Chương 1465
“Tại sao bọn họ nói phải tìm bác sĩ khám bệnh cho tôi?”
Vân Giai Kỳ lầm bẩm nói: “Hơn nữa, hình như tôi đã quên rất nhiều chuyện, không nhớ cha nữa, cũng không nhớ anh trai nữa rồi..”
Cô nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Cung Chiến và Cung Dận, cảm thấy có chút áy náy.
Họ tốt với cô như vậy, nhưng cô hoàn toàn không hề nhớ họ.
Bạc Tuấn Phong n¿ Anh có một loại linh cảm.
‘Có một số việc, quên rồi thì thôi.
Nếu một ngày nào đó Vân Giai Kỳ thực sự phục hồi trí nhớ, có l, cô sẽ như một con chim, nhanh chóng bay khỏi anh.
Ngay cả khi trí lực của cô suy giảm thành một đứa trẻ bảy hay tám tuổi cũng được, chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh anh là đủ.
Chiếc xe đã dừng lại trong nhà xe.
Bạc Tuấn Phong vừa mở khóa, Vân Giai Kỳ nhanh nhảu đẩy cửa ra, nhảy xuống xe: “Tôi đi gặp Bối Lạc!
Mới xa Bối Bối có một thời gian ngắn mà cô đã nóng lòng muốn được.
ôm Bối Bối rồi Cô bước đến cửa, vừa định mở cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Bối Bối.
“Ưư…ưư”
Vân Giai Kỳ nghĩ rằng Bối Lạc đang đói bụng, cô chạy đến khu vườn nhỏ, nhìn trên thảm cỏ thì thấy một vài giọt máu vẫn còn loang lố.
“Ảng, ẳng..” Âm thanh yếu ớt của Bối Lạc truyền đến.
Vân Giai Kỳ lần theo tiếng kêu mà tìm đến, nhìn thấy thân hình nhỏ bé yếu ớt của Bối Lạc đang năm gục trên bãi cỏ, đuôi cụp xuống, nghe thấy tiếng của Vân Giai Kỳ thì nó vẫn gắng gượng vẫy đuôi vài cái rồi lại thôi Lông của nó dính đầy máu.
Vân Giai Kỳ giật mình, cô nhanh chóng ngồi xuống ôm Bối Lạc lên.
Máu là từ phía trong miệng nó chảy ra.
Trong miệng Bổi Lạc toàn là máu.
Tiếng kêu của nó khàn đặc, rời rạc, đến cả tiếng rên ư ử cũng không phát ra nối nữa.
Vân Giai Kỳ như chết lặng.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, sao Bối Lạc lại thành ra thế này.
Nhìn thấy miệng nó toàn là máu, Vân Giai Kỳ cấn thận cạy miệng nó ra, vô cùng kinh ngạc khi thấy toàn bộ răng của nó đều đã bị nhổ hết, vết nhổ không đồng đều, không những thế, lưỡi của nó cũng đã bị cắt đút.
Đôi mắt tròn đen láy của Bối Lạc tràn đầy nước mắt, rõ ràng là rất đau đớn!
“Bối Lạc…” Vân Giai Kỳ lo läng đến phát khóc: “Sao em lại thành ra thế này rồi, Bối Lạc?”
Cô bưồn bã ôm Bối Lạc vào trong lòng Bởi vì cô có thể cảm nhận được nó đang run rấy nên cô muốn cho nó sự ấm áp.
Bạc Tuấn Phong vừa đấy cửa bước vào thì thấy Vân Giai Kỳ đang ôm Bối Lạc khóc rất đau lòng.
“Hu hú hú hú…”
Cô nghe thấy tiếng bước chân của Bạc Tuấn Phong đi vào, cô ôm lấy Bối Lạc chạy tới trước mặt anh: “Chú ơi, Bối Lạc em ấy..ˆBối Lạc, em ấy chảy nhiều máu lắm..”
Bạc Tuấn Phong cúi đầu nhìn xuống, thấy máu từ miệng Bối Lạc chảy ra ồng ộc.
Anh vô cùng ngạc nhiên, cũng ý thức được tình hình không được ổn.
Anh bóp miệng của Bối Lạc ra, thấy răng của nó đã bị nhổ gần hết, lưỡi cũng bị cất đứt, anh nói: “Đưa Bối Lạc đi bệnh viện”
Vân Giai Kỳ lo lắng tới mức không nói nên lời, chỉ biết gật đầu.