GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Gió thổi báo giông tố sắp đến.
 
Thân sống nơi hậu viện, Nhan Hoan Hoan cũng coi như là lướt qua đuôi bão, căng thẳng nhất không qua được Từ Vương Phi, thư từ lui tới với nhà mình rất dày đặc, buổi thỉnh an sớm đuổi các nàng đi, thứ nhất để an tâm dưỡng thai, thứ hai là không bỏ tâm cãi nhau với các nữ nhân, bụng mỗi ngày một lớn, tim nàng cũng đã tràn lên tận cổ họng.
 
Hậu viện còn như thế, tiền triều càng nghị luận sôi nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thái y cục lập tức trở thành bộ phận được coi trọng nhất trong triều, ai cũng muốn biết hoàng đế rốt cuộc còn bao nhiêu thời gian.
 
Như sau khi thuỷ triều rút, đá lởm chởm lộn xộn lộ ra, Triệu Uyên có phải là người kế vị được lựa chọn tốt nhất hay không, cũng bắt đầu được đưa lên bàn luận trình tấu. 
 
Bên ngoài không thể bàn to, chỉ nói lén với nhau, hóa thành tham tấu uyển chuyển của Thượng thư, đơn giản đánh giá đạo đức cá nhân và năng lực, còn so sánh đối lập với Đoan Thân Vương, chói đến hư mắt, đâm vào mắt Thái Tử.
 
Trong mắt Thái Tử, sao đám thần tử này nói nhiều quá!
 
Trong ý người người đều nói hắn ta không bằng Nhị đệ, thật đáng giận, Nhị đệ ở trong triều có nhân duyên tốt, mà nhân duyên hắn ta…… Chính hắn ta cũng rất rõ ràng, chẳng qua là ủng hộ phe Tả tướng, xuất phát từ lợi ích nên ủng hộ hắn thôi.
 
Chỉ cần hắn ta không nghe Tả tướng nói thì thi triển không được tay chân, khắp nơi chịu hạn.
 
Ngay cả phụ hoàng mẫu hậu, đều hy vọng hắn nên nghe lời khuyên của Tả tướng nhiều hơn. Vậy là sao chứ? Hắn ta là quân vương tương lai của toàn bộ Đại Tấn, chỉ có người khác nghe lời hắn ta phân phó, chẳng lẽ sau này đã làm hoàng đế, cũng phải chịu cản trở vậy hả? Đúng là khó chịu!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Triệu Triệt đến gần hỏi hắn ta, muốn đi thăm bệnh phụ hoàng không, Triệu Uyên không đồng tình phất tay: “Lúc lâm triều tinh thần vẫn khỏe mạnh, với lại, giờ ta có việc không đi thăm người, ngày mai tính, không việc gì vội.”
 
Cơ hội Thái Tử có thể nhìn thấy Hoàng Thượng thật sự quá nhiều.
 
Nhiều đến mức có khi Triệu Triệt cảm thán gặp mặt phụ hoàng được một lần khó như lên trời, hắn ta còn kinh ngạc, phải không vậy? Hoàng Thượng khó gặp dữ vậy sao?
 
“Vậy nghe lời người.”
 
Triệu Triệt trầm ngâm, khi còn nhỏ hắn ta ỷ đẹp đẽ đáng yêu, cảm tình với phụ hoàng cũng tốt đẹp, lớn lên, hoàng đế sớm lập Thái Tử, hắn ta cảm thấy thất vọng, bắt đầu đứng xa mà nhìn. Hắn ta không muốn một mình đi thăm phụ hoàng, quan trọng là, rất dễ dàng bị người có tâm cơ bảo là tỏ vẻ để tranh đoạt sủng. 
 
Hắn ta muốn làm hoàng đế, ai không muốn chứ, cho dù phụ hoàng cảm thấy con thứ ba an phận nhất, cam tâm làm một Vương gia nhàn tản suốt ngày ăn chơi……

 
Ông ta hiểu, lúc nào ông ta cũng hiểu.
 
Ở trên cao lâu dài, ý ông ta chính là ý trời, không ai dám từ, kẻ trung quân ái quốc, chỉ cần một câu của ông ta sẽ cam nguyện chịu chết.
 
Trung là chữ sinh tử siêu việt nhất, chỗ cao không thắng hoàng đế lạnh lẽo, an ổn lâu rồi có khi nghĩ đến quá tốt đẹp.
 
Triệu Triệt chỉ là không hiểu mưu hoa tranh đoạt, phục hồi tinh thần lại, Đại ca Nhị ca đã chiến đấu kịch liệt, hắn ta sợ làm pháo hôi, liền quán triệt nguyên tắc ôm chặt đùi không buông tay, vẫn luôn ôm tới bây giờ, cũng không mất cơm ăn, ít nhất không cần giống Nhị ca, cho dù hoàng đế thay đổi người nào, cũng không cần lo lắng người trên đầu mình và phúc lợi.
 
Nếu có cơ hội, Đại ca Nhị ca bệnh cấp tính qua đời hết, để hắn ta lên hoàng đế, Triệu Triệt vui sao?
 
Lương phi cùng chết bất đắc kỳ tử hắn ta cũng vui.
 
“Ta không chịu nổi nữa.”
 
Lúc Triệu Triệt mặc sức tưởng tượng, Thái Tử bỗng mở miệng, kéo hắn về hiện thực. Phải rồi, hắn ta vẫn là chó ngoan theo đuôi Thái Tử.
 
“Hoàng huynh?”
 
“Tên Triệu Trạm này, đắc ý vênh váo, phụ hoàng vừa truyền thái y nào, mỗi người đều khen hắn ta giỏi, trùng hợp vậy sao? Chẳng qua là nhận tiền thôi!” Hắn rất chắc chắn, mà hắn cũng rất có lý do mà chắc chắn: “Ngươi xem kẻ dưới của Tả tướng, lần trước khen ta cái gì? Tình cảm cao khiết, không phải nhận tiền, có thể nói được lời như vậy sao?”
 
……
 
Chỉ có thể nói huynh tự nhận ánh mắt mình vẫn rất là sáng như tuyết.
 
“Thật ra, trong mắt ta, tình cảm của hoàng huynh đúng là rất cao khiết.”
 
Triệu Triệt chuyên nghiệp mà bợ đỡ, đáp lại là ánh mắt nhìn của Đại ca như nhìn kẻ thiểu năng: “Đệ uống nhiều rồi hả?”
 
“Hoàng huynh không cần tự coi nhẹ mình.”
 
“Đến đệ còn không nói thật lòng,” thấy hắn ta nịnh hót, Triệu Uyên không cảm kích, rồi tự nhiên tư duy trỗi dậy, lập tức từ ‘không chịu nổi nữa chuyển ra thành lời, cảm khái: “Nếu là nàng, nhất định sẽ nói thật.”

 
Triệu Triệt tò mò: “Hoàng huynh lại được vị học sĩ nào dũng cảm đứng ra can gián thế?”
 
“Đệ đang nói cái gì?”
 
Thái Tử nhìn ánh mắt hắn, giống như đang nói, thằng nhãi ranh này thật chả hiểu phong tình: “Ta đang nói là Nhan Hoan.”
 
……
 
Triệu Triệt hít sâu, lần thứ hai mỉm cười như hoa.
 
Dù hoàng huynh nói cái gì, lọt tai rồi thì quên ngay, chỉ có ánh mắt khoan dung mới có thể tiếp nhận lòng yêu thương vô bờ của hoàng huynh. Nhưng mà lúc này, nỗi tức giận Đoan Thân Vương chưa tiêu Triệu Uyên lại không định bỏ qua. hắn ta khẽ nhếch môi mỏng giống như nghĩ tới chuyện rất vui sướng: “Cho rằng ta không hé răng thì trị không được hắn? Ta có rất nhiều cách, có thể cho hắn đau đớn đến chết.”
 
Gien tốt của Hoàng thất, khi cười rộ lên, ai cũng cảnh đẹp ý vui.
 
Tuy tò mò đến tim gan cồn cào, Triệu Triệt lại không dám hỏi hoàng huynh nghĩ ra cách gì.
 
Có một số việc, không thể nói ra miệng, tự nhiên cũng không thích hợp dùng để khoác lác.
 
Với tình trạng sức khoẻ đang dần yếu xuống của hoàng đế, không khí trên triều đình cũng càng thêm căng thẳng, có người truyền tấu chương, nói dân gian truyền ra Thái Tử hoang dâm vô đạo, Đoan Thân Vương mới là chân chính thiên mệnh. Mấy lời đồn đãi này, sau khi hoàng đế chết là dệt hoa trên gấm, trước khi chết, lại không thể nghi ngờ là một mũi tên độc.
 
Mà người bị bắn thành con nhím Đoan Thân Vương, không có chút kinh ngạc nào thỉnh tội, tự trừng trị xong việc này, hoàng đế không trách tội hắn, chỉ sai người tra rõ ngọn nguồn, nghiêm trị.
 
Thái Tử đâm vài câu, muốn lợi dụng cơ hội này để lan toả nhuệ khí, không nghĩ tới phụ hoàng không giống mọi lần giúp hắn như vậy, nhẹ nhàng buông ra, tức giận đến sắc mặt xanh mét, càng nhận định lời đồn từ chỗ Nhị đệ mà ra, chẳng qua hành động rất bí mật mà thôi.
 
Tả tướng với Hoàng Hậu khuyên, hắn ta hoàn toàn không nghe.
 
Vất vả mãi chờ tới cơ hội làm được hoàng đế, còn phải nghe hai người này dạy dỗ nữa? Phụ hoàng nói hắn ta còn dám bằng mặt không bằng lòng, bọn họ là ai chứ!
 
Cơ thể Hoàng đế mỗi ngày một yếu, không các nào xử lý nổi tấu chương, Tả tướng Thái Tử phụ chính, càng thêm khí thế. Nếu nói Thái Tử trước kia, chỉ yêu con gái ông, giờ đây, mỗi ngày cương cứng đối với nặc đại Đông Cung, đều đắm chìm ở chính mình ngày toàn bộ thiên hạ hào hùng bên trong.
 

Có một số người, chỉ quan tâm chuyện bản thân mình thì càng không chấp nhận được người khác.
 
Mà Triệu Uyên là trong đó nhân tài kiệt xuất, hắn ta yêu ghét rõ ràng, đối với việc yêu quý nữ nhân, cho dù nàng là gái thanh lâu ngàn người gối vạn người ghét, cũng có thể bao dung, chỉ là bao dung tới khi nào, là chuyện khác. Mà đối với nam nhân hắn ta không thích, hắn ta càng rõ, đừng nói một ngày, một giây hắn ta cũng không bao dung.
 
Mỗi ngày lên triều gặp Triệu Trạm, hắn ta đều muốn hắn tự hủy tại chỗ, vô cùng muốn.
 
Sau khi hạ triều oan gia ngõ hẹp, hắn còn chưa nói gì, chỉ lạnh lùng đưa mắt thoáng nhìn, thỉnh an hành lễ, giữ lễ nghĩa một chút không thiếu, hắn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý bị kẻ sau làm khó, vì thân phận khác biệt như thế, cao thấp một phẩm cấp đều cần cúi đầu, ở đây là giai cấp.
 
“Nhị đệ, đã lâu không gặp.”
 
Quả nhiên, Thái Tử cũng không nói, cười nhìn hắn giống ngắm một con chó.
 
“Ngày nào vào chầu cũng nhìn thấy Thái Tử điện hạ, thần đệ rất an ủi.”
 
Vẻ mặt Đoan Thân Vương thản nhiên, không dư không thiếu một nụ cười, huynh đệ hai người hiển nhiên cũng không tất yếu duy trì khách sáo bề ngoài, giờ gắn bó hai người cũng chỉ còn là ‘lễ’ , nếu không hắn đã sớm quay đầu đi, còn người kia thì mới gặp đã muốn đấm đệ đệ.
 
“Sợ là ngươi thấy được ta, ta thấy không ngươi.”
 
Đối mặt Thái Tử gây khó dễ, hắn im lặng không nói.
 
Cũng như Nhan Hoan Hoan đối với Từ Vương Phi, đa số thời điểm, không thấy cần thiết, cũng không muốn tranh luận cho đủ, quay lưng tính chuyện khác.
 
“Từ lúc bắt đầu, ngươi vẫn luôn thâm sâu, nghĩ mọi cách ở trong bóng tối mà cắn ta một phát, đã không hư chuyện lớn mà còn thật phiền phức,” Thái Tử thành thật không khách khí: “Không biết ngươi dùng thủ đoạn gì mê hoặc phụ hoàng, gần đây ngài đối đãi ngươi vẻ mặt thật ôn hoà, nhưng ngài yêu thương nhất, vẫn luôn chỉ có ta, ngươi có ca hát nịnh hót, mua vui cho phụ hoàng thì vẫn là một Thân vương thôi!”
 
Phụ hoàng tuổi già, có thể giữ ngươi tới khi nào chứ?
 
……
 
“Thần đệ biết.”
 
Đoan Thân Vương vừa chắp tay.
 
Hắn đương nhiên biết, phụ hoàng yêu thương nhất là ai.
 
Cho hắn toàn bộ thiên hạ, con người trước khi chết, lời nói thường thật lòng, một chút quan tâm yêu thương cũng không chia cho hắn, hoàng huynh, huynh thật sự quá ích kỷ.
 
Đoan Thân Vương tức khắc cảm thấy hơi buồn cười, cả hai người bọn họ, đều cho rằng phụ hoàng đứng về phía đối phương.
 

“Thái Tử điện hạ không cần chú ý, thần đệ đúng chỉ là một Thân vương mà thôi.”
 
Hắn kiềm lòng đến mức thấp nhất, như muốn nói cho Thái Tử, thích dẫm thì dẫm, hắn sẽ không phản kháng, chiếm tiện nghi ngoài miệng.
 
Ở trên đường người qua kẻ lại, Thái Tử làm sao làm được gì hắn.
 
Khuôn mặt tuấn tú Thái tử sa sầm: “Ngươi có năng lực đó à!”
 
“Thần đệ không dám.”
 
“một câu không dám,”
 
Hắn ta cười khẽ: “Ngươi làm ta nghĩ đến vài việc, nếu ngươi không dám, được, ta sẽ chống mắt lên xem, ngươi sẽ không dám tới khi nào.”
 
Trước giờ Dung Diệu Chân đều ta triều cùng hắn ta, hôm nay bị người khác ngăn lại, chậm trễ một chút, không ngờ đụng phải Thái Tử. Từ xa xa thấy hai người kia đụng mặt, Dung Diệu Chân tươi cười quanh năm không đổi ngây ngẩn cả người, vội vàng bước lên trước, không nói hai lời hành lễ với Thái Tử trước.
 
Thái Tử đương nhiên không quá vui khi nhìn thấy hắn, ác khí toàn thân bị tên ngốc làm không vui: “Lại là ngươi.”
 
“Thái Tử điện hạ nếu không muốn nhìn thấy thần, thần đi liền, chỉ là có chút chuyện ởLễ Bộ muốn cùng Đoan Thân Vương bàn chút……”
 
Ngươi có thả người hay không?
 
“Đi đi,”
 
Thái Tử cười nhạo: “Sợ ngươi khóc lóc kêu trời gọi đất, người khác còn tưởng rằng ta làm gì ngươi.”
 
Dung Diệu Chân nói cực nhanh, sau khi cảm tạ Thái Tử cùng Đoan Thân vương thì nhanh nhẹn cáo lui.
 
Trên đường rời đi, hắn ta thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại trêu chọc hắn ta nữa rồi?”
 
“Oan gia ngõ hẹp.”
 
“Trở về tắm rửa bằng lá bưởi đi, xoá đen đủi!”
 
Đoan Thân Vương như suy tư gì: “Thái Tử có lẽ sắp hành động rồi.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi