Hắn đi xuống tầng hầm ba lần trong suốt cái đêm dài lê thê đó. Khi tôi nằm kế bên Leesey trên sàn nhà dơ dáy, lạnh lẽo và ẩm ướt, cơn đau rung chuyển từ cái chân tôi, khuôn mặt tôi đóng cứng ngắc lớp vẩy máu khô, các ngón tay của tôi quắp lấy những ngón tay của Leesey, hắn cứ la hét, cười phá lên rồi rêи ɾỉ và gầm gừ. Tôi kinh khϊếp âm thanh những bước chân trên các bậc cầu thang, không biết có phải đã đến lúc hắn quyết định gϊếŧ chết chúng tôi chưa.
"Còn nhớ sát thủ Hoàng đạo không?" Hắn nức nở lần thứ nhất khi đi xuống. "Lão không muốn tiếp tục nữa. Ta cũng không. Lão viết thư cho một tờ báo mà lão biết có thể truy tìm ra lão. Ta cũng viết một cái, nhưng ta đã xé nát nó ra. Ta bị hành hạ ghê gớm, nhưng ta chẳng muốn vào tù. Vụ cô gái đầu tiên xảy ra khi ta mới mười sáu tuổi. Ta đã để vụ đó lại sau lưng. Rồi nó lại xảy ra. Ta là kẻ chăm sóc cho ngôi nhà đó, và con gái của lão quản gia quá xinh xắn. Khi người ta phát hiện ra tử thi cô gái ấy, họ đã ngờ vực ta. Mẹ ta bèn gửi ta đến New York để ở cùng với người anh trai yêu quý của bà, cậu của ta, Elliott Wallace..."
Elliott Wallace! Chú Elliott Wallace! Nhưng đó là điều không thể được, tôi nghĩ, không thể như thế.
Tôi cảm thấy hơi thở của hắn trên gò má mình. "Cô không tin ta, phải không? Cô phải tin đấy. Mẹ ta bảo với ông ấy rằng ông phải giúp đỡ ta hoặc nếu không bà ấy sẽ bóc trần sự gian trá của ông. Nhưng ngay cả trước khi ta gặp ông ấy, thì nó lại đã xảy ra rồi, ngay sau khi ta đến New York, cô gái thứ nhất trong cái hộp đêm đó. Ta vác thi thể cô ta ném xuống sông. Thế rồi ta gặp cậu Elliott, và ta kể cho ông ấy nghe và nói rằng ta hối hận, và rằng ông phải thu xếp cho ta có công việc hoặc ta sẽ đi đến đồn cảnh sát và tự nộp mình rồi kể cho báo chí nghe rằng ông là đồ lừa đảo".
Giọng Altman trở nên châm biếm. "Dĩ nhiên, ông nói sẽ tìm ra một công việc cho ta". Cặp môi hắn chạm vào trán tôi. "Giờ thì cô tin ta rồi chứ, Carolyn?"
Hơi thở của Leesey trở thành tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, đầy vẻ kinh sợ. Tôi siết chặt tay cô. "Tôi tin anh". Tôi nói. "Tôi biết anh đang kể sự thực".
"Cô có biết rằng ta đang hối hận không?"
"Có, có. Tôi biết điều đó".
"Thế thì tốt".
Ở đây tối quá nên tôi không thể trông thấy hắn nhưng vẫn cảm nhận rằng hắn đã rời khỏi chúng tôi. Rồi tôi lại nghe thấy tiếng hắn đi lên cầu thang. Sẽ còn bao lâu nữa trước khi hắn quay trở lại nhỉ? Tôi điên cuồng tự hỏi mình. Tôi đã quá ngốc nghếch. Chẳng ai biết tôi đi đâu. Có lẽ nhiều giờ nữa mới có người đi tìm tôi. Nick, tôi nghĩ, Nick ơi, hãy lo lắng. Hãy biết rằng có điều gì đó không ổn rồi. Hãy đi tìm em. Hãy đi tìm chúng em.
Tôi nghĩ khoảng hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, rồi tôi gào thét lên. Hắn quá nhẹ nhàng đến nỗi tôi chẳng nghe thấy hắn quay trở lại. Tay hắn bịt kín miệng tôi.
"Chẳng ích gì mà kêu gào lên đâu, Carolyn". Hắn nói. "Leesey đã kêu gào hồi đầu. Ta đã đi xuống đây và bảo với cô ta về tấm hình cô ta đăng trên báo chí. Cô ta đã không muốn thu băng những lời nhắn cho cha cô ta, nhưng ta bảo rằng nếu làm thế, ta có thể thả cô ta ra. Nhưng ta đâu có ý định đó. Giờ đây đừng có mà gào thét lên nữa. Nếu cô làm, ta sẽ gϊếŧ cô đấy".
Hắn lại bỏ đi. Tim tôi đập thình thịch. Chân tôi đau đến mức không chịu nổi. Liệu Lucas Reeves hay thám tử Barrott có cố tìm cách liên lạc với tôi không nhỉ? Liệu họ và Nick có nhận ra rằng có điều gì đó không ổn rồi không?
Lần cuối hắn quay lại, tôi có cảm giác rằng trời đã sáng. Tôi có thể nhìn thấy bóng của hắn trên cầu thang. "Ta sẽ chẳng bao giờ còn phạm một tội ác nào khác nữa, Carolyn ạ". Hắn nói. "Ta thực sự thích thú công việc quản lý các tòa nhà, và ta yêu những người bạn ta quen trên internet. Ta vẫn nghĩ ta có thể dừng lại. Ta thực sự đã cố gắng. Thế rồi cậu Elliott lại nói bây giờ ta mắc nợ ông ấy một ân huệ. Ông ấy cần ta giũ bỏ anh trai cô. Mack đã tìm đến Elliott. Cậu ta muốn lấy vợ và trả tiền cho việc đi học của cậu và cả của cô vợ nữa. Nhưng cậu Elliott đã bòn rút hầu hết tiền bạc trong các khoản thu nhập từ cả hai quỹ ủy thác của các người. Ông ta đầu tư hàng đống tiền vào một khoản nào đó mà giờ đây đã tan thành mây khói. Ông cố gắng dẹp bỏ Mack, nhưng ông hiểu rằng Mack đã nghi ngờ. Ta phải gϊếŧ cậu ấy thôi".
Ta phải gϊếŧ cậu ấy thôi. Ta phải gϊếŧ cậu ấy thôi. Mack đã chết, tôi cay đắng nghĩ thế. Bọn chúng đã gϊếŧ chết anh ấy rồi.
"Elliott phải để cho mọi người nghĩ là Mack vẫn còn sống để các quỹ ủy thác không bị kiểm tra. Ta buộc Mack nói những lời mà cô đã nghe thấy trong cú phone vào Ngày của Mẹ trước khi ta bắn cậu ấy. Thế rồi một năm sau đó Elliott lại buộc ta phải gϊếŧ người giáo viên và ăn cắp những cuộn băng mà bà ấy có từ Mack để ông ta có thể ngụy tạo ra những cuộc gọi mới vào Ngày của Mẹ. Elliott là một thiên tài kỹ thuật. Trong nhiều năm ông đã hòa trộn những điều Mack nói trong những cuộn băng đó thành các cuộc gọi khác. Anh trai của cô đã được chôn ngay tại đây với những cô gái khác. Nhìn này, Carolyn".
Hắn chĩa tia đèn pin mỏng mảnh qua lại sàn tầng hầm. Tôi ngẩng đầu lên.
"Thấy những đường chéo ở đó chứ? Anh trai cô và những cô gái khác đã được chôn ở đó kế cận nhau".
Mack đã chết trong suốt những năm tháng qua mà chúng tôi vẫn cứ hy vọng và cầu nguyện cho anh ấy quay trở về với chúng tôi. Thực tế việc Mack đã bị chôn ở đây trong cái tầng hầm dơ dáy và khốn khổ này khiến lòng tôi tràn ngập nỗi thống khổ không sao ngăn được. Không hiểu sao tôi đã luôn tin rằng mình sẽ tìm ra anh ấy. Mack. Mack. Mack.
Altanan đang phá lên cười, cái âm thanh chát chúa, chói tai. "Chắc chắn là Elliott đã được sinh ra ở nước Anh. Mẹ ông ấy đến từ Kansas. Bà là cô hầu gái cho một gia đình người Mỹ thuyên chuyển đến nước Anh. Bà đã có thai ở Luân Đôn và được gửi về nhà sau khi đứa bé chào đời. Bà đã giúp ông ấy ngụy tạo tất cả những câu chuyện về việc là thân nhân của Tổng thống Roosevelt. Họ cùng nhau ngụy tạo ra những điều đó. Bà giúp ông ấy có được cách nhấn trọng âm theo kiểu Anh quốc đầy vẻ phô phang ấy. Cậu của ta rất giỏi trong việc bắt chước các kiểu giọng nói. Ba năm cuối cùng thậm chí chính ông ấy còn làm ra giọng của Mack cơ đấy. Ông ấy biết cô đã so sánh giọng thực của Mack với các cuộn phim ở nhà. Có phải cô đã bị ông ấy biến thành kẻ ngốc không nào?"
Giọng Altman càng lúc càng chát chúa hơn. "Chúng ta chỉ còn mười lăm phút nữa trước khi việc đó kết thúc. Họ sắp sửa giật sập tòa nhà này. Nhưng ta muốn bảo cho cô biết. Ta đã để lá thư ngắn đó trong cái rổ đựng đồ quyên góp đấy. Cậu Elliott lo lắng rằng cô sẽ bắt đầu việc tìm kiếm Mack. Elliott đã bảo ta để nó ở đó. Lil Kramer trông thấy ta ở nhà thờ. Ta thấy bà nhìn ta hai lần. Nhưng rồi bà cho rằng ta là Mack vì cô đã bảo với bà là cậu ta có mặt ở buổi lễ Misa đó. Vĩnh biệt, Carolyn. Vĩnh biệt Leesey".
Lần cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng bước chân hắn thoái lui. Mười lăm phút. Tòa nhà này sắp sửa bị giật sập trong mười lăm phút nữa. Mình sắp sửa chết, tôi nghĩ thế, và mẹ sắp sửa lấy Elliott...
Leesey đang run rẩy. Tôi chắc rằng cô hiểu điều hắn nói. Tôi giữ tay cô và làm ẩm ướt môi cô, nói chuyện với cô, xin cô hãy chờ đợi, rằng mọi người đang tìm kiếm chúng tôi. Nhưng giờ đây tôi thực sự chẳng còn tin vào điều tôi đang nói. Tôi tin rằng Leesey và tôi sẽ là những nạn nhân cuối cùng của gã khùng này và Elliott Wallace. Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ rằng ít ra tôi sẽ sớm có mặt cùng với Mack và cha.