GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Nhan Hoan Hoan, là lần đầu tiên nhìn thấy Đoan Thân Vương thất lễ như thế.
 
Khi cảm xúc bị mất khống chế, có đàn ông theo xu hướng bạo lực, hoặc bùng nổ qua ngôn ngữ, ở thời đại nữ nhân không được tôn trọng này, nàng đã chuẩn bị tâm lý kỹ, dù sao mình cũng đang có thai, kiểu gì hắn cũng phải nhịn. 
 
Đoan Thân Vương hiển nhiên thật khác thường trong đám người, hắn thất lễ, nằm yên ôm nàng không lên tiếng, trong đáy mắt quay cuồng có thể thấy được dục vọng tối tăm, táo bạo đến mức khiến Nhan Hoan Hoan cho rằng hắn muốn trút hết lên người, nhưng hắn lại cực kỳ mềm mỏng, như thời khắc này biết không có thể thương tổn nàng. Cho dù ôm nhau thật chặt, hắn cũng vẫn một mình cô độc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cảm xúc của Triệu Trạm cũng không nhằm vào nàng, đến nỗi trong mắt Nhan Hoan Hoan không rõ nội tình, hắn không khác có bệnh tâm thần, mà nàng đâu thể hỏi ra chuyện phiền não của hắn. Điểm quan trọng là, trừ tranh kế vị còn có chuyện gì có thể biến hắn thành thế này?
 
Nhan Hoan Hoan tưởng tượng không nổi áp lực cỡ nào, nàng chỉ có thể thử tìm hiểu.
 
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt hắn, lúc hắn không nói không cười gương mặt tuấn tú lạnh lẽo đến mức vụn băng có thể rơi đầy, khó trách hoàng đế không thích hắn. Hắn bị sờ đến lông mày run lên, rũ mắt nhìn nàng, nở một nụ cười khó coi. Nàng rất ít cười thế này, dễ thấy là thật sự không cười nổi.
 
Ác quỷ cũng sợ dọa đến trong lòng tiểu cô nương.
 
Hắn thấp giọng hỏi: “Không ngủ được à?”
 
“Vương gia, người không vui.”
 
“Không có,” hắn đầu tiên là phủ nhận, một lát, lại mâu thuẫn hỏi nàng: “Vì sao nói ta không vui?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta chỉ là biết vậy thôi.”
 
Nàng bướng bỉnh đáp lại giống như một kẻ đáng thương không rõ đã xảy ra chuyện gì muốn nỗ lực hiểu rõ lòng người.
 
Vốn tưởng rằng chuyện Vương gia phiền lòng chẳng liên quan gì mình, Nhan Hoan Hoan mới mặc kệ.
 
Đều đã kéo tới chỗ mình, mà lúc này nàng đã sờ soạng đến đáp án bên cạnh, tất nhiên là có thể tiến thêm một bước sâu hơn, lúc người khác buồn rầu làm sao để được sủng ái, nàng bắt đầu nghiên cứu cùng hắn yêu đương thế nào.
 
Muốn biểu hiện vì yêu đến si cuồng, vụng trộm phải bình tĩnh yêu hắn đến tê mỏi.

 
Giống một câu lưu truyền rất rộng rãi, bắt nguồn từ món ăn bồi bổ tầm hồn không thể không suy nghĩ được: Bạn phải vô cùng cố gắng mới có thể nhìn như không tốn sức chút nào.
 
May mắn duy nhất là Nhan Hoan Hoan rất là thích thú với việc này.
 
Triệu Trạm cụp mi, ý cười tăng ba phần, lúc này là nụ cười thật, cười đến lòng người giật mình, một nửa là dọa, một nửa là bị vẻ đẹp của hắn sát thương. 
 
“Nàng nói đúng, ta không vui,” hắn quan sát nàng: “Muốn biết là vì chuyện gì không?”
 
Lúc này, trước mặt Nhan Hoan Hoan xuất hiện hai cái lựa chọn.
 
Muốn, hay là không muốn. 
 
Cái nào mới tăng phần yêu thích đây, cái nào kích sẽ kích hoạt phải cờ chết…… Không đúng, dựa vào mức độ yêu thích nàng tích lũy được hẳn sẽ không kích hoạt phải cờ phải chết đâu.
 
Nhanh như chớp, trong đầu Nhan Hoan Hoan xẹt qua rất nhiều suy xét.
 
Cuối cùng sự lựa chọn của nàng: “Ta chỉ muốn chia sẻ với người ta yêu, dù ta có ngu dốt không làm gì được, không nói được câu nào có ích, nhưng……vẫn muốn chia sẻ nỗi khổ sở của Vương gia.” Ánh mắt nàng kiên định: “Vương gia, ta muốn biết.”
 
Ngôn ngữ giả đò, dùng lời âu yếm là hay nhất.
 
Lựa chọn này, sẽ tăng độ yêu thích hay là giảm đây?
 
Cả hai đều có khả năng, Nhan Hoan Hoan quyết định nghe theo tiếng lòng. Nàng quá tò mò, chỗ nàng không biết đến đã phát sinh chuyện gì, có cốt truyện gì che dấu mà không đoán nổi, nghĩ tới, cả người đã khó chịu, ngột ngạt muốn chết.
 
Theo góc độ lý trí thì càng nhiều tình báo, càng lợi cho hành động sau này.
 
Bề ngoài là nói hai chọn một, thực tế theo tỉ lệ lợi ích sẽ chọn đáp áp chỉ còn một.
 
Vậy chờ xem vận may thôi. 
 

Triệu Trạm trầm ngâm, suy nghĩ nên nói cho nàng được đến đâu.
 
Địa vị thấp kém của nữ nhân cũng có một chỗ tốt, chính là tìm hiểu tin tức đơn giản, bị cho rằng không có năng lực phản bội, theo mình đã là lựa chọn tốt nhất. Cho dù có điều giữ lại, cũng là sợ thông đồng đến nhà cha mẹ, Gia đình Nhan Hoan Hoan tác phong thanh liêm, nhiều năm qua an phận đến mức bảo thủ quá mức. Nhắc tới đáng giá, chỉ có Nhan Thanh đồng lứa rất có tài văn chương, làm việc khiêm tốn cẩn thận, sau khi truyền ra tin vui của Nhan Hoan cũng không thấy hắn khoe khoang với đồng liêu, nam giới trong nhà của nữ nhân cũng đề phòng.
 
Hắn xưa nay thích người có tài, bởi vì Nhan Hoan, cũng có phần chú ý đến Nhan Thanh, thầm quan tâm, nếu quả thật là nhân tài có thể dùng thì thu vào làm cấp dưới thân cận đáng tin cậy.
 
Chuyện tranh ngôi vị và hoàng đế, đều là không thể nói.
 
Có quá nhiều lời không thể nói, mỗi người có lòng dạ sâu đều muốn có một hốc cây, từ chuyện nhỏ như trộm cắp, đến chuyện lớp như tranh đoạt quyền thế, đều có chỗ mà yên tâm nói ra.
 
“Nàng còn nhớ, ta có nói, ở nhà ta, mọi người đều rất thích ăn vải không?”
 
“Ta nhớ chứ.”
 
Nhan Hoan Hoan nín thở, biết hắn dùng phép so sánh, mỗi một câu đều nhớ thật rõ, sợ rơi mất chi tiết nào, qua rồi vẫn nhớ lại cẩn thận cân nhắc. Từ khi xuyên qua, trí nhớ nàng đúng là càng lúc càng tốt.
 
“Lúc đó ta nói không muốn vải.”
 
“Vải đúng là ăn rất ngon, ta phát hiện, ta muốn, muốn vô cùng,” hắn nói, giọng hắn rất từ từ bình thản, hơi hoang mang: “Quả vải hữu hạn, không đủ chia. Cha muốn chia cho ai, ta đều lấy làm vui, không có ý riêng. Không có quả vải, ta còn có lê, đào, nho, mận…… Nhưng thứ gì ta thích rất thích, bọn họ đều muốn cướp đi. Ta sợ sau này người được chia quả vải rồi, của ta……”
 
Ánh mắt Triệu Trạm rơi xuống trên má người nằm trong lòng ngực: “Đào của ta hắn cũng muốn cướp đi.”
 
Nhan Hoan Hoan tiếp câu: “Hắn thích ăn đào ư?”
 
“Không,” hắn ánh mắt rất sâu: “Chỉ là thích thấy bộ dạng không thoải mái của ta thôi.”
 
……
 
Thú vị thật.
 

“Ta nhượng bộ quá nhiều, cho dù phụ thân đã thừa nhận, là ta thích hợp làm người được chia quả vải……”
 
Câu đầu còn có tức giận bất bình, câu sau bình tĩnh trở lại, Triệu Trạm nói rất chậm, vừa nói vừa kiềm chế mình. Người có thể nói hết ra để hồi phục tâm tình, những tích tụ trong lòng đè ép con người suy sụp, giống một bó sợi đen nhánh, chậm rãi mở ra, càng dễ thoát đi, càng nhanh càng đỡ thao túng cảm xúc tiêu cực.
 
“Người hy vọng ta, phụ tá cho người kế vị được người yêu thương nhất, không được tranh đoạt với người nọ.”
 
Nhan Hoan Hoan đã hiểu đại khái, Vương gia nói quá dễ hiểu, còn rõ hơn cả truyện cổ tích Grim. Lúc này, hai người đã nghĩ cả hai đã hiểu gốc rễ tình huống, lúc hắn nói ra, hắn biết nàng sẽ rõ, cũng biết không nên nói ra cho nàng chuyện này, nhưng sau khi nói, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
 
Nàng không dự đoán được, năm đó ngoài ý muốn ở phủ Quốc Công phủ nghe qua một lần ngỡ là chuyện trạch đấu non nớt xưa kia, ai ngờ được chứng kiến. 
 
Vốn cho là truyện tầm thường, giờ rơi vào hoàn cảnh cung đình, không thể cười cho qua chuyện.
 
Nàng không lập tức đồng tình với Vương gia. Đau khổ, ai mà không có chứ? Nhưng nàng có thể hiểu hắn, chỉ sợ vị thiếu niên kia một mình ở ngoài đám đông mà cô độc lạnh lẽo, đến giờ này ngày này, vẫn tồn tại trong lòng hắn, chưa từng rời khỏi.
 
Triệu Trạm siết chặt nàng, ngữ điệu đã hoàn toàn bình thản xuống, tràn ngập vẻ hiền hòa sắc lạnh.
 
“Nhan Hoan, nàng nói đúng, sai lầm là tiếc nuối tạm thời, còn bỏ qua lại là tiếc nuối vĩnh viễn.”
 
Huynh đệ này, huynh còn nhớ rõ danh ngôn ba đồng này sao?
 
“Giống như nàng trước kia từng nói, chết cũng muốn kéo theo người chịu tội thay.”
 
…… Nàng sai rồi, về sau không dám khoe khoang nữa.
 
Bàn tay hắn hơi lạnh bám lên lưng sáng bóng của nàng, đầu ngón tay mềm nhẹ tinh tế mà vuốt ve xương bướm tinh xảo của nàng, giống như thương tiếc một trân phẩm yêu mến, sờ đến cả lưng lạnh. Chuyện trên giường xưa nay hắn luôn là chiến lược gia kiên nhẫn, màn khởi đầu so với đa số nam nhân khá lâu, duy nhất có thể khoe khoang là có thể giữ bình tĩnh rất lâu để thăm dò.
 
Thăm dò nhược điểm của nàng xác nhận sự thật lòng của nàng.
 
Phải có nhiệt độ cực mãnh liệt, mới có thể làm ấm áp lòng ác quỷ?
 
Nhan Hoan Hoan không biết kỹ thuật diễn của mình thật đến mức nào, lòng nàng hoảng hốt ngẩng mặt hôn cằm hắn, học một ánh mắt thâm tình, đọc đồng tử của hắn.
 
Nàng bắt được tay hắn, ấn ở trên người mình, giọng tha thiết.
 
“Vương gia, nhớ kéo ta với.”
 

“……”
 
Triệu Trạm nắm tay nàng trong lòng bàn tay, nhẹ giọng đáp ứng: “Được.”
 
Nhan Hoan Hoan trong lòng không chắc chắn, cảm thấy màn đối đáp mới viết ra tạm thời chưa đủ thâm tình kinh điển, có khi hù không được Đoan Thân Vương.
 
Nhưng nàng cẩn thận, thật sự đã đánh giá cao hắn.
 
Thâm cung quá lạnh quá cô tịch, ác quỷ chỉ cần một cái ôm thật ấm.
 
………
 
“Trẫm cũng cảm thấy vậy.”
 
“Từ trước đến nay ngươi rất xuất sắc so với Uyên Nhi, Uyên Nhi không phải không tốt, chỉ là bị trẫm thương quá làm hư, cũng vì trước khi nó sinh ra đã có mấy vị huynh trưởng chết non làm trẫm đau đớn muốn chết, đến khi trẫm phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện đã đối xử quá tốt với Uyên Nhi. Ngươi xem, giờ nó giống cái gì, đạo đức cá nhân bại hoại, cuồng vọng tự đại, uổng công trẫm răn dạy, không quá mười ngày đã chứng nào tật nấy.”
 
“Trẫm nghĩ, sợ là trẫm không biết dạy.”
 
“Đây có thể là trẫm lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng nói chuyện cha con với ngươi xuất phát từ nội tâm, trẫm biết ngươi từ trước đến nay nghe lời, không tranh không đoạt, chẳng qua bị nó ép đến nóng nảy, là trẫm xem nhẹ ngươi. Trẫm chỉ hy vọng, sau này trẫm cưỡi hạc về tây*, ngươi có thể trợ giúp thật tốt cho Uyên Nhi, đừng để nó cứ tùy hứng như thế.”
 
*chết
 
Phụ hoàng hứa hẹn, sẽ lập di chiếu, Uyên Nhi chắc chắn không thể tổn thương đến tánh mạng hắn, đoạt tước vị tài sản của hắn.
 
Có Tả tướng phụ trợ, phụ hoàng không yên tâm.
 
Triệu Trạm nghĩ, phụ hoàng già rồi, người tuổi già tới, tâm tư sẽ hiền hòa hơn, đối với con cái đặc biệt như thế, yêu thương con của vợ cả, lại không bỏ được tuyệt tình, để con thứ đi tìm chết. Lúc rời khỏi hoàng cung, trong đầu hắn chỉ có một câu.
 
Phụ hoàng, ngài nên ban chết con đi.
 
Nếu không được thì cũng nên giam con lại đi.
 
Nếu không sẽ không có cơ hội đâu.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi