phút mà anh đang thất thần này, Thịnh Vọng Thư cũng nhớ đến cảnh tượng mà Chu Y từng thuật lại cho cô nghe.
Cô đã từng lẳng lặng ảo tưởng rất nhiều lần nhưng lại không thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, trong một cái chớp mắt này, cô dường như tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ngay khi ấy.
Bóng lưng cao dài của anh ở trong bóng đêm tịch liêu tăm tối lạnh lùng trong trẻo mà cô độc, nhưng vẫn là bóng lưng khiến cô rung động không thôi.
Lồng ngực Thịnh Vọng Thư co rút lại, nóng lên từng cơn.

Cô cầm lấy di động, lén nhấn nút chụp, lưu giữ lại anh của giờ phút này và cả ánh trăng như ẩn như hiện trong bóng đêm trên đỉnh đầu trong ảnh.
Thịnh Vọng Thư cất di động đi, bước chân khẽ khàng mà đi đến bên cạnh Ngôn Lạc, vươn tay với anh.
“Đi thôi, về nhà!”
Ngôn Lạc rũ mi, đôi mắt hoa đào hàm chứa ý cười mờ ảo như sương và tĩnh lặng như nước, bóp tắt tàn thuốc, nắm lấy tay cô.
“Về nhà thôi.”

Hai người tay trong tay, khẽ vung vẩy, cùng đi về phía tòa nhà chung cư đó.
Bóng đêm ở sau lưng hai người lặng yên không tiếng động.
Năm thứ nhất sau khi kết hôn, họ đã yêu nhau được nửa đời người.

Vào ngày trước khi kết thúc tuần trăng mật về nước, Thịnh Tê Trì và Nghê Bất Du mời hai người ăn một bữa cơm.
Lần này họ không đến nhà hàng mà tổ chức tiệc ở chung cư của Thịnh Tê Trì và Nghê Bất Du.
Nghê Bất Du tự tay vào bếp làm một bàn thức ăn, đều là món mà Thịnh Tê Trì thích.
Khẩu vị của Thịnh Vọng Thư và Thịnh Tê Trì không khác nhau mấy, những món Thịnh Tê Trì thích ăn trên cơ bản cũng là những món mà cô thích ăn, trong suốt bữa cơm này, Thịnh Vọng Thư kinh ngạc cứ khen ngợi liên tục, khen không dứt miệng.
Trong đó lại có pha cảm giác tương phản không thể tưởng tượng được, sự kinh ngạc này tự nhiên bị khuếch đại gấp mấy lần.
Ai mà có ngờ cậu thiếu niên ngày thường vừa cool vừa ngầu vừa kiêu ngạo lại có thể xắn tay áo xuống bếp, Thịnh Vọng Thư vẫn luôn cho rằng đôi tay kia của cậu ta chỉ có thể giải đề toán học, đánh boxing và chơi game mà thôi.
Vậy nên hôm sau khi về đến nhà, Thịnh Vọng Thư thỉnh thoảng vẫn còn cảm thán.
Nói một hai lần thì Ngôn Lạc còn phụ họa gật đầu, nhưng nói đến lần thứ ba lần thứ tư, ý cười của Ngôn Lạc dần dần nhạt đi, như có như không mà ghen tuông.
“Quả nhiên là em vẫn tương đối thích sinh viên hơn.”
“…”
Cái này sao lại có liên quan đến sinh viên nam nữa thế?
Thịnh Vọng Thư dở khóc dở cười, dứt khoát gật đầu thừa nhận theo lời anh nói: “Anh nói rất đúng, thật ra em thích các em trai hơn.”
Nghe cô nói những lời này, ánh mắt Ngôn Lạc hơi sầm lại, cười như không cười mà ngồi thẳng người dậy.
“Có giỏi thì em lặp lại một lần nữa xem.”
Thịnh Vọng Thư vừa cúi đầu chơi di động vừa không hề sợ hãi mà cười thành tiếng: “Hồi nhỏ không biết các em trai mlem, nhìn nhầm anh trai thành bảo bối, anh nói có phải không, anh Ngôn Lạc?”
Đuôi mắt Ngôn Lạc hơi cau lại, biểu cảm nguy hiểm, “chậc” nhẹ một tiếng.
Thịnh Vọng Thư giơ di động lên, hơi mỉm cười, cong ngón tay chỉ xuống.
Ngôn Lạc chậm rãi mà đến gần, ngước mắt lên, đập vào mi mắt chính là giao diện danh bạ WeChat của cô.
Tài khoản WeChat ở đầu danh sách đã bị cô lặng lẽ sửa tên lại thành: Ngôn • thích sinh viên nam nhất • Lạc.
“…”
(1) Vương Giả Vinh Diệu, tựa game tương tự Liên Quân Mobile
(2) NBY = Ní Bù Yú = pinyin của Nghê Bất Du
(3) Trong game thường có việc người có level hoặc rank cao kéo những người có level thấp hoặc kỹ thuật chơi game kém từ level hoặc rank thấp lên level hoặc rank cao hơn, thường là các các anh trai sĩ diện kéo người yêu hoặc là crush
(4) Vua dấm = trùm ghen tuông
(5) Vương Giả Vinh Diệu có 7 rank lớn bao gồm: Đồng Quật Cường, Bạc Trật Tự, Vàng Vinh Diệu, Bạch Kim Tôn Quý, Kim Cương Vĩnh Hằng, Tinh Diệu Chí Tôn và Vương Giả, trong 7 rank lớn đó sẽ bao gồm các bậc nhỏ hơn và được đánh số bằng số La Mã, riêng bậc Vương Giả được chia thành 4 bậc nhỏ gồm Vương Giả Tối Cường, Vương Giả Vô Song, Vương Giả Vinh Diệu và Vương Giả Tối Cường
(*) Game mà nhóm 4 người nam nữ chính chơi không phải là VGVD mà là PUBG
------oOo------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi