HÃN PHU

Thiệu Vân An hung hăng ngủ một giấc, có thể nói, đây là lần đầu tiên từ sau khi xuyên đến đây hắn có thể ngủ thoải mái như thế. Lúc tỉnh lại, trong phòng đều tối đen, ngủ đến tay chân mềm nhũn, hắn đẩy cửa ra ngoài, lập tức có người kêu lên.

"Cha nhỏ!"

"Ni tử, mấy giờ rồi?"

"Hả?"

Có hai người từ phòng bếp đi ra, là Vương Thạch Tỉnh cùng Vương Thanh. Thiệu Vân An lúc này mới hồi phục tinh thần, hỏi lại: "Canh giờ nào rồi, ta giống như ngủ rất lâu."

Vương Thạch Tỉnh lên tiếng: "Qua giờ dậu. Đói bụng đi?"

"Vẫn tốt." Lúc này mới để ý thấy bộ dáng bận rộn của ba người kia, Vương Ni đang bê một đĩa thức ăn lớn. Thiệu Vân An cuốn tay áo lên, hỏi. "Buổi tối có khách tới dùng cơm sao?"

Vương Thạch Tỉnh ngữ điệu xin lỗi nói. "Ta mời mấy người hôm qua giúp chuyển nhà tới đây dùng cơm, sau này không chừng lại phiền toái bọn họ. Thịt ngươi mua ta dùng không ít, ta cũng mua chút thịt, đã đem tặng lí chính và tộc trưởng."

Thiệu Vân An không để ý chuyện Vương Thạch Tỉnh tự chủ trương, càng không để ý chuyện hắn dùng đồ mình mua. Hai người tuy không có tình cảm phu thê, nhưng đã muốn cùng nhau sinh hoạt, ít nhất cũng phải một đoạn thời gian.

Thiệu Vân An bình thản nói: "Mấy thứ kia mua về chính là để dùng. Khi nào bọn họ tới?"

"Làm xong cơm ta sẽ nhờ Thanh nhi đi kêu bọn họ." Thấy Thiệu Vân An không ngại, Vương Thạch tỉnh trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Hắn không phải muốn chiếm tiện nghi của Thiệu Vân An, chỉ là hắn có năm năm không ở trong thôn, hiện tại muốn định cư lâu dài, tất sẽ phải cùng người lui tới. Trong thôn, nếu nhà ai gặp chuyện, người chủ động hỗ trợ đều có tâm kết giao. Những người giúp hắn hôm qua chính là những người sau này hắn sẽ qua lại nhiều. Hắn thoát ly gia đình, nhưng không có khả năng thoát ly thôn Tú Thuỷ, giao hữu nhiều, quan hệ tốt, đối với bọn họ một nhà bốn người đều có chỗ lợi. Biện giáp kết giao dễ dàng nhất chính là lễ thượng vãng lai.

Thiệu Vân An nói. "Ta rửa mặt trước đã, cơm chiều để ta làm. ta không tin tưởng trù nghệ của ngươi. Ngươi đi rửa rau đi, trời lạnh, đừng để tiểu Ni tử chạm vào nước. Thanh nhi giúp ta nhóm lửa, tiểu Ni tử tự mình chơi."

Vương Ni lập tức nói. "Nước không lạnh, ta có thể rửa rau, ta biết làm rất nhiều việc." Trong trí nhớ, bé không hề biết chơi là ý niệm gì. Thiệu Vân An đi qua ôm lấy Vương Ni, đem bé vào phòng bếp. "Trước kia là trước kia, hiện tại ngươi phải tập thành thói quen, ít chạm vào nước lạnh." Lấy khăn lau tay cho Vương Ni, Thiệu Vân An tiếp tục giáo dục. "Ngươi xem tay ngươi lạnh thế này, nữ hài tử chạm vào nước lạnh nhiều sẽ dễ sinh bệnh. Chốc nữa trong nhà có khách tới, cha nhỏ có mua điểm tâm, ngươi lấy ra mời mọi người ăn. Mấy ngày nữa cha nhỏ lên huyện lại mua cho các ngươi."

Vương Ni gương mặt ửng đỏ, cảm thấy cha nhỏ thực ôn nhu, thực ấm áp, làm bé nghĩ đến nương. Nhớ đến nương, liền nhớ đến lúc nương rời đi, bé cùng ca ca càng thêm gian nan khổ cực. Vương Ni nhịn không được hốc mắt lại đỏ lên. Thiệu Vân An thấy thế, ngồi xổm xuống. "Xảy ra chuyện gì, tiểu Ni tử?"

Nói thật, hai đứa nhỏ của Vương Thạch Tỉnh rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không giống mấy hài tử nghịch ngợm mà hắn biết. Vương Ni cúi đầu, cầm lại tay của cha nhỏ, ngượng ngùng hấp hấp giọng nói: "Cha nhỏ, cha nhỏ, ngươi thật tốt!"

Thiệu Vân An mỉm cười, xoa xoa gương mặt Vương Ni. "Ừ, cha nhỏ sẽ thương ngươi. Được rồi, ngươi đi lấy điểm tâm, cha nhỏ làm cơm, hầm thịt heo cho tiểu Ni tử ăn."

Vương Ni ngẩng đầu, lộ ra nụ cười hồn nhiên. Vương Thanh cùng Vương Thạch Tỉnh ở bên ngoài nhìn, Vương Thạch Tỉnh xoa nhẹ đầu nhi tử. "Ngươi đi giúp đỡ nhóm lửa, cha rửa rau."

Vương Thanh hít hít cái mũi, trầm mặc mà lao vào bếp, Thiệu Vân An vỗ vỗ Vương Ni, Vương Ni chạy khỏi phòng bếp đi lấy điểm tâm. Tuy bé rất luyến tiếc, nhưng bé nghe cha nhỏ nói sau này sẽ còn mua cho bé."

Vương Thạch Tỉnh đã hấp màn thầu làm từ bột mì và bột ngô. Thiệu Vân An đem gia vị Vương Thạch Tỉnh đã xếp vào lấy ra, đem sáu quả trứng bỏ vào chén đánh lên. Buổi tối có mười mấy người đến ăn cơm, nguyên liệu cũng đủ dùng.

"Thạch Tỉnh ca, rượu hôm nay mang về ngươi cũng lấy ra đi." Sau đó liền nghe thấy tiếng nói của Vương Thạch Tỉnh đang ở bên ngoài rửa rau. "Ni tử, đem rượu mang ra."

"Vâng." Tiểu Ni tử thanh âm trong trẻo tràn đầy vui sướng. Vương Thanh đang cúi đầu nhóm lửa ở phòng bếp nhịn không được nói. "Cha nhỏ, người khác nhìn thấy sẽ nói."

"Nói cái gì?" Thiệu Vân An cúi đầu nhìn lại.

Khuôn mặt Vương Thanh dưới ánh lửa chập chờn thực nghiêm túc, cũng thực khó xử nói. "Nói... nói chúng ta có nhiều đồ tốt như vậy. Người khác sẽ đàm tiếu."

Đây là đồ tốt? Thiệu Vân An bị ký ức của nguyên chủ kích thích một chút, hắn trợn mắt lên trời, sau đó khom lưng mạnh mẽ vò đầu Vương Thanh. "Cha nhỏ cùng cha sẽ lấp kín miệng người khác, ngươi cứ yên tâm lớn mật mà ăn đi."

Vương Thanh mím môi, lại nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: "Nãi nãi mà biết sẽ không cao hứng."

Thiệu Vân An trong lòng hừ lạnh. "Quản nàng cao hứng hay không cao hứng. Vì làm nàng cao hứng chúng ta không thể sống thoải mái hay sao. Nàng cao hứng hay không, các ngươi cùng nàng, cùng nhà bên kia không quan hệ. Cha các ngươi đã cùng gia gia nãi nãi kí lại thư khế phân gia, sau này bọn họ có gì tốt cùng chúng ta không liên quan, chúng ta có gì tốt cũng cùng họ không liên quan. Có việc thì ta và cha ngươi gánh vác, không cần sợ bọn họ."

Vương Thanh ngẩng đầu, nhìn cha nhỏ một lát, bé cúi đầu, thật mạnh "Vâng" một tiếng. Nãi nãi, nhị thúc, nhị thẩm chanh chua khắc nghiệt, tiểu cô cùng tiểu thúc lạnh nhạt thờ ơ chính là ác mộng của Vương Thanh. Cha đã trở về, hiện tại lại có thêm cha nhỏ nhìn qua rất lợi hại, Vương Thanh trong lòng khẩn cầu, khẩn cầu đừng để cho bé cùng muội muội trở lại những ngày tháng gian khổ trong quá khứ.

Đến bây giờ, nếu còn không nhìn ra hai đứa bé kia ở nhà cũ trải qua thê thảm thế nào, Thiệu Vân An chính là người mù. Vương Thạch Tỉnh rửa sạch rau xong, Thiệu Vân An liền đeo tạp dề vào. "Ngươi xem xem có cần chuẩn bị gì không. Phòng bếp để ta."

"Ta đi mượn cái bàn."

"Đi đi, đi đi."

Thiệu Vân An cầm dao phay, trước xắt rau, sau đó là cắt thịt.

*

Khi trời hoàn toàn tối hẳn, khách nhân lục tục lại đây. Vương Thạch Tỉnh mượn tới ba cái bàn. Hắn không chỉ mời mấy người hôm qua hỗ trợ, mà còn mời hai nhi tử của lý chính, nhi tử của tộc trưởng Vương Văn Hoà, hai huynh đệ Tôn Nhị Giang, Tôn Tiểu Giang cùng gia gia bọn họ, Tôn Lang Trung. Vương Thạch Tỉnh muốn nhờ Tôn lang trung xem qua cho hai đứa bé và Thiệu Vân An một chút. Không phải Vương Thạch Tỉnh không muốn mời lý chính và Vương Văn Hoà, chỉ là hôm nay hai người này ra mặt thì không tiện lắm.

Các khách nhân còn chưa đến sân sau liền thốt lên "Thật thơm." Các khách nhân cảm thấy thơm, Vương Ni cùng Vương Thanh chỉ biết cảm thấy còn thơm hơn, bọn họ cảm thấy cha nhỏ làm đồ ăn còn thơm hơn cả thức ăn ở tửu lâu hồi sáng. Người nhiều, tối lại lạnh, Thiệu Vân An sẽ không làm nhiều đồ ăn. Chỉ có một nồi thịt hầm dưa chua, dưa chua là người ta cho; một nồi thịt kho tàu; một nồi sương xườn hầm khoai tây; một nồi cá hương nấu cà tím; một nồi củ cải trắng thịt bằm, lại có thêm một phần rau hẹ xào trứng gà.

Vương Thạch Tỉnh xem như gia chủ, Thiệu Vân An kêu hắn tiếp đón khách nhân. Chờ đồ ăn làm tốt, Thiệu Vân An đem mỗi món múc ra ba phần, cùng Vương Thanh đem thức ăn từng đĩa một mang lên. Đồ ăn vừa đưa ra, người bên ngoài bắt đầu náo nhiệt.

"Thiệt là thơm nha! Nhà Thạch Tỉnh, tay nghề của ngươi tốt thật đấy!"

"Này nhìn so với tửu lâu còn muốn ngon hơn a!"

"Đây là món gì vậy? Ta trước giờ chưa từng thấy qua!"

"Thạch Tỉnh, ngươi thật là tốt số."

Mọi người, ngươi một chữ, ta một chữ, đều là khen tay nghề của Thiệu Vân An. Không có ai làm mất vui đi hỏi họ tiền ở đâu ra mà mua nhiều thịt. Vương Thạch Tỉnh để Thiệu Vân An ngồi cạnh bên mình, Vương Thanh cùng Vương Ni bị Tứ thẩm kéo đi rồi. Vẻ âm trầm của Vương Thạch Tỉnh giảm không ít, hắn cầm rượu, cấp các vị trưởng bối đang ngồi rót rượu, đứng dậy nói. "Ta vừa trở về, từ nay về sau việc trong nhà còn cần các vị thúc bá cùng các huynh đệ chiếu cố."

Cha Vương Hạnh, Vương tứ thúc lập tức nói. "Thạch tỉnh, tình huống của ngươi trong lòng ai cũng rõ ràng. Trong thôn không thiếu được người thích nói xấu, xem náo nhiệt, các người cũng đừng để ý, ở đâu mà chả thiếu mấy người này. Ngươi cùng Vân An mang theo Thanh nhi cùng Ni tử hảo hảo sinh hoạt. Trưởng bối chúng ta đều là nhìn ngươi lớn lên, biết ngươi chịu khổ cùng uỷ khuất, cũng biết Thanh nhi cùng Ni tử ăn không ít khổ. Trước kia ngươi chưa phân gia, chúng ta muốn quản cũng không được quản, hiện tại ngươi đã phân gia, có cái gì khó khăn mọi người đều sẽ giúp đỡ."

Những người khác lập tức phụ hoạ. "Đúng vậy, Thạch Tỉnh, sau này trưởng bối chúng ta đều sẽ giúp đỡ ngươi. Mùa hạn chắc chắn sẽ tốt lên."

Vương Thạch Tỉnh có hơi chút kích động nói. "Cám ơn tứ thúc, cám ơn các huynh đệ. Này bát rượu, ta trước kính các vị trưởng bối ở đây."

Các trưởng bối đều sôi nổi cầm lấy bát rượu, rất nể tình uống cạn. Vương Thạch Tỉnh lau miệng, tự rót cho mình thêm một chén, tiếp theo nói. "Chén này, ta xin kính các vị huynh đệ."

"Thạch Tỉnh ca, sau này có sự gì cứ việc mở miệng."

Vương Hạnh, Tôn Nhị Giang, Tôn Tiểu Giang, Vương Trang Hoa, bốn người này là bằng hữu cùng Vương Thạch Tỉnh lớn lên, lần đầu tiên cầm lấy chén rượu, những người khác cũng lập tức cầm lấy chén.

Ngửa đầu, Vương Thạch Tỉnh một hơi uống vào. Hai chén rượu vào bụng, Vương Thạch Tỉnh lúc này mới ngồi xuống, cầm lấy đũa, tiếp đón mọi người dùng bữa. Thiệu Vân An rót chút rượu, đứng lên, thấy động tác của hắn, mọi người lập tức dừng ăn uống. Thiệu Vân An mang vẻ mặt tươi cười nói. "Ta cùng Thạch Tỉnh có thể đến với nhau xem như trời xui đất khiến, nhưng cũng là duyên phận. Tính ta thẳng thắn, có đôi khi nóng lên không quan tâm điều gì, hy vọng các vị huynh đệ, trưởng bối có thể bỏ qua. Ta mới đến, sự tình trong thôn cũng không hiểu biết nhiều, có làm sai cái gì mong là mọi người chỉ bảo. Ta cùng Thạch Tỉnh ca hiện tại cái gì cũng đều chưa có, nhưng sau này sẽ có, chúng ta sẽ đem mùa hạn sắp đến trải qua thật tốt. Mọi người có cần hỗ trợ gì có thể đến tìm chúng ta. Thanh nhi cùng Ni tử, ta sẽ coi chúng như hài tử thân sinh của mình mà đối đãi."

Thiệu Vân An nói xong, hiện trường yên tĩnh một lát, Vương tứ thẩm là người đầu tiên lên tiếng. "Vân An, Tứ thẩm xem ngươi là người tốt. Tình trạng trong nhà Thạch Tỉnh ngươi cũng thấy rồi, Thạch Tỉnh, ngươi cũng đừng trách tứ thẩm nói chuyện khó nghe. Nhà ngươi như vậy, may mà cưới được tức phụ tốt tính như Vân An, bằng không trước không nói cái khác, từ nay về sau Vương Thanh cùng Vương Ni lại phải chịu khổ. Phân gia cũng tốt, ngươi cũng có thể chính mình yên ổn vượt qua mùa hạn. Vân An, ngươi cùng Thạch Tỉnh hảo hảo sinh hoạt, Thanh nhi cùng Ni tử đều là hài tử hiểu chuyện, Thạch Tỉnh cùng hai đứa nhỏ giao cho ngươi."

Thiệu Vân An giương cao chén rượu. "Tứ thẩm ngươi yên tâm, ta nói được làm được. Chén rượu này, ta kính mọi người."

Khách nhân đều cầm lên chén rượu, mấy nam tử trẻ tuổi còn ồn ào nói. "Tẩu tử, ăn xong bữa cơm này, Thạch Tỉnh ca khẳng định không thể rời đi ngươi."

Thiệu Vân An tươi cười uống xong rượu, trong lúc đó, Vương Thạch Tỉnh nhìn hắn một cái. Thiệu Vân An tính cách hào sảng nhanh chóng chiếm được không ít hảo cảm tử mọi người. Uống xong chén này, tất cả mọi người đều nhanh chóng bắt đầu ăn uống. Vương Thanh cùng Vương Ni bữa trưa tuy đã ăn rất nhiều, lúc này vẫn không ngừng nhét đồ ăn vào miệng tấm tắc, cha nhỏ làm so với tửu lâu ngon hơn nhiều.

Vương Thạch Tỉnh càng thêm hứng thú, trù nghệ của Thiệu Vân An vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Cũng có thể là vì tâm lý trong nhà không có bao nhiêu tài sản, lại cưới được người không so đo hoàn cảnh của hắn. Tuy nói hắn và Thiệu Vân An chưa phải là phu thê chân chính, nhưng đối với tương lai phía trước, Vương Thạch Tỉnh có rất nhiều tin tưởng và mong đợi.

Thiệu Vân An mua rượu chính là loại thượng hạng. Mọi người ăn uống đến thỏa mãn. Thiệu Vân An không ăn được nhiều như vậy, chỉ một cái màn thầu liền no rồi. Ăn xong, hắn nghiêng đầu cùng Vương Thạch Tỉnh thì thầm vài câu, sau đó đứng dậy ly khai, hướng phòng bếp đi tới. Thiệu Vân An vừa đi, Vương tứ thúc ngồi cùng bàn với Vương Thạch Tỉnh thấp giọng nói. "Thạch Tỉnh, từ nay về sau ngươi cũng nên chú ý nhiều hơn, đừng giống như trước đây vậy, kêu ngươi làm gì ngươi liền làm ấy. Ta thấy Vân An có nhiều chủ ý, có việc gì ngươi cũng nên cùng hắn tâm sự."

Một bàn này đều là những người hiểu lý lẽ, Vương tứ thúc không sợ có người nhiều chuyện. Ý tứ của hắn nói trắng ra chính là muốn Vương Thạch Tỉnh sau này không nên để nhà bên kia khi dễ nữa, Thiệu Vân An là người lợi hại, Vương Thạch Tỉnh nghe hắn cũng không sai.

Vương Thạch Tỉnh gật đầu, nói. "Hắn rất tốt, ta hiện tại cùng nhà cha nương không còn quan hệ. Sự tình nhà bên kia, trừ phi là tang sự, hỉ sự, còn lại ta sẽ không quản."

"Ngươi tự hiểu là được."

Thiệu Vân An đến phòng bếp đi gọt trái cây, buổi tối ăn toàn thịt heo, hắn muốn ăn chút đồ tráng miệng. Trái cây là đồ hiếm lạ, nhưng đối với Thiệu Vân An thì chẳng quý giá gì, ăn hết thì lại mua. Đang gọt hoa quả thì có người tiến vào, Thiệu Vân An quay đầu.

"Tứ thẩm."

Người tiến vào chính là Vương tứ thẩm. Vương tứ thẩm vừa thấy Thiệt Vân An gọt hoa quả, lập tức nói. "Ai nha, sao lại còn chuẩn bị táo với lê, mấy thứ này rất quý a! Thím hiểu tâm ý các ngươi, nhưng từ nay về sau đừng như vậy. Các ngươi mới phân gia còn chưa có gì, vẫn nên tích cóp chút tiền mua đất, xây nhà thì hơn."

Thiệu Vân An còn đang băn khoăn không biết giải thích vấn đề tiền bạc ra sao, thế này lại vừa lúc. Hắn giả bộ chân thành nói. "Thạch Tỉnh ca lúc đi đánh giặc có nhặt được mấy viên đá xinh đẹp, hắn cho ta. Ta thấy chúng rất hiếm lạ, liền muốn đem đi xem có thể hay không đổi chút tiền. Kết quả, lúc đi trên đường gặp được đại lão bản của Điệp Trang Các, hắn thấy mấy viên đá trong tay ta liền hỏi mua. Nào biết có thể đổi thành bạc. Bằng không ta cùng Thạch Tỉnh ca cũng vô phương mời mọi người ăn thịt uống rượu."

Vương tứ thẩm kinh ngạc. "Đá có thể đổi bạc?"

"Ta cũng vừa mới biết." Thiệu Vân An chà sát tay, từ trong túi lấy ra một viên đá. "Ta còn dư một khối."

Vương tứ thẩm lại gần nhìn kĩ, kinh hô. "Đây là đá sao? Không phải thịt à?"

Thiệu Vân An đem cục đá để vào trong tay Vương tứ thẩm. "Ngài sờ xem, là đá."

Vương tứ thẩm nắm đá trong tay, cực kỳ kinh ngạc. "Này nhìn qua chính là một khối thịt đã nấu chín a, như thế nào lại là đá đâu!" Bà sờ tới sờ lui, còn không tin mà đưa lên miệng cắn một ngụm, sau đó ai da một tiếng. "Thật đúng là đá a!"

Thiệu Vân An cười nói. "Còn không phải sao, chính là cục đá. Ta bán đi ba khối, không giống viên thịt này, nhưng cũng rất hiếm lạ. "Tiếp theo, hắn rùng mình, tươi cười thở dài. "Mấy khối đá này cũng là Thạch tỉnh ca lấy tính mạng đổi về, nếu không vì bất đắc dĩ, ta cũng luyến tiếc bán."

Vương tứ thẩm vừa nghe vội vàng đem đá trả lại cho Thiệu Vân An, nói. "Cũng không còn cách nào khác. Còn dư một khối, ngươi cẩn thận giữ, đừng lại bán. Sau này cũng đừng mua nhiều thịt, rượu như thế. Tâm ý các ngươi chúng ta hiểu. Chờ qua mùa hạn lại mua cũng không muộn."

"Tứ thẩm nói đúng." Thiệu Vân An đem miếng đá lớn bằng nửa lòng bàn tay thu về.

Vương tứ thẩm tiếp theo lại tiến lên nhỏ giọng nói. "Chuyện này đừng nói cho mấy người kia biết, đặc biệt là nương của Thạch Tỉnh, bằng không bà ta thế nào cũng đến hỏi thăm."

Thiệu Vân An tiếp tục gọt hoa quả, lành lạnh nói. "Ta không sợ bà ấy, bà ấy dám đến, ta sẽ khiến cho bà ấy biết hậu quả là cái gì. Tứ thẩm, ta cùng Thạch Tỉnh sẽ không cố ý đi gây sự, nhưng nếu người khác tìm đến chúng ta thì đừng trách bọn ta không khách khí. Chúng ta hôm nay mua nhiều đồ như thế, bên kia không có khả năng không biết, bọn họ cứ việc tới nháo."

Vương tứ thẩm nghe xong càng yên tâm. "Ngươi quyết định như vậy cũng tốt. Ta nha, rất là sợ các ngươi bị người bên kia khi dễ đến chết." Dừng một chút, Vương tứ thẩm do dự nói. "Thạch Tỉnh cái kia trước kia, chính là tính tình hơi mềm yếu, không bảo hộ được chính mình thì thôi, còn không bảo hộ được cả Thanh nhi cùng Ni tử. Tuy nàng cùng người bỏ chạy, mọi người cũng không trách nàng, ở cái nhà kia, cũng là không còn cách nào. Ngươi cũng đừng để trong lòng, Thạch Tỉnh đã cưới ngươi, khẳng định sẽ đối xử tốt với ngươi."

Thiệu Vân An cười cười: "Ta không hẹp hòi như vậy. Hiện tại ta cùng Thạch Tỉnh đã phân gia, bên kia cũng không quản được nhà chúng ta. Tứ thẩm, ngươi cũng nên giải thích giúp ta tiền từ đâu tới, miễn cho người khác ở sau lưng khua môi múa mép."

"Ngươi tự có tính toán là được, ta sẽ giúp ngươi hướng bên ngoài giải thích."

Vương thẩm lúc trước còn lo lắng Thiệu Vân An có thể rất khó ở chung, hiện tại lại có điểm thích Thiệu Vân An. Hai người ở trong phòng bếp ngây người một lúc, Vương tứ thẩm nhân cơ hội đem chuyện của nhà Vương Thạch Tỉnh cẩn thận thuật lại cho Thiệu Vân An biết, miễn cho sau này hắn lại chịu thiệt.

Chờ đến khi Thiệu Vân An cùng Vương tứ thẩm từ phòng bếp đi ra, mọi người lại thêm một trận trầm trồ. Bữa cơm này đúng là một bữa tiệc ăn đến thoải mái, mỹ mãn. Trước khi dùng cơm có điểm tâm ăn, ăn cơm xong lại có hoa quả tráng miệng, ăn đến tất cả mọi người đều ngượng ngùng. Bọn họ bất quá chỉ đến hỗ trợ một chút, nhân gia lại như thế cảm tạ.

Thức ăn còn thừa không nhiều, Vương Thạch Tỉnh đưa Tôn Nhị Giang phần nước canh còn dư đem về, đồ thừa này có thể quấy vào cám cho heo ăn, cũng coi như cấp cho mấy con heo một chút dinh dưỡng. Tôn Nhị Giang trong nhà có nuôi hai đầu heo nên cũng không khách khí cầm lấy.

Cả chủ nhà và khách đều vui vẻ. Một số người rời đi trước. Vương tứ thẩm, Chu thẩm cùng nương của Tôn Nhị Giang ở lại đem chén đĩa rửa sạch. Thiệu Vân An cũng không giành phần của các bà, hắn không thích nhất chính là thu dọn chén đĩa sau bữa ăn. Các khách nhân đều đi rồi, Thiệu Vân An không để ý trong số đó có một vị khách, khi rời đi còn quay lại liếc mắt nhìn hắn vài lần. Vương Thạch Tỉnh đi nấu nước rửa mặt, Thiệu Vân An kêu Vương Thanh cùng Vương Ni vào phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi