GIỮA VƯỜN XANH CÓ MỘT QUẢ CHANH


*TỨC QUÁ ARGHHHHHH*
*SAO ANH TA DÁM?*
*DÁM BỎ ĐI MÀ KHÔNG CHO TUI HÔN LẠI???*
Có trời đất chứng giám, từ lúc leo lên giường, trong đầu tôi đã bắt đầu tập dợt 7749 kịch bản lưu luyến tiễn biệt người yêu trước giờ đi ngủ, dữ dội và dịu êm, ồn ào và lặng lẽ, đúng nghĩa muốn gì có nấy luôn.

Lúc đó mắt tôi đang lim dim tận hưởng, môi cũng chu ra sẵn sàng đáp lại, nồng cháy biết bao.


Thế mà, ỷ là chủ nhà, anh nỡ lòng nào hôn tôi đúng một cái rồi quay người bỏ đi vậy? Lặn phát một đi đâu mất, làm như sợ bị tôi nuốt chửng không bằng!
*Khó chịu vờ lờ...*
Giá mà bây giờ được ôm người yêu thì tuyệt nhỉ.
Khó ngủ quá đi, nhắm mắt nghĩ đến anh, mở mắt cũng chỉ có mỗi anh.

Tôi nghĩ ngợi mãi, không biết nằm sofa có đủ thoải mái không, rồi lỡ sáng mai dậy nắng chói mắt thì sao nữa.


Tự nhiên thấy cái giường này nằm một mình sao mà trống trải dã man, quấn bao nhiêu lớp chăn cũng chẳng hề ấm áp.

Tâm linh tương thông làm sao, đang lướt trang cá nhân của Phong để giết thời gian thì thanh thông báo điện thoại nhảy lên cái ảnh đại diện quen thuộc.
d_wind: Sao còn đang online thế?
d_wind: Lạ chỗ khó ngủ à?
Tôi hơi chần chừ không muốn bấm vào đọc, khuya rồi, cái người kia còn canh me xem tôi ngủ hay thức làm gì không biết.

Thấy anh lo cho mình từng chút một, thương gì đâu, nhưng mà tôi còn lâu mới dễ dàng sa ngã vậy, khi nãy còn ngượng chín cả mặt mà, bây giờ mà bảo anh vào ngủ chung thì quê độ lắm, tôi cũng biết giữ giá lắm nhé.
d_wind: Nhớ Khoa quá đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi