HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

Chương 1497

Rõ ràng cậu ta chỉ biết ăn một mình, vẫn không có ý định để phần cô.

Vân Giai Kỳ nói: “Cậu ăn hết thì tí nữa tôi ăn cái gï?”

Bạc Tiêu Dương không thèm để ý tới cô.

“Này.”

Thấy cậu ta vẫn không để ý tới mình, Vân Giai Kỳ như sắp khóc tới nơi Cho đến trơ mắt nhìn cậu ta vét sạch đồ ăn trong đó, cảm giác thèm ăn càng thêm mãnh liệt.

Cô rầu rĩ nói: “Cậu vẫn còn tức đấy à?”

“Nếu không thì sao?”

“Tôi..” Vân Giai Kỳ khẽ nói: “Tôi không cố ý đâu..”

“Cô làm như vậy mà còn nói là không cố ý ư?”

“.* Cô thấy áy náy đến nỗi không nói lên lờ Bạc Tiêu Phong đặt cái bát trong tay xuống, rồi nói: “Sau này đừng.

dọa tôi như thế nữa”

“Tại sao?”

Vân Giai Kỳ lấm bẩm: “Không thú vị sao?”

“Không thú vị chút nào”

“Vì sao?” Vân Giai Kỳ nói: “Tôi cảm thấy rất vui mà.

“Bời vi. Bạc Tiêu Phong hít một hơi thật sâu: “Bởi vì tôi sợ”

Cậu ta sợ cô thực sự xảy ra chuyện.

Cậu ta sợ cô bị thương.

Cậu ta sợ sẽ mất đi cô.

‘Vân Giai Kỳ thơ thấn cả người.

Không hiểu sao câu nói này khiến cô thoáng thấy chua xót khó tả Vân Giai Kỳ nói: “Cậu..cậu lo lãng cho tôi sao?”

“Nếu không thì cô nghĩ là gì?” Bạc Tiêu Phong nói: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị cô dọa cho phát điên mất”

“.* Đột nhiên Vân Giai Kỳ không dám nói tiếp nữa, giống như một đứa trẻ đang phạm sai lầm, cúi đầu tủi thân.

Bạc Tiêu Phong lại dạy dỗ: “Đã nghe câu chuyện ‘Sói đến rồï bao giờ chưa?”

“Chưa” Vân Giai Kỳ thấy rất hứng thú: “Tôi thích nghe kể chuyện nhất đấy”

Bạc Tiêu Phong kể câu chuyện một cách nghiêm túc: “Ngày xưa có một đứa bé chăn cửu, ngày nào cũng nói dối là có sói đến định ăn mất bầy cừu của cậu. Dần dà, mọi người đều biết cậu bé đó đang nói dối. Một ngày nọ có sói đến thật, cậu bé hô lên cầu cứu tất cả mọi người, nhưng không có ai tin lời cậu nói cả. Cuối cùng, cả đàn cừu của cậu bé đó đã bị sói cần chết”

Vân Giai Kỳ nghe xong bỗng nhiên im bặt.

Bạc Tiêu Phong thấy nét mặt cô đều thế hiện sự oán trách, cái miệng nhỏ chu lên vì tủi thân Không hiếu tại sao, thấy dáng vẻ uất ức của cô, đặc biệt là cái miệng nhỏ nhãn đang phụng phịu kia, khiến người ta không nhịn được chỉ muốn chạm vào nó.

Bông nhiên Vân Giai Kỳ tiến về phía cậu ta từng chút một, cẩn thận kéo kéo góc áo của cậu ta: “Tôi sai rồi. Lúc nãy tôi không nên lừa cậu, tôi không phải đứa trẻ hư đâu..”

Cô còn chưa nói hết câu, Bạc Tiêu Phong đã cảm thấy mềm lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi