GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Thấm thoắt thời gian một tháng trôi qua.
 
Thú vui của nữ nhân thời cổ đại đương nhiên kém rất xa thời hiện đại.
 
Sống mãi trong viện, người phú quý có thú vui rất cao nhã, yên tĩnh bình thản, hoạt động xã giao nhiều lắm là tụ tập uống trà ngắm hoa, cực kỳ nhã nhẵn, khua môi múa mép đã là thú vui lớn nhất. Ngay cả báo mạng tập san giải trí cũng không có, chỉ có quan tâm nhà ai mới nạp thiếp, các phu nhân sụt sịt vì sự nổi bật bị tranh mất, khí phách tâng bốc lẫn nhau, thỏa mãn giữ gìn phong thái chính thất rồi giải tán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đấy là tình trạng bình thường, còn bá tánh bình thường phải giải quyết lo việc nhà thì lại là một cảnh tượng khác.
 
Không từng nhìn thấy trời cao biển rộng bao la thì sẽ yên ổn sống trong phòng mình, thế là mỗi ngày của con người luôn trôi rất nhanh.
 
Truyền thống này vẫn kéo dài tới nay, cuộc sống hôn nhân không thoải mái thì phải nhịn, nhịn rồi sẽ qua, cái gì qua đi? Là cuộc đời trôi qua đấy.
 
Lúc này, cho dù sống hướng nội chậm chạp như Tống thị cũng đã phát hiện, Đoan Thân Vương phủ chính là một cái hố to.
 
Toàn bộ phủ đều bao phủ dưới quyền Từ Vương Phi và Trắc phi ‘bá quyền’, Vương gia vốn không thích tới phòng các nàng ta, cho dù các nàng ta lấy lòng bằng mọi cách thì phản ứng của hắn cũng lạnh nhạt tới mức như đối diện với nha hoàn. Sau khi sự nhiệt huyết qua đi thì tới cũng chẳng tới nữa, hai tiểu mỹ nhân mềm mại rơi vào cảnh ăn không ngồi rồi giống như Lâm tuyển thị lớn tuổi.


 
Từ Vương Phi trái lại cũng không khắt khe với hai nàng ta, không làm khó khi thỉnh an, ăn mặc chi tiêu cũng trên cả tiêu chuẩn, thỉnh thoảng cũng phát phúc lợi như trái cây theo mùa đều sẽ không thiếu của các nàng ta. Nói thật, với xuất thân của hai người, ăn không ngồi rồi trong Thân vương phủ, ngày tháng sống cũng phú quý hơn nhiểu lúc ở nhà làm tiểu thư rồi. 
 
Theo lý mà nói, ngày tháng đáng lẽ trôi qua rất thoải mái, buồn chán có nha hoàn tiếp chuyện cũng chẳng khác ngày tháng khi xưa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao thì trước khi gả, cuộc sống của các nàng ta cũng không phải ngày tháng ăn chơi sa đọa gì.

 
“Cuộc sống thế này, ta không sống tiếp được nữa rồi,” Trương thị căm tức đặt chén trà lên bàn, sức lực rất mạnh, đó chính là lời lên án lớn nhất mà nàng ta có thể nói ở lúc này: "Vương gia vốn không tới chỗ của ta, một tháng mới đến có ba ngày, ba ngày thôi! Ta làm gì sai sao? Vương gia... vương gia sao không tốt với ta chứ?"
 
Nha hoàn Lạc Thúy cực kỳ sợ hãi: “Sao chủ tử lại nói như thế? Lỡ có để người khác nghe được khấu chủ tử tội danh ghen tị đó……”
 
Không có quyền lực, không được sủng ái, kẻ hầu hạ trong phòng mình cũng sẽ không phải người của mình mà đều theo Từ Vương Phi.
 
“Vương phi nương nương làm gì có thời gian rảnh tới bắt lấy điểm yếu của ta chứ.”
 
Một tháng này, Trương thị đã có hiểu biết nhất định về ‘hệ thống sinh thái’ của Đoan Thân Vương phủ, Vương phi một lòng mong mỏi sinh con trai, mỗi ngày an dưỡng như một thai phụ, lúc nổi giận duy nhất là khi đối mặt với Trắc phi, còn Trắc phi đúng là biết làm khó người khác nhưng theo nàng ta phỏng đoán, tay của Trắc phi không duỗi dài đến mức đó.
 
Nàng ta đoán đúng, Nhan Hoan Hoan đúng là tạm thời không có năng lực ngồi xem chuyện thiên hạ.
 
Thứ nhất là không nhiều tiền mua chuộc hạ nhân, thứ hai là không muốn động đến Vương phi, quản việc nhà trước sau gì cũng là một giới hạn không dễ xâm phạm, dù Triệu Trạm nuông chiều nàng cũng không đồng nghĩa với việc đồng ý để nàng chiếm quyền quản việc nhà, trực tiếp giẫm lên ranh giới của Vương phi.
 
Trương thị nghĩ như thế, nguyên nhân quan trọng nhất là nàng ta không có giá trị.
 
Không được sủng ái, gia cảnh lại không có gì, có tinh lực chú ý đến nàng ta còn không bằng đi pha một ấm trà, cũng chỉ có Nhan Hoan Hoan rảnh rỗi quá thể mới trêu chọc nàng ta thôi.
 
“Mỗi ngày Vương gia không phải tới chỗ Vương phi thì là Trắc phi, ta hoàn toàn không thể đợi tới cơ hội,” Đang nói, Trương thị sắp rơi nước mắt: “Cho dù chờ tới ngày hai nàng ta đến tháng, Vương gia thà ngủ trong thư phòng cũng không muốn tới chỗ ta, tại sao chứ? Lạc Thúy, ta không xinh đẹp sao?"
 
Nàng ta kéo nha hoàn tới sát khuôn mặt thanh lệ của mình, khuôn mặt mà không thể so với Nhan Hoan Hoan, nhưng cũng là một cô nương thanh tú có khí chất con cưng, mặt mũi dịu dàng, không quá lanh lợi mới khiến Lương phi vừa ý nàng ta. Làm mẹ chồng, dù yêu hay không yêu vẫn luôn hy vọng thê thiếp của con trai vụng về dễ gây khó dễ một chút, đặc biệt là người biết sinh con đẻ cái, không cần quá thông minh.
 
Trương thị khá đáng thương, nàng ta không đủ thông minh cũng không ngốc lắm, không giống Tống thị yên vị làm con rùa.

 
Lạc Thúy sợ hãi lắp bắp: “Chủ tử đương nhiên rất xinh đẹp rồi……”
 
Thấy sự hoảng sợ trong mắt nha hoàn, Trương thị mới ý thức được mình thất lễ thế nào.
 
Nàng ta buông tay, đôi môi miễn cưỡng nở nụ cười thất bại: “Ta làm như vậy khó coi quá,” nàng ta che mặt lại, đó là sự bất lực và mệt mỏi không nên có ở độ tuổi này: "Nhưng ta có thể làm thế nào đây? Gả vào đây một tháng đã là tình trạng này rồi, sau này chỉ có càng nhiều người mới, ta không có chỗ đứng e là một ngày nào đó sau này cũng không thể ra mặt được nữa!”
 
Lời này không phải không có lý.
 
Đàn Văn đã từng nghi ngờ rằng tại sao chủ tử phải nhiệt tình với Vương gia như vậy, ngay từ đầu nên giữ lại một chút dè dặt mà thiếu nữ nên có, không phải sẽ khiến Vương gia càng tiếc thương sao? Nàng ấy uyển chuyển hỏi, vả lại động cơ hoàn toàn vì chủ tử, Nhan Hoan Hoan đương nhiên sẽ không nghi ngờ nàng ấy.
 
Nàng vỗ tay mà cười, thấp giọng giải đáp: “Ngốc ạ, giống quán ăn mới khai trương vậy, món ngon đương nhiên là một thủ đoạn giữ khách rồi. Nhưng mà chuyện gì cũng có mới mẻ, trong thời kỳ mới mẻ sẽ có lượng khách đông đến, qua thời kỳ này mà không thể giữ chân khách quen thì sẽ bị rớt lại, vĩnh viễn thua cuộc. Mấy cô nương thanh lâu lúc mới được bán còn được để ý một chút, nếu không nhanh chóng làm tên tuổi nổi tiếng thì không bằng cả người mới. Tình cảm là rụt rè khát vọng cũng tốt nhưng cũng phải chú ý tới sự thành thạo.”
 
Đàn Văn sợ tới mức vội vã quỳ xin chủ tử đừng so sánh hạ thấp mình như vậy.
 
Lời nói thô thiển nhưng lý lẽ không thô, mỗi thiếp thất mới vào phủ, cảm giác mới mẻ trôi qua rồi mà không giữ được Vương gia vậy thì chờ thành món hoa hiên vàng nguội lạnh đi.
 
“Rốt cuộc đến khi nào, ánh mắt của Vương gia mới rời khỏi Nhan thị vậy?”
 
Trương thị rũ mi, trên khuôn mặt trẻ trung thanh tú bị che bởi tầng lo lắng buồn rầu, lấy một câu hỏi gần như không ôm hy vọng gì để kết thúc oán giận. Lời tương tự như vậy, Lạc Thúy càng ngày càng nghe thấy nhiều, một tháng nay, chủ tử như trọn vẹn từ một tiểu cô nương khuê nữ mà chuyển thành một vị oán phụ chốn khuê phòng.
 
Nhưng sự kỳ vọng này của Trương thị lại vượt qua khỏi dự đoán của nàng ta sắp trở thành hiện thực rồi.
 

Nói chung là trời thương kẻ cần cù, với lại người trẻ tuổi tương đối dễ thụ thai, bao nỗ lực của Từ Vương Phi cuối cùng đã được đền đáp, nàng ta được khám ra hỉ mạch.
 
Lúc Nhan Hoan Hoan biết tin trong lòng chẳng dao động chút nào. Hai người thành thân đã một thời gian, không tránh thai, cơ thể khỏe mạnh thì mang thai là chuyện sớm muộn thôi, huống chi Từ Vương Phi nỗ lực nhiều như thế, nàng chỉ thờ ơ như nhìn một người Châu Phi kém may mắn dưới sự nỗ lực kiếm tiền và huyền học, cuối cùng cũng rút được thẻ ngưỡng mộ.
 
 
 
Hết sức cảm động, còn muốn lúc thỉnh an Từ vương phi sẽ nói ngươi rất giỏi đấy.
 
Mà trước nay nàng là người đã nghĩ thì sẽ làm, ngày hôm đó sau khi thỉnh an xong lễ, Từ Vương Phi hiền từ vừa bình thản vuốt ve bụng nhỏ, vừa cười nhận hết mọi lời chúc mừng mang theo ý xấu của mọi người, cả người chói chang tình mẹ. Nắm trong tay quyền quản gia, Vương phủ không thể có người uy hiếp đến con nàng ta, tin này cũng có lợi cho địa vị Đoan Thân Vương ở trong mắt hoàng đế, không phải giấu giếm ba tháng đầu giống như kịch cung đấu.
 
Chẳng những không giấu, còn hận không thể ra roi thúc ngựa thuê người đứng ở tường thành hoàng đô hô to: ‘ Đoan Thân Vương Vương phi đã có! thai! rồi! ’, kiêu ngạo như thành tựu cao nhất trong đời, càng lạ hơn là, nếu là thai nam thì đúng là thành tựu lớn nhất trong đời nàng ta.
 
Hiện đại lấy ‘kiệt bảo tương toản*’ để trêu chọc gia đình trọng nam khinh nữ, nhưng thời Đại Tấn, kiệt bảo thật sự tương toản, không phục thì chỉ có thể kìm nén lại.
 
*theo mình tra thì kiệt bảo là chỗ đấy của con trai, còn tương toản là nạm kim cương.
 
Tâm trạng Từ Vương Phi rất tốt, thấy ai cũng thuận mắt, dù trong lòng cắn răng ghen ghét thì ngoài mặt ai nấy đều hân hoan vui mừng.
 
Thoáng nhìn thần sắc Nhan trắc phi như suy tư chuyện gì, Từ Vương Phi thừa dịp mình đã mang thai, cười gọi tên: “Trắc phi muội muội, muội cũng muốn cố lên, Vương gia qua chỗ muội không ít, tin là không lâu sau sẽ có tin vui.”
 
“Xin nhận lời vàng của Vương phi nương nương ạ,”
 
Nhan Hoan Hoan phục hồi lại tinh thần, quay về phía nàng ta nở một nụ cười xán lạn, lộ ra tám cái răng trắng lóe sáng: “Vương phi nương nương người rất giỏi đó!”
 
……
 
Không đếm được là lần thứ mấy, không khí chính viện bỗng nhiên im lặng.
 

Cũng đều là lời khiến người cứng họng, so với Đoan Thân Vương, Trắc phi còn có thêm chút lực sát thương lòng người, lúc nào cũng có thể chọc mù mắt người.
 
“…… Trắc phi muội muội, thật là hài hước.”
 
Nụ cười Từ Vương Phi yếu đi không ít.
 
“Vương phi nương nương thực sự có mắt nhìn.” Nhan Hoan Hoan mặt dày nịnh hót.
 
Bị Trắc phi xen ngang như vậy, Từ Vương Phi cũng hết hứng khoe, kêu mệt, tay không rời khỏi bụng, nếu như đây là vàng thì cũng có thể sờ vết dầu rồi, có thể thấy được sự kiêu ngạo và tự hào-- cũng khó giải thích đã hao hết tâm tư có được đồ quý cực phẩm, đương nhiên phải khoe cho đã, mới không bõ công nỗ lực cày cấy.
 
Các hậu viện cũng rất ưng, Vương phi mang thai, tuy vẫn không khỏi ghen ghét, có điều là chính thất sớm muộn gì cũng phải có thai, không phải chuyện lớn, còn tăng tần suất được Vương gia sủng ái, mới là phúc lợi đúng chỗ.
 
Đuổi các nàng ta đi rồi, Từ Vương Phi về phòng dưỡng thai, mỗi cử động đều quan tâm cái thai trong bụng.
 
Nhan Hoan Hoan trở về Thiên Viện của mình, suy nghĩ một chuyện khác
 
Bản thân mình có phải cũng tới lúc nên mang thai rồi không?
 
Nàng không giống như Từ Vương Phi, là chính thê chánh nhi bát kinh*, sau lưng còn có toàn bộ Quốc Công phủ làm hậu thuẫn, nàng không dám có thai trong thời kỳ hoàng kim được sủng, là vì vẫn luôn không cố ý câu dẫn Đoan Thân Vương trong thời kỳ nguy hiểm.
 
*chính hiệu
 
Giờ đây nàng được yêu thương khá ổn, Vương phi đã có thai, dù nàng mang thai cũng không tính là qua mặt nàng ta, ai sinh trai ai sinh gái, theo góc độ khoa học thì còn phải xem đạn của Đoan Thân Vương bắn ra có nhiễm sắc thể Y hay không, không liên quan đến việc tranh đua bụng của nàng cả. 
 
Thời điểm quyết định huyết thống tới rồi, Từ Vương phi.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi