HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Bạc Thúy Quỳnh?”
“Gô không cần biết tôi là ai, cũng không có tư cách biết tên tôi.

Vân Giai Kỳ, cô đừng nghĩ tôi không biết cô quay về để làm gì.

Tôi nói cho cô biết, cho dù coo muốn gả cho anh trai tôi, cô cho là nhà họ Bạc dễ dàng như vậy à? Muốn gả là gả sao?”
“Nói cho cô biết, trên dưới nhà họ Bạc, trong mắt mọi người cô là người phụ nữ độc ác, là yêu nữ.

Nhà họ Bạc không chào đón người như cô.

Muốn bước vào cửa nhà họ Bạc à, cô không xứng”
Bạc Thúy Quỳnh vừa nói ra một tràng như người tâm thần, Vân Giai Kỳ lại cười lạnh một tiếng.
Xem ra, việc Bạc Tuấn Phong quay về nhà họ Bạc đập phá xe không giải quyết vấn đề gì.

Bạc Thúy Quỳnh lại thẹn quá hóa giận.
“Bạc Thúy Quỳnh, cô khổ sở mới có được số điện thoại của tôi, gọi tới đây cũng chỉ nói mỗi chuyện này à “Vân Giai Kỳ, cô cho rằng trong lòng anh trai tôi cô vẫn là độc nhất vô nhị sao? Năm năm nay, cô không ở đây, sớm đã có người khác thay thế cô rồi”
Khóe môi của Vân Giai Kỳ giật giật, cô nhíu mày: “Cô nói cái gì?”
Bạc Thúy Quỳnh đùa cợt: “Cô không biết à? Anh tôi ở bên ngoài sớm đã có người khác.

Mấy năm nay, cô ta vẫn ở bên cạnh anh tôi, chăm sóc anh ấy, bầu bạn với anh ấy.


Chuyện này anh trai tôi không nói với cô à?”
Vân Giai Kỳ đáp: “Anh ta ở bên ngoài có phụ nữ khác hay.
không, có bao nhiêu người thì có liên quan gì đến tôi?”
“Hừ, đến giờ mà cô vẫn cứng đầu à? Tôi biết, tôi nói chuyện này, cô không tin.

Nhưng sự thật đúng là như thế.

Hai năm sau khi cô chết, người phụ nữ kia đã được anh trai tôi điều đến Thiên Ngạo làm thư ký”
“Mỗi năm sinh nhật đều ở cạnh cô ta.

Cô ta muốn gì, anh tôi đều cho.

Túi Hermes, ô tô, căn nhà lớn có vườn hoa ở giữa khu phố Hàn Đông, chính là mua cho cô ta ở”
“Cô không tin đúng không? Vân Giai Kỳ, cô cho rằng cô là ai? Đúng, anh tôi đối với cô nhất định vẫn còn tình cảm, nhưng cô cho rắng cô quan trọng.

Quan trọng đến mức khiến anh tôi năm năm nay giữ mình sao?”
Vân Giai Kỳ nắm chặt điện thoại di động, không nói lời nào.
“Vân Giai Kỳ, cô đúng là ngốc nghếch.

Ngốc nghếch đến mức đáng yêu.


Anh trai tôi hiện giờ đối với cô chỉ là nhất thời hứng thú, chơi đùa mà thôi.

Cũng giống như người phụ nữa kia, chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển”

“Nếu cô muốn nói cái này..”
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói.
cúp máy đây”
“Tôi nói cho cô, người phụ nữ kia tên là Lâm Thanh Thủy.
Cô ta bây giờ đang ở tòa nhà số 3 khu Hàn Đông, toàn bộ tầng mười một là anh trai tôi mua để cô ta ở”
“Anh trai tôi thích cô như vậy, tại sao không kể với cô chuyện này.

Vì sao đến giờ vẫn không cắt đứt quan hệ với cô ta? Vân Giai Kỳ à Vân Giai Kỳ, cô đối với anh tôi giá trị cũng chỉ như thế thôi.”
Nói xong Bạc Thúy Quỳnh liền tức giận cúp máy.
Mãi một lúc sau, Vân Giai Kỳ mới khó nhọc thở ra một hơi.
Cô nhìn cuộc gọi đã tắt, quay trở về phòng bếp, tiện tay đặt điện thoại lên bàn.
Tân Khải Trạch thấy sắc mặt cô trắng bệch.
Từ lúc ra ban công nghe điện thoại, Tân Khải Trạch vẫn luôn quan sát nét mặt và giọng nói của cô, thấy biểu cảm của cô rõ ràng rất tệ, liền dò hỏi: “Cô Vân, làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Vân Giai Kỳ trả lời anh ta bằng một giọng lạnh như băng.
Tân Khải Trạch: Đã xảy ra việc gì?
Sao thái độ của cô với anh ta đột nhiên lại thái quá như vậy?
Chẳng lẽ Tổng giám đốc lại khiến cô tức giận?
Vân Giai Kỳ tiếp tục cắt cần tây.
Không biết vì sao, cô còn cắt mạnh hơn nữa.
“Cô Vân, cô có sao không?”
“Không sao”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi