Sau khi rời nhà gia đình Kramer, tôi lái xe thẳng vào garage ở Sutton Place, băng qua những cái camera lóe sáng, đi lên lầu, và ném vài món đồ vào trong một cái túi. Mang cặp kính đen lớn nhất mà tôi có thể tìm ra để che khuôn mặt mình, tôi quay lại đi xuống thang máy đến garage, lần này tôi lấy chiếc xe hơi của mẹ tôi để che mắt họ. Rồi, cầu xin Thượng đế cho tôi không gây ra tai nạn, tôi chạy ào ra ngoài phố, và quẹo thật nhanh vào đường số Năm Mươi Bảy. Tôi lái xe lên đại lộ Thứ Nhất đến tận đường số Chín Mươi Sáu, cố đảm bảo sao cho tôi sẽ không bị theo đuôi. Tôi không muốn bất kỳ ai biết về nơi tôi sẽ đến.
Dĩ nhiên, tôi không thể chắc, nhưng hẳn là không có cái xe truyền thông nào xuất hiện khi tôi quẹo phải vào đường số Chín Mươi Sáu và đi vào phố FDR phía bắc. Con phố này dĩ nhiên được đặt tên để tôn vinh Tổng thống Franklin Delano Roosevelt. Điều đó làm tôi nghĩ về Elliott. Một ý nghĩ ớn lạnh đến với tôi rằng nếu Mack phạm tất cả những tội ác này và bị bắt, trong vòng nhiều tháng sẽ đầy những thông tin đại chúng và một hay nhiều vụ xét xử. Elliott có nhiều khách hàng vàng. Tôi biết ông ấy đang yêu mẹ, nhưng ông ấy có muốn bị dính dấp vào loại thông tin đại chúng ấy không nhỉ? Nếu ông cưới mẹ, ông ấy có muốn nhìn thấy hình bà trên các tờ báo lá cải trong suốt vụ xét xử không nhỉ?"
Ngay bây giờ đây ông ấy là người bảo vệ bà, nhưng điều đó sẽ kéo dài bao lâu? Nếu giờ này cha còn sống và Mack kết thúc với kịch bản như thế, tôi biết cha sẽ có mặt ở đó với anh, làm hòn đá tảng và dịch chuyển đất trời để tạo dựng lên trạng thái mất trí để bảo vệ anh. Tôi nghĩ đến giai thoại về FDR được lặp đi lặp lại quá thường xuyên của Elliott - rằng ông đã chọn một người theo Đảng Cộng hòa làm nữ chủ tiệc khi Eleanor đi vắng vì không có người nào theo Đảng Dân chủ trong Hyde Park có cùng vai vế xã hội ngang bằng ông. Tôi tự hỏi FDR, hay Elliott nghĩ gì về việc người mẹ của kẻ bị kết án gϊếŧ người hàng loạt có mặt quanh quẩn bên họ? Theo cái cách sự việc đang tiếp diễn, hầu như tôi có thể nghe thấy Elliott đưa ra bài diễn văn "chúng ta hãy cứ là bạn thôi" cho mẹ.
Khi tôi tiến đến khu vực Cross Bronx, tình trạng lưu thông tồi tệ hơn bao giờ hết, tôi cố ngừng suy nghĩ để tập trung vào việc lái xe. Với mật độ giao thông gần như bò toài ra, tôi gọi đến trước và thu xếp có được một vé giữ chỗ cho chuyến phà cuối cùng đi Vineyard từ Falmouth. Thế rồi tôi đặt chỗ ở khách sạn Vineyard ở Chappaquiddick. Tôi tắt luôn điện thoại di động. Tôi không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
Khi tôi đến được đảo và nhận phòng ở khách sạn thì đã chửi giờ ba mươi. Mệt lử, nhưng vẫn không thể nghỉ ngơi, tôi xuống quầy rượu, ăn một cái hamburger và uống hai ly vang đỏ. Rồi, bất chấp tất cả những lời khuyên y học đúng đắn, tôi uống một viên thuốc ngủ mà tôi đã tìm thấy ở cái bàn cạnh giường ngủ của mẹ và đi ngủ luôn.
Tôi ngủ một lèo đến mười hai tiếng đồng hồ.