HÀN MÔN KIÊU SĨ


Vần dương là âm vận dương này, hai bài Giang Thành Tử của Tô Thức, như thập niên sinh tử lưỡng mang mang, dĩ cập lão phu liêu phát thiếu niên cuồng (mười năm xa cách thấy vô cùng, cùng với già này giở thói trẻ ngông cuồng), đều là vần dương, trước mắt Giang Thành Tử cũng là bài từ lưu hành nhất tại Đại Tống.Quan chủ thẩm chậm rãi nói:- Đề này không yêu cầu văn tài, chỉ cần cách vận hợp quy, ý cảnh theo đề, coi như đáp đúng.Ý của y là nói, chỉ cần phù hợp quy tắc cơ bản nhất, trình độ kém một chút cũng không sao.Nói rất đơn giản, nhưng thực tế rất khó, bởi vì bản thân bài từ đã có yêu cầu về số chữ và âm luật.Câu đầu tiên của Giang Thành Tử yêu cầu bảy chữ, âm luật là ‘Trung bằng trung trắc trắc bằng bằng’.

Đề mục của Diêu Đỉnh còn chỉ định phải lấy vần dương, ví dụ như Giang Thành Tử.

Mật Châu Xuất Liệp, câu đầu lão phu liêu phát thiếu niên cuồng, là Trung bằng trung trắc trắc bằng bằng, chữ cuồng cuối cùng dựa vào vần dương.Đương nhiên, sĩ tử bình thường sau mười năm học hành gian khổ cũng biết làm thơ, chỉ là trình độ cao thấp khác nhau.


Nhưng dù sao đây là tỷ thí đồng tử, muốn để thiếu niên mười hai mười ba tuổi điền từ, bình thường chỉ một số rất ít thần đồng mới làm được.Thời gian trôi qua từng chút, bốn thiếu niên còn đang đâu khổ suy nghĩ, viết viết xóa xóa.

Hà Chấn nóng vội đầu đổ mồ hôi.

Năm ngoái họ cũng không đáp được đề thứ ba, thua dưới tay học đường trấn Thang Bắc, bị đào thải từ vòng thứ nhất.

Cũng may học sinh phát huy xuất sắc trong các cuộc thi phía sau, họ mới đoạt được hạng tư, đương nhiên cũng nhờ vào học đường xã Thang Bắc bỏ thi đấu ngoài ý muốn.- Canh giờ đã đến rồi!Quan chủ thẩm hô to một tiếng, bốn tên học trò trấn Vệ Nam đều hổ thẹn cúi đầu, họ không thể làm ra được, đề này coi như thất bại.Mặt mày Hà Chấn lập tức xanh mét, đêm qua y muốn bốn tên học trò điền từ ba bài, trong đó có Giang Thành Tử, về phần cảnh tuyết, sửa đổi một chút là được rồi.Nhưng bốn tên khốn này lại xem Đại Thánh Tróc Yêu Ký cái gì, ai cũng không làm bài tập y bố trí.

Hà Chấn trừng mắt với bốn tên học trò, trở về mới cẩn thận thu thập họ.- Xin Hà sư phụ rút đề!Hà Chấn đứng dậy, bước nhanh tới trước ống thẻ.

Y cũng muốn rút ra đề ép rương của mình.

Trên thực tế đề vòng thứ ba mà y chuẩn bị đều rất khó, nhưng y không cam tâm, y muốn tìm đề khó khăn nhất.Hà Chấn muốn rút thẻ cạnh xạ, vừa rồi tại vòng thứ hai Diêu Đỉnh từng rút ra thẻ này, lại để vào chỗ cũ.


Hà Chấn nhớ kỹ vị trí lúc ấy của nó, đến lúc y rút thăm, y liền làm chút thủ đoạn nhỏ.Hôm nay Hà Chấn bôi chút dầu vào ngón vô danh tay trái, lúc ở vòng hai nhìn thấy lá thăm kia, y liền xoa dầu lên, chỉ cần để dưới ánh sáng là có thể nhìn thấy chút dầu này.Hà Chấn nhìn hồi lâu, chậm rãi rút thẻ kia ra, cũng thuận tay lau mỡ.

Y đưa thẻ cho quan chủ thẩm, quan chủ thẩm nhìn một chút, nhướng mày, lại là cạnh xạ.Cạnh xạ thuộc về bài thi lựa chọn, nếu như rút trúng có thể bỏ qua rút lại, bốn năm trước chưa từng xuất hiện trong Hội Đồng Tử.Cạnh xạ đối với thiếu niên mười hai mười ba tuổi còn được, nhưng đối với đứa trẻ bảy tám tuổi thì khó khăn.

Quan chủ thẩm nhìn Hà Chấn một chút, ý bảo y bỏ qua rút đề khác.

Hà Chấn lại nói:- Không đổi, là đề này.Người rút đề đã không chịu đổi, bất đắc dĩ, quan chủ thẩm đành cao giọng tuyên bố:- Cạnh xạ!Thân hình Diêu Đỉnh hơi chấn động một chút, y chưa từng huấn luyện bốn người văn xạ, một là bởi vì chính y cũng không biết, thứ hai bình thường rút được sẽ trả về, trong Hội Đồng Tử chưa từng xuất hiện đề cạnh xạ.


Nhưng hiển nhiên hôm nay Hà Chấn là nhằm vào họ, trong mắt Diêu Đỉnh lóe lên vẻ cực kỳ lo lắng.Hà Chấn cười nhe răng, y sớm biết Diêu Đỉnh không biết cạnh xạ, cho nên mới giở thủ đoạn này ở vòng thứ ba, đệ tử của mình thua ở vòng ba, đối phương cũng đừng hòng thông qua.Học sinh ra đề của học đường trấn Vệ Nam đứng dậy đọc đề:- Tuyến hai trượng, một tên vào bình.Trong phòng lập tức xôn xao, lại muốn ném cầu tuyến hai trượng.Văn xạ là ném thẻ vào bình rượu, dùng tên ném và bầu rượu xa xa.

Bình thường chia làm tuyến một trượng, tuyến hai trượng và tuyến ba trượng.bình cổ đồng, miệng lớn bằng cái chén.Tuyến ba trượng bình thường đều là phương thức huấn luyện của người bắn nỏ chuyên nghiệp trong quân đội, văn nhân không làm được, coi như tuyến hai trượng cũng chỉ có tiến sĩ văn võ song toàn mới có năng lực này, trên cơ bản đều ném tuyến một trượng, đây cũng là tiêu chuẩn văn xạ của đám văn nhân.Nhưng Hà Chấn lại phát rồ, lại yêu cầu ném tuyến hai trượng, lại yêu cầu một tên vào ấm, khó trách trong lòng liền xôn xao.Hà Chấn lui qua lỗ thủng quy tắc, quan chủ thẩm lại không thể cự tuyệt đề thứ ba, chỉ có thể đưa ra dị nghị, nếu như phía ra đề mục có thể giải thích thông, vậy thì nhất định phải trả lời.Phó đường dài ba trượng, hiển nhiên có thể tiến hành văn xạ.

Quan chủ thẩm thở dài nói với Diêu Đỉnh:- Dựa theo quy tắc, đề này các ngươi có thể cự tuyệt.Diêu Đỉnh rất khó xử, nếu như họ cự tuyệt, nhưng đối phương lại có thể giải thích hợp lý, vậy thì họ sẽ thua, cho nên cự tuyệt nguy hiểm rất lớn, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể tùy tiện cự tuyệt.Hà Chấn đã không chịu đổi thăm, đã nói y có chuẩn bị.Quan chủ thẩm nhìn ra Diêu Đỉnh khó xử, liền không miễn cưỡng y, trái lại hỏi Hà Chấn:- Hà sư phụ ra đề mục yêu cầu tuyến hai trượng, có căn cứ gì?Cái gọi là căn cứ, hoặc là học sinh trấn Vệ Nam làm được, hoặc tìm ra người biết chuyện.Hà Chấn đã tính trước nói:- Năm trước lúc thi tỉnh ở kinh thành, cử nhân Tương Châu chúng ta là Triệu Văn Bác lấy tuyến hai tượng trong hội văn nhân tại Đại Tướng Quốc Tự, một tiễn vào ấm, chuyện này mọi người chúng ta đều biết, cho nên ta ra đề này.Diêu Đỉnh trầm mặc, y cũng biết chuyện này, khó trách Hà Chấn dám đưa ra đề này, quả thực là không phạm quy củ, chỉ là hơi vô sỉ.- Ta không có ý kiến!Diêu Đỉnh hồi đáp.Hà Chấn cực kỳ đắc ý, vuốt chòm râu dê cười híp mắt nói:- Diêu sư phụ đã không có ý kiến, vậy thì xin các thần đồng học đường trấn Lộc Sơn làm bài đi!Một trượng ở triều Tống là ba mét mười bảy, hai trượng là khoảng sáu mét ba, ném một mũi tên vào miệng một cái ấm nhỏ ngoài sáu mét, nếu không khổ luyện hai ba năm là không làm được.Nhưng với Vương Quý và Thang Hoài mà nói, đây là cơ hội duy nhất họ có thể biểu hiện, hai người đều tranh nhanh muốn đáp vấn đề này.Nghèo văn giàu võ, là cháu ruột hai gia đình lớn ở xã Hiếu Hòa, hai người đi học, đồng thời cũng luyện võ cùng võ sư bảo vệ nhà, bắn tên là khóa bắt buộc của họ.Vương Quý vén tay áo lên nói:- Ta bắn tên ở nhà, ngoài năm trượng có thể trúng mục tiêu, mười mũi tên có thể bắn trúng bảy mũi, vấn đề này ngoại trừ ta ra không còn ai khác.- Nói bậy! Lần trước ngươi bắn tên ở nhà ta, còn thua bởi ta, đương nhiên là do ta lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi