HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Cô ta không thể thừa nhận!
€ó chết thì cô ta cũng không thể thừa nhận, dù cho có bị cắn chết thì cô vẫn sẽ không thừa nhận!
Vân Ngọc Hân vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, cô ta cản chặt răng sau đó liên tục kêu la thảm thiết.
Vân Giai Kỳ buồn bực nói: “Cô ta sẽ không thừa nhận đâu.


Vân Ngọc Hân từ nhỏ đã liên tục nói dối, cô ta là người sẽ vì mục đích của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Cô đã nhìn thấy bản chất của người phụ nữ này từ lâu rồi.
Cho dù Lai Ân có thật sự cắn chết cô ta đi chăng nữa thì cho dù phải đối diện với cái chết thì cô ta cũng sẽ không thừa nhận.

Điều đáng hận chính là cô hầu như không có được chứng cứ nào có thể chứng minh chuyện này là do Vân Ngọc Hân làm ra.
Đây mới là điều khiến cô giận dữ nhất.
Bạc Tuấn Phong nói: “Bảo cô ta quỳ xuống xin lỗi em.


“Không cần!”
Cho dù Vân Ngọc Hân quỳ xuống trước mặt cô thì cô cũng cảm thấy ghê tởm.
‘Vân Ngọc Hân nghe được câu này liền lập tức nói: “Tôi bằng lòng quỳ! Tôi bằng lòng quỳ xuống!”
Cô ta xoay người giấy dụa rồi gào lên: “Vân Giai Kỳ! Tôi bằng lòng quỳ xuống xin lỗi cô! Xin cô hãy tha cho tôi! “
Cũng không biết Vân Ngọc Hân lấy sức mạnh từ đâu ra lại giãy thoát ra khỏi móng vuốt của Lai Ân, mặc dù hai tay cô ta bị trói lại ở phía sau nhưng cô ta vẫn liều mạng dùng hết sức lực toàn thân, từng chút từng chút một di chuyển đến bên chân Bạc Tuấn Phong, khuôn mặt cô ta tràn đầy nước mắt nói: “Anh Tuấn Phong à, em sai rồi, em đã biết sai rồi”
Cô ta ở bên chân Bạc Tuấn Phong vừa nói vừa khóc lại liên tục dập đầu.
“Em sai rồi.

Em xin thề, em xin thề rằng từ nay về sau em sẽ…
không dám thích anh nữa… Em sẽ đem lòng yêu thích anh cẩn thận giấu đi, từ nay về sau, em sẽ không tranh giành anh với Vân Giai Kỳ nữa, anh là của cô ta, em không dám thích anh nữa..”
Đôi mày kiếm của Bạc Tuấn Phong lạnh lùng cong lên thành một vòng cung tao nhã.
Anh bỗng nhiên nhấc chân lên rồi dùng mũi giày sáng bóng nhẹ nhàng nhấc cằm Vân Ngọc Hân lên, nhìn vào khuôn mặt chật vật của cô ta.
“Tôi hỏi cô lần cuối, cô sai ở đâu?”

‘Vân Ngọc Hân nhắm mắt lại, rồi lại mở to mắt ra, thanh âm khàn khàn nói: “Sai… Sai ở chỗ không nên… Không nên thích anh… Không nên động tâm với anh… Sai ở chỗ… Sai ở chỗ lúc trước không nên vì muốn gả cho anh mà cố chấp ở lại nhà họ Vân..”
Bạc Tuấn Phong híp mắt lại.
Vân Ngọc Hân nói: “Anh Tuấn Phong à anh có biết không rằng em đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi?
Anh có còn nhớ khi anh tám tuổi lúc đó mẹ anh mất… Anh không thích nói chuyện với bất kì ai, nhưng anh lại bằng lòng nói chuyện với em, bằng lòng để em thân thiết với anh…
Em đã nghĩ rằng anh cũng thích em, em đã vô cùng vui sướng, em đã thích anh nhiều năm như vậy rồi… Em thừa nhận rằng năm năm trước em đã nói với Vân Giai Kỳ những lời không nên nói!
Bởi vì, em sợ, em sợ phải mất đi anh.

Anh Tuấn Phong à, rõ ràng là trước kia chúng ta không phải như thế này..”
Thời niên thiếu xác thật là Bạc Tuấn Phong đã có một khoảng.
thời gian từng thân thiết với Vân Ngọc Hân.
Vào lúc đó, đối với cô ta anh đã từng tồn tại một loại tình cảm không rõ ràng.
Giọng nói của Vân Ngọc Hân run rẩy không ngừng: “Em cho rằng… Anh cũng thích em, đúng vậy, em hận Vân Giai K: cướp anh từ trong tay em, cũng hận thân thể em không bị thủ, không thể sinh con cho anh.


Nhưng mà, em đã rất cố gắng, em thật sự đã rất cố gắng rồi “Cái gọi là cố gắng của cô chính là mơ mộng hão huyền mượn bụng của tôi để sinh ra con của hai người sao?” Vân Giai Kỳ giễu cợt lên tiếng hỏi ngược lại.
‘Vân Ngọc Hân lắc đầu: “Tôi sai rồi…nhưng cái biện pháp này không phải do tôi nghĩ ra..”
“A, Vân Ngọc Hân à, diễn xuất của cô thật sự là quá xuất sắc rồi” Vân Giai Kỳ cười lạnh: “Nếu không phải năm năm trước cô ở trước mặt tôi nói ra những lời như vậy thì chắc là cho đến bây giờ tôi còn bị biểu hiện giả dối của cô che mắt đấy! “
Cô dừng một chút, nắm lấy cái cà vạt trên cổ Vân Ngọc Hân, kéo cô ta đến bên chân mình.
“Cô nói tôi đã cướp Bạc Tuấn Phong từ trong tay cô sao? Cuối cùng thì ai đã cướp của ai chứ? Tất cả những gì cô có, đều là của tôi, lúc trước tôi không đuổi cô ra khỏi nhà họ Vân đó là vì tôi nhân từ với CÔ.”
Vân Ngọc Hân giật mình nhìn về phía Vân Giai Kỳ nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào nữa.
Cô ta không dám nói.
Vân Giai Kỳ không phải là con ruột của Vân Lập Tân, cha ruột của cô lại là một câu chuyện khác.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi