GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Trong một tuần này, Đoan Thân Vương hơi không thích hợp. Sau khi hồi phủ, đêm nào cũng đều ở thư phòng một mình, không ai gặp được hắn, ngay cả Từ Vương Phi muốn quan tâm một chút, đều bị từ chối ở ngoài cửa. Ngay cả Nhan Hoan Hoan được sủng ái nhất cũng nhận đãi ngộ giống thế, chỉ khác là, khi nàng tự mình đến, Vương gia sai Tùy Tỉnh mang cho nàng một cái lò sưởi tay nhỏ tinh xảo rồi hộ tống nàng về viện.
 
Bởi vậy Nhan Hoan Hoan phân tích ra rằng hắn thật sự có chuyện, không phải lạnh nhạt với nàng.
 
Vậy là tốt rồi, ai cũng nằm không, cũng đâu phải mình nàng thất sủng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không ai gặp được Vương gia nên buổi sáng thỉnh an đương nhiên rất uể oải, thế nhưng tâm trạng Từ Vương Phi không tồi. Dù sao từ sau khi nàng ta mang thai, Vương gia rất ít khi qua chính viện, có thể để Trắc phi ít gặp Vương gia mấy ngày cũng tốt, chỉ là dù nàng ta châm chọc Trắc phi thế nào nàng cũng đều mặc kệ nàng ta, giống như đánh vào bông nên cũng dứt khoát từ bỏ.
 
Bình thản bình an, hậu viện hài hoà.
 
Thỉnh an yên bình, không khí hài hòa thì thấy nhàm chán, Từ Vương Phi cũng không muốn nhìn mặt các nữ nhân khác ảnh hưởng tâm trạng, mỗi ngày thỉnh an đều đuổi các nàng về từ sớm. Nhan Hoan Hoan rất vui vẻ, quay về là ngủ bù, tối Vương gia không tới nàng có thể xem phim, không có Đoan Thân Vương nàng có thể xem hết phim chất đống từ trước, thậm chí còn la lối ăn vạ xin hệ thống thêm anime mùa mới cho nàng.
 
‘Hệ thống, cậu đối xử với tôi tốt thật. Nhưng tại sao không có [vườn trường]? ’
 
[Bởi vì tôi chỉ đăng ký hội viên của iQiyi thôi. ]
 
‘……Keo kiệt thật đấy! ’
 
Nhan Hoan Hoan quyết định thu hồi lại lời khen lời với cái hệ thống tính toán chi li, nàng ngừng một chút: ‘Từ từ đã, cậu sống cùng thời đại với tôi à? Ý là kiếp trước ấy.’ Nàng đã hoàn toàn chấp nhận hiện thực là mình đã đầu thai chuyển thế.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Hệ thống không thể nói.]
 
‘Vậy thì thôi.’
 
Đáp án này, thật ra có chỗ làm Nhan Hoan bất ngờ, dẫu sao dù biết nhiều cũng không có năng lực chống đối hệ thống. Sự chống đối lớn nhất nàng có thể làm được chính là tự kết thúc mạng sống, hệ thống chỉ cần đi tìm một cái một linh hồn đã mất mạng tới làm việc là được, dù sao yêu cầu của nó ỉ là hoàng khí của thế giới này.
 
Nàng không vào địa ngục thì ai vào?
 
Vương gia không tới, Nhan Hoan Hoan rất ít chuyện để làm, chỉ có thể tự chơi.
 
Mà Vương gia đang làm gì nhỉ?

 
Hắn phiền muộn trong lòng, chỉ có thể liều mạng vùi đầu vào công việc, giải quyết chuyện tích tụ nhiều năm trong Lễ Bộ, suýt nữa ngủ luôn ở Lễ Bộ, Hoàng Thượng giao nhiệm vụ cho hắn, hắn đều hoàn thành rất tốt, giống như trước kia giấu tài đủ rồi là tới lúc bày ra tài năng rồi.
 
Dung Diệu Chân thấy bạn thay đổi đột biến thì tấm tắc bảo lạ: “Bây giờ ngày nào ngươi cũng cười như An Thân Vương ấy.”
 
“…… Huynh đệ lớn lên giống nhau thì có gì lạ đâu? Bọn ta vẫn luôn giống nhau mà.”
 
Nghĩ đến Thái Tử cũng từng nói như vậy, ánh mắt Triệu Trạm sâu thẳm, gắng gượng bản thân căng thẳng, như muốn xù hết lông, Dung Diệu Chân lập tức chuyển đề tài: “Sao có thể chứ, ta chỉ thấy nụ cười giống thôi, trong mắt ta, Huyền Thâm vẫn luôn là một người trẻ trung khuynh quốc khuynh thành nhất.”
 
“Cút.”
 
Triệu Trạm ngừng lại: “Lần trước được ngươi khen như vậy, ta vẫn nhớ mang máng là một hoa khôi.”
 
“Vậy loại dung chi tục phấn ấy sao có thể sánh với ngươi được.”
 
Lời khen ngợi này đúng là khiến hắn rất vui, Triệu Trạm vô cùng cảm động, sau đó hắn kết thúc bữa cơm, tỏ vẻ: “Trở về, ta sẽ chia sẻ với Dung thúc thúc cách nhìn của ngươi về ta vậy.”
 
……
 
Dung Diệu Chân một giây nhận sai: “Cha, con biết sai rồi.”
 
“Ngoan.”
 
Miệng nói nhảm đủ rồi, trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười bất cần đời, nhẹ giọng nói: “Cha ta nói, Hoàng Thượng có lẽ sắp rồi.”
 
“Ta biết.”
 
“Ngươi biết à? Ta cố mạo hiểm chém đầu mà nói cho ngươi đó.”
 
“Ta vẫn luôn mạo hiểm nguy hiểm mà.”
 
Khuôn mặt Triệu Trạm tuấn tú lạnh nhạt, giống như với hắn chuyện phụ thân không sống được bao lâu nữa chỉ là một chuyện nhỏ.

 
Đương nhiên không nhỏ, Dung Diệu Chân nói cho hắn, chắc chắn cũng phải suy nghĩ lợi và hại, hoặc là căn cứ tình nghĩa huynh đệ mà biểu lộ, dù là thế nào, hắn đều cảm tạ. Bởi hắn biết, Dung thúc thúc có đối xử với hắn tốt thế nào cũng sẽ tuyệt đối không tiết lộ cho hắn. Thậm chí, ông nói cho Dung Diệu Chân, chỉ sợ là muốn con mình rời xa hắn.
 
“Thật ra không cần ngươi nói, nhìn thôi cũng thấy rồi.”
 
Lần trước nổi giận vì chuyện Thái Tử, ngoài mặt thì thấy an dưỡng khá tốt, nhưng bị thương ở bên trong, nào dễ dàng hồi phục như thế được.
 
“Cho nên, gần đây huynh nỗ lực lộ mặt trước người à?”
 
“Có lẽ như vậy.”
 
Hai người nói tới mức mơ hồ, nói trắng ra có chút làm Triệu Trạm phiền lòng.
 
Nếu, nếu phụ hoàng lựa chọn hắn thì tốt rồi.
 
Toàn bộ triều đình đều biết, Thái Tử không phải là minh quân, chỉ là mỗi người đều giống như hắn, lòng luôn kính sợ hoàng quyền, mặc dù chỉ hươu bảo ngựa, không đến phút cuối cùng sẽ không dám lên tiếng chỉ ra chỗ sai, thậm chí, dù bởi vậy mà chết, cũng tin tưởng quyết đoán của Hoàng đế là chính xác.
 
Đây là hoàng quyền, thiên tử. 
 
Ở bên dưới hành động lén lút, trong lòng không phục, Triệu Trạm thường xuyên tự trách bởi lương tâm. Dù rằng phụ hoàng đối xử với hắn không công bằng, không yêu thương hắn, hoàng quyền vẫn trói buộc cắm rễ trong lòng. Hắn với Thái Tử thật sự là người đi đường, chỉ có dũng khí vượt qua cấm kỵ và dục vọng, mới có thể tranh kế vj, thậm chí tranh chức vị.
 
Còn có, thứ nhất là ở trên triều đình, thứ hai là ở trên giường.
 
“Ta chỉ không muốn chuyện trở nên tệ hơn.”
 
Trước khi chia tay Dung Diệu Chân, Triệu Trạm buông một câu không đầu không đuôi, nhưng nghe như vậy lưng hắn ta ớn lạnh, không khỏi bạn tốt giữ lại: “Ngươi muốn làm gì?”
 
Triệu Trạm quay đầu, Dung Diệu Chân yên lặng nhìn hắn.
 
Trên vẻ mặt thanh tuấn giống như hội tụ linh khí của thiên hạ, hoàng tử lớn lên trong vàng bạc châu báu, chắc chắn là vẻ đẹp của hoa khôi nào cũng không so sánh được

 
“Huyền Thâm, ngươi luôn không nói bất cứ cái gì cho ta.”
 
“…… Giờ chưa phải lúc,” bị hắn ta nhìn lâu quá, Triệu Trạm bật cười: “Được rồi, đừng căng thẳng, ta còn có thể làm gì chứ? Huống chi, ta có muốn làm gì cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của ngươi được, đừng ra vẻ muốn khóc vậy chứ. Bao nhiêu tuổi rồi, làm ta nhớ lại trước kia lúc còn ở thư phòng ta bị người bắt nạt, ngươi khóc còn dữ dội hơn ta, khóc đến mức hoàng huynh ngốc luôn.”
 
Dung Diệu Chân buông hắn, đúng thật, bao nhiêu tuổi rồi, xem là cái vẻ gì.
 
“Mọi việc có ta rồi,”
 
Hắn ta gằn từng chữ: “Bọn họ không xem ngươi là huynh đệ, ta thì có.”
 
Đúng là quá không phải phép, huynh đệ với hoàng tử cũng có thể nhận bừa à?
 
Triệu Trạm dừng lại, nhẹ nhàng thở dài: “Ta còn tưởng rằng đã từ lâu rồi.”
 
Dung Diệu Chân rất sững sờ.
 
“Được, đừng nghĩ này nọ nữa, ta còn có việc, đi trước, ngày mai vào chầu xong lại nói.”
 
“Ừ.”
 
Nhìn Triệu Trạm rời đi, cảm xúc Dung Diệu Chân đan xen, mãi cũng không dịch bước rời đi.
 
Hắn ta thật sự vẫn luôn không thích khóc, lúc nhỏ Thái Tử nhắm vào một mình Huyền Thâm, chỉ có Huyền Thâm không muốn cúi đầu, thường ầm ĩ tới mức không can được, Hoàng thượng chỉ thấy Huyền Thâm không nghe theo huynh trưởng.Thái Tử chỉ cần mếu máo trước mặt Hoàng thượng, Hoang Thượng liền kết luận là con vợ cả bị oan  tin mọi lời hắn ta nói.
 
Trong trí nhớ, Huyền Thâm luôn chưa từng khóc.
 
Đành chịu, đánh trả thì không thể, hắn ta là thư đồng, là kẻ hầu cao cấp của hoàng tử, trước mặt trưởng hoàng tử càng không có địa vị. May là tuổi hắn ta nhỏ, thân phụ là ngôn quan, không biết xấu hổ khóc lớn, khóc ép Thái Tử khiến hắn ta hậm hực thu tay về.
 
Sau này, thấy thư đồng Nhị đệ đụng chút là khóc, mà có khi còn chưa đụng tới, cặp mắt đã rưng rưng nước mắt, Thái Tử cũng không muốn đụng vào người phiền phức này.
 
Cả cha còn bất đắc dĩ, làm sao sau khi nhi tử làm thư đồng này, thích khóc như vậy?
 
Huyền Thâm cũng không hiểu hắn ta khóc chuyện gì.
 
Việc này, Dung Diệu Chân chỉ có thể ngước góc 45 độ nhìn lên không trung, chôn vùi công lao và danh tiếng.
 

Ai bảo hắn ta tiến cung, nhìn thấy Huyền Thâm phía trước, cha sợ hắn ta nghịch ngợm, lôi kéo hắn ta tỉ mỉ dặn dò riêng một lúc: ‘Sau này tiến cung học cùng với hoàng tử, chức trách của con sẽ không dừng ở chỗ thư đồng, còn phải gánh trách nhiệm sau này cùng trưởng thành với hoàng tử, từ hôm nay trở đi, con không còn là đứa con nít nữa, mà là nam nhân rồi. ’
 
……???
 
Dung Diệu Chân cũng mãi không ngờ được, lần đầu tiên mình ‘thành nam nhân không phải ở trên giường của hoa khôi chốn hoàng đô, mà là ở trước mặt Nhị hoàng tử.
 
‘Cha, con phải làm cái gì? Phải đút cơm hoàng tử điện hạ sao? ’
 
‘…… Cái đó thì không cần, chính là nếu hoàng tử lười biếng, con phải cung kính mà nhắc nhở hắn, cho nên tự thân con nhất định phải làm tấm gương sáng, không được ngủ gà ngủ gật, biết chưa? ’
 
‘Cha, hoàng tử nhỏ hơn con à? ’
 
‘Ừm…… Tính theo tuổi, con lớn hơn Nhị điện hạ một tháng, nhưng không được xem ngài là đệ đệ, thân phận khác biệt, cha dạy con lễ nghĩa, cần làm tròn vẹn. ’
 
‘Không được đánh nhau với hoàng tử sao? ’
 
‘Không được!’
 
‘Vậy nhỡ có người bắt nạt hoàng tử thì sao? ’
 
‘Đừng có nói lung tung, làm gì có ai dám bắt nạt hoàng tử chứ? Nhưng mà sau này hai con quen thuộc, nếu cùng xuất cung, nếu có bị ám sát, cho dù liều mạng cũng phải bảo về hoàng tử điện hạ, biết chưa? ’
 
‘Nhưng, mẹ nói nếu có người đánh con thì con phải chạy ngay đi mà. ’
 
‘…… Đây tuyệt đối là đạo làm vi thần! Con nghe cha hay là nghe mẫu thân hả?…… Khụ, tuy là bình thường ta đều nghe mẫu thân con hết, nhưng chuyện này, con phải nghe cha, không phải con thường hỏi cha sao hễ chút trên vai lại đau sao? Đó là vết thương cũ trước kia chắn Hoàng Thượng một dao đó, nam tử hán đại trượng phu, gặp chuyện sao có thể chùn bước được! ’
 
‘Dạ, con hiểu rồi.’
 
Mạng còn có thể từ bỏ, tôn nghiêm đáng giá mấy đồng tiền chứ.
 
Dung Diệu Chân biết, cha trung thành với vua, cho dù là ai lên ngôi hoàng đế, chỉ cần là người Hoàng Thượng đã lựa chọn, cha đều sẽ trung thành, cho nên mới hy vọng hắn ta rời xa Huyền Thâm. Nhưng trong xương cốt hắn ta không nhiều cảm tình trung quân, càng không học được từ cha cứng nhắc với lễ nghi, hắn ta thích ngắm hoa thưởng rượu, không thể tự thoát ra được.
 
Nhưng lòng trung thành, ở mười bốn năm trước đã cho Huyền Thâm rồi.
 
Không hầu hai chủ.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi