Chương 1471
Vân Giai Kỳ nghẹn ngào nói: “Chú nói dối”
“Hứ “Bối Lạc sẽ không trở về nữa.. Hốc mắt Vân Giai Kỳ rưng rưng nước mắt, nhưng cô vẫn cố gắng không khóc: “Bối Lạc đã chết rồi”
“Bối Lạc không chết”
“Rõ ràng là em ấy chết rồi! Tôi tận mắt nhìn thấy” Trong lòng Giai Kỳ nhói đau, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên hai gò má: “Chú lừa người!
Hu huhu..”
Đến nước này rồi anh vẫn lừa cô!
Anh cũng là người xấu!
Bạc Tuấn Phong ôm cô vào trong lòng.
“Tôi không lừa em, ngày mai nhất định em sẽ nhìn thấy Bối Lạc”
“Bối Lạc không thế trở lại nữa… dù chú có mua một con chó giống y hệt nó thì cũng không phải là Bối Lạc, Bối Lạc đã chết rồi!”
Cô cũng không biết tại sao một chú chó cô mới nuôi một ngày một đêm sao lại khiến cô đau lòng vậy chứ.
Có lẽ là vì cô có thể nhìn thấy sự cô độc của chính bản thân mình trên người chú chó không có nơi để về ấy.
Hoặc cũng có thể đôi mắt đen láy tỉnh nghịch của Bối Lạc đã khiến cô day dứt khôn nguôi.
Bạc Tuấn Phong thấy cô khóc mãi không thôi nhưng anh cũng không biết làm thế nào để xoa dịu.
“Đừng khóc nữa” Anh không nỡ nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh sẽ mất kiểm soát mất, Anh luôn lạnh lùng vô cảm với mọi người, duy chỉ có những giọt nước mất của cô là anh không thể làm ngơ được.
Vân Giai Kỳ vẫn nghẹn ngào khóc to: “Đồ lừa đảo, chú là đồ lừa đảo.
Cô cần môi khiến môi vừa đỏ vừa sưng lên, chóp mũi cũng đỏ ửng, hai con ngươi trong veo như giọt nước, giọt lệ như ngọc vương trên mi, vương vấn mãi không rơi Bạc Tuấn Phong khó kiềm chế được tâm tình, anh bất giác cúi đầu, chậm rãi hôn lên hàng mi cô.
Hàng mi của Vân Giai Kỳ run rẩy, giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt.
Cô sững sờ nhìn anh, anh tiếp tục hướng xuống dưới, ngậm lấy đôi môi sưng mọng của cô.
“Ưm.° Giai Kỳ phản kháng theo bản năng, nhưng hai tay lại bị anh đè lên gối, không thể cử động.
Cô mất sức chống đỡ nên ngã xuống giường, thân hình cao lớn của anh cũng đè lên người cô.
Xuyên qua lớp vải của bộ vest, cô có thể dễ dàng cảm nhận được nhịp tìm mãnh liệt của anh.
“Bùm bụp, bùm bụp..”
Vân Giai Kỳ không cam tâm đế bản thân mất đi năng lực phản kháng, thế là mở miệng cần vào môi anh.
Bạc Tuấn Phong chỉ cong môi cười.
Cô cần không hề đau, anh nhân cơ hội đôi môi cô đang hé mở, tiến lên chiếm đóng thành trị, thăm dò càng sâu hơn nữa.
Đôi môi của anh mát lạnh như băng, lấp đầy toàn bộ khe hở giữa môi cô.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Vân Giai Kỳ kinh ngạc sững người, cô lập tức đẩy anh ra.
Bạc Tuấn Phong khó chịu đảo mắt, liền nhìn thấy người giúp việc đang đứng thất thần ở cửa, bắt gặp cảnh này cô ta xấu hổ không biết nên làm gì, chỉ thấp giọng nói: “Bạc gia, mợ chủ mời ngài qua phòng, nói là có chuyện muốn bàn bạc với ngài”
Nói xong, cô ta vội vàng rời đi Vân Giai Kỳ hung hãng lau môi, trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt cố gắng ra vẻ hung dữ!
Anh lại ức hiếp cô.