GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

……
 
Hoàng Thượng, chàng nhìn ta như vậy khiến ta rất áp lực.
 
Người ta đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vậy thì Triệu Trạm của hiện tại giống như một đứa trẻ đòi tranh công, cách một lớp cửa kính thiết tha nhìn người bên ngoài, khuôn mặt áp sát trên cửa tạo ra một dấu vết tròn lớn, môi mím chặt không nói bất cứ cái gì. Có thể đoán được rằng nếu như thật sự không chú ý tới hắn thì hắn sẽ mất mác tới mức nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhan Hoan Hoan cười thầm, trong năm năm này đã quen với phong cách không cao hứng thì la lối khóc lóc đòi yêu thương của Thái Tử, Hoàng Thượng hàm súc ẩn nhẫn như vậy, nàng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, không để ý cười tràn ra ngoài. Trong đầu suy nghĩ chặt chẽ, lý do thoái thác đã nghĩ xong rồi.
 
Nàng giơ tay, đường đột vô lễ xoa lên gương mặt của Triệu Trạm, hắn mặc nàng sờ loạn, động tác này như là ám hiệu giữa hai người bọn họ, cho dù thời điểm nào làm ra động tác này, đều có thể kéo gần khoảng cách trong lòng ngay lập tức. Nàng chậm chạp không trả lời vấn đề của hắn, nhưng tầm mắt giao nhau, giữa tầng sóng mắt lưu chuyển tựa như rơi vào hồ nước mùa xuân ấm áp, khiến lòng hắn trở nên mềm mại. Nàng tỉnh lại, an toàn không có việc gì, vẫn còn sống và còn ở bên cạnh hắn.
 
Bỗng chốc, Nhan Hoan Hoan cười rộ lên, có chút đắc ý.
 
“Ta biết chàng sẽ đến cứu,” nàng cắn môi dưới ý cười rất rõ ràng, mặt mày cong lên: “Ta có thể nói lời đại nghịch bất đạo không?”
 
“Nói đi.”
 
Triệu Trạm khó hiểu.
 
Nàng ngẩng cao mặt, ngậm lấy cằm hắn, đầu lưỡi khẽ liếm, sau đó nhả ra lùi về sau, mọi thứ xảy ra chỉ trong giây lát. Hắn không kịp phản ứng, ngơ ngẩn nhìn xuống nàng, nơi bị cắn nhẹ một cái vốn không đau lại giống như lưu lại một mồi lửa, vui sướng mà thiêu đốt, hòa tan lồng ngực hắn: “Thiếp vẫn luôn tin rằng, chàng là người được chọn thích hợp nhất.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ý chỉ người được chọn cho ngôi vị hoàng đế.
 
Quả thực là lời đại nghịch bất đạo, cho dù là quan viên nói ra lời này, chỉ cần để người khác nghe được, khởi binh vấn tội là cả một dòng tộc. Trên đời này, người có thể hỏi tội người khác là ai? Đương nhiên là hoàng đế, mà hiển nhiên, lần này hoàng đế cũng sẽ không vì những lời này mà hỏi tội nàng.
 
Ngược lại, hoàng đế âm thầm vui vẻ trong lòng.
 
Nhan Hoan Hoan đọc được sự cầu khích lệ trong mắt Triệu Trạm, lại không nghĩ đến khía cạnh yêu đương, mà là nhu cầu tâm lý bình thường.
 
Bức vua thoái vị, giả tạo di chiếu.
 
Người trong thiên hạ đều cho rằng Lão hoàng đế bị Thái Tử làm cho tức chết, thất vọng hoàn toàn với Thái Tử mới sửa lập con thứ.
 

Chỉ sợ người của cả hậu cung đều nghĩ như vậy, Từ Quốc Công cũng chưa chắc sẽ nói cho nữ nhi chân tướng tạo phản này.
 
Nhan Hoan Hoan biết, Lão hoàng đế đến trước khi chết cũng chưa từng suy xét đến Triệu Trạm.
 
Từ đầu tới cuối, đều chỉ suy nghĩ cho Thái Tử, trải ra cho hắn con đường rộng thênh thang, thứ mà Triệu Trạm khát cầu, cho dù nỗ lực cỡ nào, một câu khẳng định có được cũng chỉ là khẳng định hắn có giá trị “phụ trợ Thái Tử”.
 
Triệu Uyên đã từng cười nói với hắn, chuyện cười khi nhị đệ còn nhỏ, chỉ sợ cái nào cũng giống nhau, đều là thủy tinh vỡ ẩn sâu trong trái tim Triệu Trạm, khắc sâu vào da thịt, không nhổ ra được, chỉ cần một động tác nhỏ sẽ đâm vào nơi mềm yếu nhất.
 
Mỗi một đứa trẻ lớn lên trong gia đình luôn thiên vị bất công đều sẽ hoài nghi bản thân có phải chưa đủ tốt hay không, đến khi phát hiện, cho dù hành sự có tốt đến nhường nào đi chăng nữa, trong mắt cha mẹ đều không thể nào sánh được với huynh đệ ruột thịt của mình. Thành tích có thể nỗ lực ôn tập, công việc có thể liều mình hoàn thành, nhưng phần thiên vị từ trong bụng mẹ này, cho dù duỗi thẳng tay cũng vĩnh viễn không thể chạm vào, tựa như có một đường ranh giới vô cùng dài, ngăn cách tất cả mọi thứ.
 
Nhưng Nhan Hoan Hoan đã nhận định hắn.
 
Hắn cần sự khẳng định của một phụ nhân sao?
 
Thứ hắn cần chính là sự khẳng định của một người yêu hắn, coi trọng hắn, quan tâm cảm nhận của hắn.
 
Nàng đã đoán được tâm lý mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa phát giác ra đến tám chín phần, ít nhiều cũng có chút thương cảm, nếu hiểu rõ tính phóng đãng ngang ngạnh của Triệu Uyên thì sẽ biết đãi ngộ giữa hai người chênh lệch lớn đến chừng nào.
 
Càng bất đắc dĩ chính là ngay cả Lương phi đối xử với hắn cũng lãnh đạm, càng yêu thương Triệu Triệt vừa biết làm nũng lại thích cười.
 
Nghĩ như vậy, thời thơ ấu và thiếu niên của Triệu Trạm, quả thực chính là một tiểu mặt than xui xẻo.
 
Triệu Trạm nhẹ nhàng ôm Nhan Hoan Hoan vào trong ngực, vừa ôm lấy nàng vừa tránh chạm đến vết thương của nàng.
 
Nàng giãy giụa một chút, ý đang làm nũng nhưng hắn lại hiểu lầm ý của nàng: “Đừng nhúc nhích.”
 
“… Hoàng Thượng? Thái y sắp tới rồi…”
 
“Để trẫm ôm một chút.”
 
Cằm hắn đặt trên đỉnh đầu nàng, nàng nín thở, đập vào mắt là cần cổ trắng nõn của hắn.
 
Tư thế này, nàng không thấy rõ biểu tình của Triệu Trạm.
 

Hắn ôm hờ lấy nàng, bàn tay nhẹ nhàng vòng trên eo nàng, cực kỳ khắc chế không giống một đế vương, trân bảo mất đi đã tìm lại được, hắn không muốn ôm chặt lấy nàng mà như muốn khảm nàng vào trong thân thể.
 
?
 
Hắn muốn, cực kỳ muốn.
 
Nghĩ đến thời khắc đó cổ họng liền khô khốc, khẽ rũ mắt, bởi vì lời nói của nàng mà cao hứng lại mang theo chút khó chịu, giận nàng hôn mê lâu như vậy. Đương nhiên đây không phải lỗi của hắn, có thể sinh ra cảm xúc như vậy có lẽ là bị ngốc rồi.
 
“Aizz,” hắn khẽ thở dài: “Nhan Hoan.”
 
“Hoàng Thượng?”
 
“Trẫm thật sự sợ nàng rồi.”
 
……???
 
Nhan Hoan Hoan nghĩ rằng xem ra giấc ngủ này của nàng thật sự dọa đến Triệu Trạm không hề nhẹ.
 
Nàng kéo khóe môi, hai tay vòng quanh người hắn: “Đừng sợ, ta ở đây.… nói đi, có phải sau này muốn ta tự xưng là thần thiếp rồi không?”
 
“Lúc không có người ngoài ở đây thì cứ tùy tiện.”
 
Tiểu cô nương trong lòng ngực yêu kiều cười rộ lên, cười lây sang hắn, vì vậy hắn cũng khẽ nở nụ cười. Trong phút chốc, chuyện phiền lòng mà sau khi đăng cơ gặp phải đều vì nụ cười này mà tan đi, hắn nhẹ giọng: “Nàng vui là được.”
 
Lời nói khiêu chiến như vậy, từ trong miệng hắn nói ra, thật sự thực lòng khiến Nhan Hoan Hoan hoảng hốt.
 
“Hoàng Thượng, thiếp.…”
 
“Hoàng Thượng, Vương thái y, Từ thái y và Tần thái y đã đến.”
 
Nhóm lão trung y tới, Nhan Hoan Hoan nuốt nửa câu nói phía sau xuống, Triệu Trạm không tình nguyện buông nàng ra, ánh mắt lãnh đạm đảo qua Tùy Tỉnh đến để thông truyền. Chủ tử đăng cơ, hắn cũng gà chó thăng thiên* theo, lên được vị trí thái giám tổng quản, tiểu thái giám muốn nhận hắn làm cha có thể đứng một vòng quanh Ngự Hoa Viên.
 

(*: cũng có nghĩa một người làm quan cả họ được nhờ.)
 
“Có thể đi được không?” Hắn dừng lại: “Bỏ đi.”
 
Không đợi Nhan Hoan Hoan đáp lại, Triệu Trạm đã cúi người, động tác chậm rãi mà kiên quyết bế nàng lên bước ra khỏi kiệu, thần sắc lãnh đạm, tựa như chuyện cửu ngũ chí tôn bế một nữ nhân không phải là chuyện gì lạ: “Truyền bọn họ vào.”
 
Được Triệu Trạm bế ra khỏi cỗ kiệu, Nhan Hoan Hoan mới phát hiện chiếc kiệu này được đặt trong một tẩm cung, mà tẩm cung này, nàng còn rất quen thuộc.
 
Vãi nồi, đây không phải Đông Thần cung sao????
 
Tuy rằng sau khi Thái Tử đăng cơ, không đến mấy năm đã chê Đông Thần cung không đủ hoa lệ, không xứng với đại gia hắn, vì vậy sửa chữa lại một lần, nơi nơi đều trở nên kim quang lấp lánh, nhưng Đông Thần cung hai năm đầu vẫn khiến Nhan Hoan Hoan có ấn tượng sâu sắc nhất.
 
Nàng hôn mê bảy ngày, Triệu Trạm để nàng ở Đông Thần cung ngủ bảy ngày?
 
Tiền triều không oanh tạc, Từ Vương Phi cũng không bùng nổ sao?
 
Thật không thể tưởng tượng được.
 
Ba vị thái y cúi đầu tiến vào, sau khi bệnh tình của Nhan Hoan Hoan ổn định lại, Triệu Trạm cũng thấy phiền khi mỗi ngày có đến mười mấy người vây quanh, vì vậy chỉ giữ lại hai vị có y thuật tốt nhất, Tần thái y còn lại từng chẩn trị cho Nhan Hoan Hoan hai lần, mắt nhìn rất tốt, hẳn là hiểu rõ tình hình của nàng, vậy nên đặc biệt cho phép hắn ở lại.
 
Đương nhiên, bản thân Tần thái y là cực kỳ, vô cùng, thực sự rất không muốn ở lại.
 
Nhìn mức độ coi trọng của Hoàng Thượng đối với Nhan trắc phi, lỡ như bệnh tình của nàng chuyển biến xấu, cái nắp nồi này một khi đậy xuống, e rằng sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
 
Vì vậy khi thấy Nhan Hoan Hoan tỉnh lại, ba vị thái y thầm nghĩ tối nay về nhà,  nhất định phải thắp một cây hương cao cảm tạ Phật Tổ phù hộ.
 
Vị phân ở hậu cung còn chưa định, dựa theo quy củ của Đại Tấn, hết thảy còn phải chờ đội ngũ đưa ma mang theo quan tài của Tiên hoàng vào lăng mộ mới có thể bắt đầu xử lý. Ba người tiến vào, trước thỉnh an với hoàng đế, khi gọi đến Nhan Hoan Hoan, linh hoạt mà chỉ xưng vị nương nương này, nữ nhân ở địa vị cao, tất cả gọi là nương nương, nhất định sẽ không xảy ra lỗi.
 
Theo ba người tiến vào, còn có tiểu y nữ phụ trách xem xét vết thương.
 
Triệu Trạm đặt Nhan Hoan Hoan ở trên giường, ba người cách tấm bình phong quỳ xuống, tuy rằng chỉ có một bóng lưng, cũng không dám giương mắt nhìn nhiều hơn.
 
“Đều đứng lên đi, ban ngồi.”
 
Hoàng đế vung tay lên, Tùy Tỉnh đã sớm chuẩn bị xong đệm ngồi, ba người vội vàng tạ ơn, ngồi cực kỳ cẩn thận.
 
Hoàng Thượng lúc này, hiền hoà đến mức khiến người khác cũng sắp quên đi dáng vẻ âm trầm hung ác đến muốn ăn thịt người của hắn vào hai ngày đầu khi Nhan trắc phi hôn mê.
 
Sau khi y nữ kiểm tra vết thương xong liền hồi bẩm cho ba vị thái y - thân là con gái, nàng chỉ có thể mô tả vết thương, không có tư cách chẩn bệnh, ba người nghe xong, đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, Vương thái y trầm giọng: “Bệnh tình của nương nương không đùa được, ngươi khẳng định chứ?”

 
“Nô tài khẳng định, đã cẩn thận coi kỹ lại một lần rồi.”
 
Thấy ba người trầm ngâm, trái tim Triệu Trạm cũng trầm xuống theo, không còn tác phong trầm ổn trước kia, vội vàng mở miệng: “Vương thái y, có lời đừng ngại cứ nói thẳng.”
 
Đành vậy, hắn không thể vượt qua cái hố này.
 
Vương thái y nhíu mày: “Bẩm Hoàng Thượng, thần kinh ngạc chỉ bởi vì nương nương….khỏe nhanh quá ạ.”
 
Vừa rồi y nữ nhìn thấy, vết thương trên lưng của Nhan Hoan Hoan đã hoàn toàn khép lại, chỉ còn lại dấu vết đỏ thẫm.
 
Nếu không phải vết thương vốn nặng, với tốc độ chuyển biến tốt đẹp này, các thái y đều tưởng rằng sống chết mạo hiểm đêm hôm đó chỉ là một giấc mộng, chính mắt bọn họ nhìn thấy, cả đoản kiếm đâm thẳng vào lưng, chỉ còn chuôi kiếm lộ ra bên ngoài quần áo!
 
“Thần cho rằng, đoản kiếm mà thích khách sử dụng rất mỏng, có lẽ là thiết kế để tiện giấu ở bên người, tuy chém sắt như chém bùn, nhưng cũng may thân kiếm mỏng, không thương tổn đến điểm yếu của nương nương. Dưới sự hợp lực của Thái Y Viện, nương nương hẳn là không có gì trở ngại, chỉ cần chú ý tĩnh dưỡng, kiêng đồ ăn có vị tanh cay, cố gắng ăn thanh đạm, nhưng.…”
 
Nhan Hoan Hoan nghe vào tai, thầm nghĩ đạo làm quan quả nhiên thật thối không biết xấu hổ, còn ôm công lao về phía mình.
 
Vương thái y chần chờ: “Vết thương trên lưng nương nương, sợ là khó có thể biến mất hoàn toàn.”
 
“Ồ.”
 
Triệu Trạm thở phào nhẹ nhõm: “Trẫm còn tưởng rằng các ngươi muốn nói cái gì.”
 
Trận thả lỏng vừa rồi, uy nghiêm gì cũng đều biến mất.
 
Hắn cẩn thận hỏi lại một lần nữa, sau khi bảo đảm Nhan Hoan Hoan và thai nhi trong bụng không có vấn đề gì lớn, lại nghĩ đến một chuyện khác: “Vương thái y, tính theo ngày, hẳn là còn ba tháng nữa nàng sẽ sinh rồi.”
 
“Tính như vậy cũng không sai lắm.”
 
“Vào lúc sinh đứa nhỏ này, nàng có nguy hiểm gì đến tính mạng không?”
 
Vương thái y nghĩ thầm, vấn đề này người nên đi hỏi bà mụ một chút, một đại nam nhân như ông, cùng lắm là bắt mạch bình an: “Bẩm Hoàng Thượng, mạch tượng của nương nương ổn định có lực, hoàng tử điện hạ rất an toàn.”
 
“Trẫm không hỏi đứa nhỏ trong bụng nàng, trẫm là muốn biết, vào lúc sinh đứa nhỏ này, mẫu thân nó có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không?”
 
Nhan Hoan Hoan đột nhiên ngẩng đầu, Triệu Trạm đã nói tiếp, làm rõ ý của mình để thái y đừng gạt hắn: “Nếu như có, vậy đứa nhỏ này trẫm không thể giữ lại.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi