HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Cô ta đột nhiên đứng dậy, nói với Lục Tê Đông ở bên cạnh: “Chồng ơi, bạn học em sắp đến rồi, em ra cửa đón”
Lục Tê Đông không cho là vậy: “Em đi làm gì chứ? Hôm nay em làm chủ, còn nữa em có thân phận thế nào, em đích thân ra đón, nói đùa sao”
Thái độ của Lục Tề Đông rất cao.

Nhà họ Lục ở thủ đô cũng coi là một hào môn, vì vậy, đối với những người bạn học của Trần Khánh Linh, anh ta hoàn toàn không để vào mắt.

Nhưng Trần Khánh Linh lại thích khoe khoang trước mặt bạn bè.

Khi còn nhỏ nghèo sợ rồi, vì vậy, Trần Khánh Linh vừa được bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, có cơ hội khoe khoang, tất nhiên sẽ không bỏ qua.

“Ai ya, không phải đâu, anh còn nhớ người bạn của em lần trước gặp ở bệnh viện không? Tên là Vân Giai Kỳ đó “
“ừ”
“Buồn cười chết em mất.

Hôm nay cô ta và bạn trai đạp xe điện đến đây, nếu như em không xuống đón, bảo vệ cản cô ấy lại ngoài cửa thì phải làm sao?”
Lục Tê Đông nghe thấy vậy, cau mày: “Xe điện? Cô ta không biết gọi xe sao?”
Hôm nay Lục Tê Đông mời khách, cô ta vậy mà lại đi xe điện đến Thiên Thanh, người mất mặt không biết là ai.

“Ai ya, lần sau em sẽ bảo cô ấy chú ý”

Lục Tê Đông đứng dậy, cùng Trần Khánh Linh vừa ra khỏi phòng bao, thì nhìn thấy một nhóm đàn ông mặc tây trang đi giày da, vây quanh Bạc Tuấn Phong đi đến.

“Tổng giám đốc Bạc, anh ở lại đi, ăn cơm tối với chúng tôi đi.

Hôm nay chúng tôi giữ lại cho anh một tiết mục đặc biệt, nếu như anh đi rồi, chúng tôi…”
Tùy ý chọn một người trong số những người đàn ông này, đều là Tổng giám đốc của một công ty lớn.

Tuy nhiên, bọn họ vây quanh Bạc Tuấn Phong, nịnh nọt, cúi người, giống như sao ôm trăng vậy.

Bạc Tuấn Phong vừa nhìn thấy Lục Tề Đông và Trần Khánh Linh, bước chân dừng lại, híp mắt, cảm thấy có chút quen mắt.

Lục Tề Đông lập tức làm ra gương mặt chính trực, lên chào hỏi.

“Tổng giám đốc Bạc.

Trùng hợp vậy, lại gặp mặt r Nhóm người nhìn qua, thấy Lục Tê Đông đột nhiên xen vào, lần lượt cau mày.

Bạc Tuấn Phong đi đến trước mặt anh ta, thấy Lục Tê Đông chặn giữa đường, lạnh lùng không kiên nhãn nói: “Tránh ra”
Lục Tề Đông tỏ ra bối rối, lập tức tránh ra.


Trần Khánh Linh bị sắc mặt lạnh lùng của Bạc Tuấn Phong dọa lùi lại nửa bước, nhưng thấy Lâm Thanh Thủy trong nhóm người đó, ngạc nhiên: “Lâm Thanh Thủy?”
Lâm Thanh Thủy quay đầu lại nhìn cô ta một cái, cô ta không biết Trần Khánh Linh, nhưng thế Trần Khánh Linh gọi tên cô ta, cũng có chút ngạc nhiên: “Cô biết tôi sao?”
“Cô là bạn học của Từ Quyên đúng không?”
“Đúng vậy”
“Từ Quyên thường nói về cô với tôi, nói cô rất xinh đẹp”
Trần Khánh Linh thấy Lâm Thanh Thủy đứng bên cạnh Bạc Tuấn Phong, nghĩ chắc cũng là một nhân vật lớn.

Từ Quyên thường nói với Trần Khánh Linh, cô ta có một người bạn đại học, tên Lâm Thanh Thủy, sinh nhật năm nào.

cũng có một người đàn ông mua túi xách cho.

Người đàn ông thần bí đó, lưu lại ấn tượng rất sâu với Từ Quyên.

Trẻ tuổi đẹp trai, ra tay bất phàm.

Khi thanh toán, lấy ra một cái thẻ ứng dụng cấp nhà nước, khiến mắt cô ta cũng phải nhìn lòi ra.

Cô ta không dám tin, rốt cuộc Lâm Thanh Thủy đã dùng thủ đoạn nào, mà có thể có một người bạn trai đẹp trai nhiều tiền như vậy.

Từ Quyên vẫn luôn âm thầm thăm dò thân phận của người đàn ông đó, nhưng Lâm Thanh Thủy lại luôn im miệng không nhắc đến, chỉ nói là bạn.

Lâm Thanh Thủy cười.

Mấy Tổng giám đốc bên cạnh hứng thú nói: “Có thể được làm thư ký của Tổng giám đốc Bạc, tất nhiên phải xinh đẹp hơn người rồi”
Thư ký?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi