HÃN PHU

Lười biếng vươn vai, Thiêụ Vân An xoa xoa cổ, một người lập tức thay hắn nhu nhu. "Mệt không?"

"Ừ, cổ họng khô."

Đối phương lập tức bưng tới một chén trà hoa cúc. Thiệu Vân An cầm lấy ừng ực ba khẩu uống hết. Thở ra một hơi, hắn tấm tắc nói. "Sầm lão và đại ca bọn họ chắc đêm nay không thể ngủ đi?"

Vương Thạch Tỉnh tiếp nhận cái chén không trên tay Thiệu Vân An, nói. "Rất có thể. Đệ nói mấy thứ kia, đủ làm bọ họ điên cuồng một thời gian." Dừng một chút, Vương Thạch Tỉnh cẩn thận nói. "Tiểu tức phụ, đệ thật sự không nghĩ đi làm quan?" Lại dừng một chút, hắn tránh né ánh mắt của Thiệu Vân An, nói. "Tức phụ lợi lại như vậy, làm thừa tướng cũng đủ rồi."

"Ha ha!" Thiệu Vân An bật cười. "Huynh để ta đi ư?"

Vương Thạch Tỉnh hơi hơi quay đầu đi. "Tiểu tức phụ muốn cứ việc đi, ta không ngăn cản."

"Thôi đi!" Thiệu Vân An vươn hai tay nâng mặt Vương Thạch Tỉnh, kéo hắn nhìn chính mình. "Huynh thực nguyện ý để ta đi làm quan?"

Vương Thạch Tỉnh nhấp môi, thái độ lập tức thay đổi. "Không muốn." Tức phụ nếu đi làm quan, chính mình lại càng không xứng với tức phụ.

Thiệu Vân An nhếch miệng cười. "Ta biết huynh nói một đằng làm một nẻo mà. Yên tâm đi, có nước chảy vào đầu ta mới đi chỗ các huynh làm cổ nhân quan. Mỗi ngày vào triều, uy vũ lắm sao?"

Vương Thạch Tỉnh độc nhãn lập tức toả ánh sáng, ôm chặt tức phụ. "Ừm, ta biết tức phụ nhìn không lọt mắt quan viên chỗ chúng ta."

"Vậy nếu ta đi làm quan thì sao?" Xoa bóp mặt Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An cười xấu xa hỏi.

Vương Thạch Tỉnh lập tức nghiêm túc lấy thái độ gia chủ. "Ta sẽ không để tức phụ đi."

"Tại sao lại không cho?"

Vương Thạch Tỉnh cúi đầu ở bên tai Thiệu Vân An thì thầm. Thiệu Vân An nắm lấy tay hắn, cười mắng. "Lão sắc quỷ!"

Nháo đủ rồi, Vương Thạch Tỉnh không khỏi hỏi. "Tức phụ, đệ hôm nay thể hiện ra nhiều văn chương nơi đó như vậy, chính là có dụng ý gì?"

Thiệu Vân An gật gật đầu nói. "Đồ vật trong không gian, có rất nhiều thứ cả đời này hai ta cũng không thể lấy ra. Có mấy thứ, ta thật sự muốn lấy ra. Chỗ các huynh thời đại hiện tại còn tụt lại quá xa, hơn nữa mọi phương diện đều lạc hậu. Không nói những cái khác, sách trong không gian đối với các huynh đã là bảo vật vô giá."

Vương Thạch Tỉnh dùng sức gật đầu. "Phải! Ta dự định chờ tới khi nào rảnh rỗi, lấy sách ra xem thử một chút."

Thiệu Vân An nói. "Ta đi vào thế giới này, nên muốn lưu lại một chút gì đó. Máy bay đại pháo thì không thể, nhưng những quyển sách này, văn hoá tri thức tiên tiến chính là tài phú lưu lại tốt nhất. Còn có, nếu như lấy mấy quyển sách này ra, thời điểm sau này chúng ta dạy Thanh nhi và Ni tử cũng không cần trốn trốn tránh tránh. Mặt khác, ta cũng muốn cân nhắc đến sự an toàn của chúng ta."

"Ta sẽ chế trà, nhưỡng rượu. Nhưng ở thế giới này, chung quy khó có thể thanh tịnh. Coi như ta có được quân hậu và hoàng thượng để mắt đến, nhưng đối với bọn họ ta cũng chỉ là một nông gia tử có khả năng kiếm tiền. Tay nghề chế trà và ủ rượu vĩnh viễn không để độc chiếm. Trực tiếp nhất, hoàng thượng chỉ cần một đạo thánh chỉ ban xuống bắt ta giao ra, ta có thể không giao sao? Kỳ thật, một nhà chúng ta không có bất kỳ cái gì đảm bảo, ngược lại thực dễ dàng đưa tới phiền toái."

Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay Thiệu Vân An, trầm trọng gật đầu.

"Trước tiên chưa quản linh nhũ và linh tuyền có thể hay không chữa khỏi bệnh cho quân hậu. Nếu có thể trị hết, chúng ta có thể có thêm một chỗ dựa, nhưng cũng sẽ có nhiều nguy hiểm. Nhiều ngự y như vậy cũng không trị hết cho quân hậu, ta một cái cố nguyên cao lại có thể trị cho quân hậu, huynh nói, mấy người quyền quý kia sẽ đối xử chúng ta thế nào?"

Vương Thạch Tỉnh. "Ít nhất những người không muốn thân thể quân hậu tốt lên sẽ coi chúng ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt."

"Đúng! Cho nên, chỗ dựa nhà chúng ta càng nhiều càng tốt. Tốt nhất là có thể nhiều đến mức Quốc công phủ quyền cao như vậy cũng không dám dễ dàng động vào chúng ta, như vậy nhà chúng ta mới chân chính an toàn. Cho dù là hoàng thượng, muốn động đến chúng ta cũng phải cân nhắc mới được."

"Ta đều nghe ngươi!"

Thiệu Vân An nói. "Sầm lão hiện tại đã là chỗ dựa của chúng ta. Mà Sầm lão đã ly khai triều đình. Đại ca sau lưng mặc dù có Ông lão, nhưng hắn hiện tại cũng chỉ là một huyện lệnh. Lấy quan hệ của chúng ta với đại ca, hắn sau này gặp nguy hiểm sợ còn nhiều hơn chúng ta. Chúng ta quyên nhiều tiền như vậy cho tiểu đại tướng quân, nếu hắn thật sự giống như những gì huynh nói, vậy hắn nhất định sẽ nhận chúng ta tình, tiểu đại tướng quân cũng ít nhiều bởi vậy mà đối với chúng ta có nhiều phần cảm kích. Còn có quan hệ giữa quân hậu và tiểu đại tướng quân, coi như tương đương chúng ta và tiểu đại tướng quân có chút liên hệ."

Vương Thạch Tỉnh gật đầu.

"Những sách này nếu như ta đưa cho Sầm lão, ngài nhất định sẽ đưa cho Ông lão. Lấy địa vị của hai người ở nền giáo dục Yến quốc và chính trị, những kiến thức quý giá đó nhất định sẽ được truyền khai. Ông lão nhất định cũng nhận ân tình của chúng ta, huống chi còn có mặt đại ca."

"Khẳng định."

"Chúng ta vì hoàng thượng kiếm tiền, lại dâng lên cho ngài tài nguyên văn hoá quý giá, còn cho ngài giang sơn thiết kiến bày mưu tính kế, nếu như chúng ta còn có thể trị hết cho quân hậu, giúp ngài có thêm cái hài tử, trừ phi hoàng thượng bị nước vào đầu, ngài nhất định sẽ đảm bảo chúng ta một nhà bình an. Ông lão cùng mọi ngươi cũng nhất định sẽ đảm bảo chúng ta một nhà bình an."

Vương Thạch Tỉnh liên tục gật đầu.

"Về sau, chúng ta lại lấy lương thực được gieo trồng tốt mang ra, cải thiện sản lượng lương thực nơi này cùng đa dạng các chủng loại rau dưa, giải quyết vấn đề no ấm. Nếu còn không được, thì lấy hoả được, vũ khí tiên tiến ra, ta không dám nói hoàng thượng sẽ xem chúng ta như bồ tát mà đối đãi, nhưng khẳng định cũng không dám thất lễ. Đến lúc đó, chúng ta một nhà mới thực sự là bình an. Chỉ cần chúng ta suy tính tốt con đường cho Thanh nhi và Ni tử sau này, cả nhà chúng ta mới thực sự là không có nỗi lo về sau."

Vương Thạch Tỉnh ôm lấy Thiệu Vân An. "Tiểu tức phụ suy xét quá chu toàn. Đều nghe ngươi. Đầu óc ta dốt nát, không nghĩ xa tới như vậy. Đệ nói thế nào ta liền làm thế ấy."

Thiệu Vân An rất yêu thích sự nghe lời của Vương Thạch Tỉnh, hắn nói. "Ta chuẩn bị chọn vài cái trong đống sách đóng chỉ đó đưa cho Sầm lão, chúng ta cứ như thế này mà giải thích nguồn gốc các thư tịch."

Vương Thạch Tỉnh đưa lỗ tai qua.

Ba vị tú tài tại nhà Thiệu Vân An ở ba ngày rồi mới lưu luyến không rời ly khai. Nói đến, bọn họ cùng Thiệu Vân An cũng không quen biết, mới quen đã ngụ ở trong nhà nhân gia quả thực không thích hợp. Thứ hai, bây giờ còn trong lúc ăn tết, bọn họ không thể cứ luôn ăn vạ trong nhà người khác, trong nhà chính mình cũng còn có việc. Bất quá trước khi đi, bọn họ đều tỏ vẻ muốn về sau có thời gian lại tới bái phỏng. Thiệu Vân An nhiệt tình đáp ứng.

Ba ngày nay, Khang Thuỵ cũng không có đi, hơn nữa còn có ý tứ muốn trụ tại đây. Thiệu Vân An tuỳ ý, dù sao trong nhà nhiều phòng, Thanh nhi lại nhiều thêm một vị lão sư. Vương Thanh rất có nghĩa khí, sau khi được hai vị phụ thân và Sầm lão đồng ý, bé liền gọi Vương Diễn và Triệu Tùng Bác đến nhà, làm hai bé cũng có thể nghe một chút cha nhỏ, Sầm lão, đại bá, Khang phu tử và ba vị tú tài đại ca biện luận, mở mang tầm mắt. Vương Ni mỗi ngày nghe xong một hai tràng thì chuyên tâm theo sau Sầm phu nhân học đàn, học quy củ nữ nhi. Mỗi khi vào lúc này, Tưởng Mạt Hi liền yên tĩnh ngồi bên cạnh, một bên nghe đàn, một bên tiếp tục chiến đấu cùng khối rubik. Bé đã bắt đầu chinh phục khối cấp tám.

Mấy người Khang Thuỵ cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú với khối rubik, nhưng tạm thời không có thời gian đi nghiên cứu. Sau khi Thiệu Vân An lưu loát phun ra một bụng mực nước, mấy người bọn họ đối với Thiệu Vân An còn hứng thú hơn hết các mặt khác, hận không thể ép Thiệu Vân An thời thời khắc khắc phun ra chút mực nước mới mẻ. Mực nước có nhiều hơn nữa, cũng không thể mỗi ngày đều phun nha. Lại nói, mình cũng phải lưu lại mấy lá bài tẩy chứ. Thiệu Vân An đơn giản suy nghĩ ra một cách phân tán tinh lực của bọn họ, chính là hội biện luận.

Đầu tiên là Thiệu Vân An đưa ra một chủ đề biện luận, hắn đưa ra quan điểm của mình, những người khác hoặc là nhất trí, hoặc là trái ngược, hai bên biện luận với nhau. Thiệu Vân An có rất nhiều lý luận cũng không thích hợp dùng cho xã hội hiện tại, hắn hy vọng thông qua phương thức thế này có thể hiểu hơn về xã hội này.

Phương pháp như vậy rất mới mẻ. Ngày thường, các học sinh ở gần nhau cũng hay biện luận một vài vấn đề, nhưng sẽ không chính thức lấy phương pháp tranh luận vuông, trái ngược, cuối cùng còn phải định thắng bại. Mọi người không ngừng cảm thấy thú vị, càng thấy sau mỗi lần biện luận còn thu về lợi ích không nhỏ. Ba vị tú tài còn bởi vậy là viết thêm mấy bài sách luận nhờ Sầm lão phê duyệt. Quách Tử Du thời điểm rảnh rỗi cũng gia nhập trong đó. Tuy nhiên càng như vậy, ham muốn khảo công danh của Quách Tử Du lạị càng đạm nhạt, ngược lại càng nguyện ý lưu lại Vương gia (nhà Vương Thạch Tỉnh). Bầu không khí như vậy cũng ảnh hưởng đến mấy hài tử. Vương Thanh, Vương Diễn và Triệu Tùng Bác vô pháp gia nhập các đại nhân biện luận, nên các bé chính mình biện luận, từ các sự tình phát sinh bên người mà tìm chủ đề biện luận. Ba bé cũng ra dáng ra hình mà viết bài luận, cảm tưởng gì đó nhờ Thiệu Vân An xem qua. Có đôi khi cũng được Khang Thuỵ, Sầm lão cùng Tưởng Khang Ninh chỉ điểm.

Như thế, toàn bộ Vương gia đều lâm vào một loại không khí cuồng nhiệt học tập. Ngay cả Quách Tử Mục không thích lộ diện cũng nhịn không được yên tĩnh đứng một bên nghe hoặc đôi khi cũng tán gẫu một vài đề tài học thuật, ngay lập tức cảm thấy kiến thức nhờ cọ xát mà tăng lên đáng kể. Sự xuất hiện của những người này khiến sự bất an vì dung mạo của Quách Tử Mục bình ổn hơn nhiều. Có mọi người, y ở đây hẳn là đủ an toàn đi.

Vào ngày thứ tám đầu năm, Tưởng Khang Thần thu được lá thư từ kinh thành, là An công công phái người đưa tới, kêu y cấp tốc hồi kinh. Tửu lâu mới khai trương sinh ý phát triển ngoài dự liệu. An công công không xử lý được, nên nhờ Tưởng Khang Thần hồi kinh hỗ trợ. Đồng thời ở trong thư công khai, lúc trở về nhớ mang theo một ít rau dưa mới mẻ của Thiệu Vân An, muốn Thiệu Vân An làm thêm chút điểm tâm, đồ ăn vặt mang về. An công công đúng là không hề khách khí với Thiệu Vân An.

Nguyên bản Tưởng Khang Thần định ở đến tháng sau mới trở về, hiện tại không thể không khởi hành sớm. Y không nỡ nhi tử, nhưng vì tương lai của y và hài tử, vì đệ đệ, vì chấn chỉnh lại Tưởng gia, y bỏ xuống sự không muốn. Thiệu Vân An mất hai ngày công phu chuẩn bị lễ vật mang về. Tưởng Khang Thần liền cùng Vương Thạch Tỉnh lên huyện thành mua người.

Thiệu Vân An là người hiện đại, tuyệt đối không có kinh nghiệm mua bán nhân khẩu. Người ở trong nhà nên tuyển ra sao hắn thật sự không hiểu. Tưởng Khang Thần đã từng là đại thiếu gia quyền quý, lại ở An quốc công phủ trải qua mấy năm, xem như là có kinh nghiệm. Ngày này, Sầm phu nhân cũng cùng đi theo, ngoài ra còn có Qúach Tử Du. Thân là quản gia, y cũng phải học hỏi một chút kinh nghiệm ở phương diện này.

Tường Khang Thần phải đi về, Sầm lão muốn nhờ y hỗ trợ mang vài thứ tặng cho sư huynh Ông lão. Hôm nay liền lôi kéo Tưởng Khang Ninh bá chiếm thư phòng của Thiệu Vân An, không biết làm gì. Khang Thuỵ đi trở về, cũng chỉ là tạm thời về nhà, lần này y tới không mang nhiều y phục, hồi gia dọn dẹp một ít lại tới. Huyện học ngày mùng một tháng hai mới khai giảng, trước khai giảng y mới về nhà, dù sao cũng chỉ có một thân một mình. Trải qua mấy ngày, y mới minh bạch vì sao Sầm lão lại coi trọng người nhà này, chính y còn muốn thường trụ lại.

An công công tuy trong thư nói muốn một ít rau dưa mới, điểm tâm đồ ăn vặt này nọ. Thiệu Vân An cũng không thể chỉ chuẩn bị nhiêu đó. Còn có phía bên Ông lão, phía bên Tưởng Khang Thần, An công công, trong cung lại có hai tôn đại thần phật làm hắn phải chuẩn bị thật nhiều lễ vật. Mà một mẻ a giao cũng vừa xong, hắn lại làm tiếp một chút cố nguyên cao.

Mãi cho đến chạng vạng, đoàn người Vương Thạch Tỉnh mới trở lại. Bọn họ sắp tới, lại thu hút các thôn dân hóng chuyện. Từ khi chuyển năm mới, các thôn dân vẫn luôn chú ý gia viên của Vương Thạch Tỉnh. Tin tức Sầm viện trưởng cùng huyện lệnh đại nhân ở tại nhà Vương Thạch Tỉnh ăn tết đã đưa đến chấn động lớn. Sau đó, người đến nhà Vương Thạch Tỉnh chúc tết nối dàu không dứt, nghe nói đều là nhân vật có danh tiếng trên huyện thành, còn có một vị phó viện trưởng Bạch Nguyệt học đường và va vị tú tài cũng ngụ ở nhà bọn họ. Các thôn dân đối với nhà Vương Thạch Tỉnh đã không thể dùng tử hâm mộ ghen ghét mà hình dung nữa rỗi.

Ngươi nói, nếu Vương lão thái bà đối với Vương Thạch Tỉnh tốt hơn một chút, không nhân lúc Vương Thạch Tỉnh rời nhà mà bắt nạt, ngược đãi Vương Thanh cùng Ni tử, vậy Vương Chi Tùng hiện tại nhất định có thể vào Quốc Tử Giám, không biết chừng còn có thể đến kinh sư đi thi. Vương Xuân Tú khẳng định có thể gả vào nhà giàu có, nói không chừng còn có thể làm quan phu nhân. Vương lão thái và và Vương Đại Lực cũng có thể vào ở trong căn nhà lớn, cả ngày ăn sung mặc sướng, chưa kể còn có người hầu hạ. Hiện tại ngược lại, một nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An muốn bao nhiêu náo nhiệt có bấy nhiêu náo nhiệt, lại có chỗ đỡ lưng lớn. Trái lại, nhà Vương lão thái, ha, không nói thì thôi, đã trở thành trò cười cho cả thôn.

Mà lúc này, Vương Thạch Tỉnh ra ngoài một chuyến đã mang theo nhiều người như vậy trở về. Có thôn dân lớn mật tiến lên dò hỏi Vương Thạch Tỉnh, những người xa lạ này tới làm gì. Vương Thạch Tỉnh cũng không lảng tránh, trực tiếp trả lời là mua người ở, còn có tiểu tư và nha hoàn chuyên chúc cho Vương Thanh và Ni tử.

Chuyện này còn đáng ngạc nhiên hơn. Nhà Vương Thạch Tỉnh mua người ở rồi! Vương Thanh và Ni tử cũng có người chuyên hầu hạ! Nói không ghen tỵ tuyệt đối là gạt người! Nhưng ghen tỵ thì làm được gì! Nhà ngươi có tiền như người ta sao? Nhà ngươi có chỗ dựa như người ta sao? Nhà ngươi có thể xưng huynh gọi đệ với huyện lệnh đại nhân, có thể khiến viện trưởng huyện học tới ngụ từ đêm 30 tới giờ sao?

Tin tức mau chóng truyền đến tai nhà lớn Vương gia. Nằm trên giường đến hết năm, Vương lão thái lập tức xuống giường mắng to. Vương Xuân Tú trốn ở trong phòng khóc. Vương Đại Lực trước sau như một ngồi ở trong góc trầm mặc không nói. Dù Vương lão thái mắng chửi rất hung ác, nhưng cũng không dám đến nhà trưởng tử tìm phiền toái. Bà sợ nhất chính là huyện lệnh đại nhân còn ở bên kia. Mà đối với Thiệu Vân An, sâu trong nội tâm Vương lão thái cũng nhiều phần e sợ.

Vương Thạch Tỉnh bình tĩnh tiếp thu sự ghen tỵ của thôn dân. Nhờ Tưởng Khang Thần chỉ điểm, Vương Thạch Tỉnh vung tiền như nước một hơi mùa mười một người. Trong mười một người này, có một đôi phu thê trung niên, nam nhân gọi là Trịnh Đại, thê tử là Trịnh Vệ thị. Hai người còn mang theo một nữ như mười bảy tuổi kêu Trịnh Điền Hoa. Ba người này phụ trách quét tước trong viện, giặt đồ, trồng rau, chăm sóc gia súc và mấy việc vặt vãnh. Còn hai thiếu niên mười ba tuổi tên Tô Sách và Miêu Nguyên, Vương Thạch Tỉnh dùng làm tiểu tư cho Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi. Tưởng Khang Thần muốn tránh hiềm nghi nên không lưu người bên cạnh ở lại chăm sóc nhi tử. Y tin tưởng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An có thể chăm sóc tốt cho con mình.

Ni tử còn nhỏ, lại là nữ nhi, Vương Thạch Tỉnh liền mua hai nha hoàn, là hai tỉ muội, mười hai tuổi, kêu là Hạ Xuân và Hạ Thu. Ngoài ra còn có một đôi huynh đệ mang theo tức phụ của từng người. Hai người này đều có chút công phu quyền cước. Vương Thạch Tỉnh mua bọn họ chủ yếu là làm hộ viện, ngày thường cũng phụ giúp một ít việc nặng. Tức phụ của hai người họ thì theo nhà Trịnh Đại phụ các các việc vặt vãnh. Hai huynh đệ phân biệt gọi là Đinh Nhất Lâm và Đinh Nhất Sâm. Hai người tức phụ lần lượt là Đinh Diệp thị và Đinh Cát thị.

Vương Thạch Tỉnh mang theo một đám người trở về khiến Thiệu Vân An nhìn mà khiếp sợ. Nhà hắn ở hiện đại cũng có bảo mẫu, người giúp việc, nhưng nhiều nhất chỉ có hai người, làm gì mà nhiều như bây giờ đâu. Vương Thạch Tỉnh còn nói chỉ chọn được "mấy cái" như vậy! Nếu thích hợp sau này lại chọn thêm. Thiệu Vân An cảm thấy hơi vựng. Thân là một người hiện đại ngàn năm sau, đối với việc mua bán người hắn vẫn vô pháp thích ứng.

Mùa màng càng không thuận lợi, nhân lực đưa ra buôn bán càng nhiều. Sử dụng từ ngữ hiện đại mà nói, chính là thời kỳ người người phá sản, nuôi sống không được nhiều hạ nhân, nên mới qua tay đem bán. Mấy người Vương Thạch Tỉnh mua đều đã ký tên bán thân. Những người như vậy chủ nhân nói muốn bán là bán, các mẹ mìn yêu thích nhất chính là những người ký giấy bán thân này. (mẹ mìn là gì thỉnh các bạn tra google!)

Vương Thạch Tỉnh mang về tuy có nữ nhân, nhưng nhìn qua rất thành thật. Trịnh đại nữ nhi da dẻ ngăm đen, mảnh gầy, nhưng khung xương không nhỏ, lớn lên chút xíu nhất định sẽ khoẻ mạnh sức lớn. Đôi bàn tay cũng mười phần thô ráp, là người làm việc nhiều. Hai tiểu nha hoàn hầu hạ Ni tử cũng là bộ dáng quen làm việc. Thiệu Vân An nhìn mấy đứa nhỏ thì trong lòng cảm giác khó chịu, không phải chính mình đang ngược đãi nhi đồng đó chứ! Nhưng ở cổ đại, mười ba tuổi đã có thể gả chồng, hài tử mười tuổi trở lên đã xem như trưởng thành, hắn cũng không thể trách cứ Vương Thạch Tỉnh mua nhiều hài tử nhỏ tuổi như vậy trở về.

Công đạo Qúach Tử Du đặc biệt chiếu cố cho bốn hài tử và Trịnh Điền Hoa còn đương tuổi thiếu nữ vị thành niên, Thiệu Vân An để Qúach Tử Du dẫn bọn nhỏ đi tắm trước, thay y phục khác, ăn no bụng, còn phân việc thế nào thì ngày mai tính.

Vương Thanh và Ni tử trốn ở một bên nhìn cha mang người về tới. Nghe thấy cha còn mua cho hai bé tiểu tư và nha hoàn, hai bé có chút luống cuống, cũng có chút kích động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi