HẬN

Vì cậu ba ko muốn tôi dính líu đến cậu hai, nên đành theo thầy thuốc ngoài. Nghe má nói thầy Liêu nổi tiếng ở đây lắm. Cậu ba cứ đi đi về về thăm tôi, rồi ở bên đây là chính, ít về bên nhà bà Hiền. Tại đây là con đầu lòng của cậu,lại là con trai nên cậu thích lắm.

Cái thai ko mấy mà cũng 7 tháng rồi, ngày nào má tôi cũng sờ bụng, cứ thấy đứa bé đạp đạp là má tôi thích lắm, thai to nên mỗi ngày tôi đều cảm thấy mệt mỏi.

Má tôi bưng bát thuốc vào cho tôi uống.

- Dậy uống miếng thuốc đi con.

- Dạ má.

Tôi nhìn chén thuốc mà ớn tận gai óc, nhưng vì con nên cũng cố nuốt.

- Đắng quá má à.

- Đắng mới tốt con. Thầy Liêu qua khám lại cho con chưa?

- Chắc chút nữa ổng mới qua á má.

- Ừa, thôi ăn cục đường cho đỡ đắng miệng.

Tôi và má ngồi nói chuyện với nhau đâu được chút là thầy Liêu đi vào.

- A chào thầy mới tới.

- A, chào nị.

- Mời thầy ngồi.

- Được rồi, ngộ cảm ơn nị.

- Mời thầy uống chén trà.

- Ngộ xin.

Thầy Liêu nhấp miếng trà rồi chép miệng.

- Hảo trà, hảo trà...

Rồi thầy lại khám cho tôi, sờ bụng tôi rồi còn bắt mạch nữa. Tôi thì cứ hồi hộp lắm, lần đầu mang thai mà. Thầy Liêu vuốt râu ruồi, đầu gật gật.

- Sao rồi hả thầy?

- Thai tốt, ko sao, chờ ngày sinh thôi.

- Dạ cảm ơn thầy. Đây là tiền thuốc con gởi thầy.

Má tôi đưa cho thầy 3 hào tiền khám bệnh.

- Ngộ xin, thôi ngộ về đây, còn đi khám nơi khác.

- Dạ, con tiễn thầy.

Hôm nay thầy Liêu đi khám nhiều nơi nhưng tiền bạc lại ko được bao nhiêu, khiến thầy cũng bực bội. Thầy vừa vào tiệm thì học trò của thầy chạy ra.

- Thầy ơi, có ai tìm thầy,chờ từ sớm.

- Ai vậy?

- Cô nào á, thầy vào trong sẽ rõ.

Thầy Liêu vào phòng khám bệnh thấy Na đã ở sẵn đó. Thấy thầy Liêu đi vào Na đã lên giọng hách dịch.

- Ông làm việc kiểu gì vậy hả? Việc tôi nhờ sai ông ko làm, nó gần đẻ rồi kìa.

- Ây dà, nếu mà làm vậy thì quan binh sẽ điều tra ra ngộ, ngộ có cách khác mà.

- Cách gì nữa hả?

- Thì sinh được mà ko nuôi được.

Na cười khá hài lòng.

- Lũ người tàu các ông đúng là thâm thật ấy.

- Tôi về đây, chờ tin vui.

- Ngộ tiễn nị.

......

Thầy Liêu nói mấy hôm nữa là sinh thôi, mà tôi trông ngóng quá chừng. Mỗi ngày cứ đem đồ bé xíu của em bé ra xem, cứ thấy nao lòng.

Má tôi suốt ngày cứ lo ăn uống cho tôi chứ ko để đám gia nô làm, sợ ko hợp khẩu vị của tôi.

- Ăn miếng cháo đi con.

Má đỡ tôi từ giường qua bàn ngồi ăn.

- Cháo giò nữa hả má.

- Ăn đi, ít bữa sinh có sữa cho con nó bú nữa đó. Rồi chừng nào thằng Uy nó về.

- ảnh nói trong hôm nay đó má. Ảnh sợ con sinh sớm nên ảnh lo về.

- Ừa vậy cũng tốt.

Rồi má cầm tay tôi mỉm cười.

- Má cười gì con vậy má.

- Thì má mừng vì con lấy chồng tốt, nhà chồng tốt nên thơm lây cả nhà.

Tôi chỉ cười mà ko nói gì lại, khẽ đưa tay lên xoa bụng. Tôi ko biết phúc phần gì hết, tôi chỉ biết ở hiền sẽ gặp lành mà thôi.

Rồi má tôi thở dài.

- Ko biết con Lài sau nó lấy chồng sao nữa. Có được gã vào chỗ tốt ko, có được người ta thương ko?

- Má lo xa quá à, chắc chắn là vậy mà má.

- Má, cũng mong vậy đó. Thôi ăn đi cho nóng con.

- Dạ má.

Tự dưng bụng tôi đau đau khó chịu lắm,tôi nhăn mặt nghĩ là ko sao đâu, tôi lại tiếp tục ăn rồi bụng lại nói lên lần nữa. Lần này đau hơn lần trước nữa.

- Sen....sao vậy con.

- Con đau bụng quá má à....

- Đau bụng, hay sắp sinh rồi..

- Con ko biết nữa... đau lắm á...

- Vậy là sắp sinh rồi, má dìu con vô giường.

Má chạy ra kêu gia nô chạy đi kêu bà đỡ - bà Vạn được cho là mát tay nhất vùng. Rồi má tôi cho người chạy qua báo cho nhà bà Hiền biết để bà đón cháu nội trai đầu lòng.

Bà Vạn chạy qua trước rồi ông bà Toàn chạy qua sau.

Lúc này tôi đau vật vã, đau đến chết đi sống lại được ấy. Trán tôi vã mồ hôi, người tôi cũng đầy mồ hôi, tay chân bủn rủn. Bà Vạn đến nắn nắn bụng rồi kiểm tra bên dưới cho tôi.

- Chưa sinh được đâu, chưa thấy gì hết..

Má tôi lo lắng vô cùng.

- Sao lại chưa sinh được, con bé nó đau vật vã thế kia mà...

- Nhưng đầu chưa tuột, sao mà đẻ...

Tôi đau quá cứ rên rỉ, nước mắt cũng chảy ra.

- Đau quá... con đau quá má ơi... cứu con...

- Ráng đi con... má cứu cũng ko được rồi.

Ông bà Toàn cũng xót ruột theo, mãi đến 2 tiếng sau mới sinh được.

Vừa đỡ lấy đứa bé, đứa bé cất tiếng khóc chào đời, bà Vạn liền hét lên.

- Quái... quái thai...

Bà đặt ngay đứa bé xuống giường, trùm khăn lên,rồi dọn dẹp đi về. Má tôi nghe bà nói vậy liền lại xem,còn chửi bà Vạn nữa.

- Cái bà miệng thúi, ăn nói cái kiểu gì mà ác quá vậy.

- Bà xem đi, thế này ko phải quái thai thì là gì... chứ có ma quỷ mới sinh ra quái thai thôi. Tôi về, còn tiền của tôi... coi như cúng phong long.

Má tôi giở cái khăn trùm đứa bé ra, rồi cũng giật nảy mình. Đứa bé này tầm 2kg, mặt mũi như con ếch, mắt lồi to,đã thế tay chân cũng co quắp... đúng là quái thai thật.

Tôi tuy mệt nhưng nghe cuộc đối thoại của 2 người cũng lo lắng.

- Má... con của con đâu má.... đưa con ẵm nó má...

Má tôi lưỡng lự.

- Nó... nó...

- Nó sao má, đưa cho con đi má...

- Nó...

- Con xin má mà má...

Má tôi đưa đứa bé cho tôi, thấy nó xong tôi cũng hét lên rồi ngất lịm.

- Sen... Sen ơi... người đâu, gọi thầy Liêu.. gọi thầy Liêu...

.....

Tôi tỉnh dậy, mặt mũi xanh xao nhợt nhạt, cậu ba đang ngồi bên giường, nắm tay tôi. Tôi cứ ngỡ mình vừa trải qua 1 giấc mơ khủng khiếp mà thôi.

- Sen... em tỉnh rồi à..

- Mình... mình về rồi hả mình... con đâu, con em đâu.

Cậu ba mặt buồn buồn.

- Đứa bé... nó mất rồi.

- Mất...sao mất được, lúc nãy rõ ràng em nghe nó khóc to lắm mà... mình đừng gạt em...

- Anh gạt em làm gì,nó sống được 1 tiếng rồi tự nó ko thở nữa..

Tôi leo xuống giường, họ ko đưa con cho tôi thì tự tôi đi tìm con mình. Cậu ba đỡ lấy tôi, còn quát tôi nữa.

- Sao em lỳ quá vậy, ko nghe lời anh, em mới sinh còn yếu lắm..

- Em mới sinh mà giờ amh bảo nó mất, em ko tin được, em phải tận mắt thấy em mới tin.

Cậu ba đành chịu rồi dìu tôi ra chỗ phòng lồi. Có 1 cái hòm nhỏ xíu và một miếng vải cuốn trong đó.

Má tôi thấy liền đuổi tôi đi.

- Vào trong đi con, ra đây làm gì.

- Con phải xem con con lần cuối má ơi...

- Mới sinh dậy ko nên xem con à.

- Nhưng đó là con con mà má...

Má tôi và cậu ba cũng đành chịu. Tôi lại dở cái khăn ra, đứa con mà họ gọi là quái thai, nó ko thở nữa, người tím tái lại như chết lâu rồi ấy. Tôi cứ nhìn, cứ nhìn, mà ko khóc được, tôi sợ, tôi đúng là 1 người mẹ tệ hại, tôi lại thấy sợ đứa con này. Đứa con bất hạnh của tôi và cậu ba.

.....

Ông bà Toàn về nhà, mợ hai đứng đợi ngay ngoài cửa phòng khách.

- Ba má về rồi à, Sen nó sinh sao rồi má, em bé kháu khỉnh ko má.

Bà Hiền liền cáu kỉnh.

- Ôi trời ơi, nhà này đúng là gia môn bất hạnh mà. Cưới phải con gia nô nghèo khổ rồi giờ sinh ra đứa quái thai nữa, nhìn nó kinh chết khiếp được.

- Sao mà ghê vậy má?

- Haizzz, maz cũng ko biết, mà nhà này có thất đức đâu, tuần nào tao cũng đi chùa, cúng giường, còn bố thí cho người nghèo nữa mà. Đúng là xui xẻo mà.

Ông Toàn cũng tức, đập tay xuống bàn.

- Thôi bà đừng nói nữa, mắc cái phong long gì ko đâu. Bà coi mà cúng phong long đi đó.

- Ừa tôi biết rồi.

Ông bà Toàn thì trong lòng đầy sự bực bội, cứ trách tôi là đồ xui xẻo, là đồ ma quái nên mới sinh quái thai. Còn Na và mợ hai cứ kiểu vui trong lòng.

.....

Tin tôi sinh con quái thai được đồn đi cả làng trên xóm dưới, mỗi lần nhà tôi ra đường ai cũng dè bĩu, thậm chí xa lánh nữa. Ba tôi thấy nhục mặt ko còn muốn sống ở đây nữa.

- Phải dọn đi thôi chứ ở đây sống kiểu gì, ra ra vào vào ai cũng chỉ chỏ.

Má tôi cũng cố trấn an ba tôi.

- Thôi kệ đi mình, rồi thưa thưa họ cũng quên thôi mà.

- Thưa thưa biết khi nào mới thưa thưa, hiện tại thì lấy rổ úp lên mặt mà đi đó. Tưởng đâu được nhờ, giờ thì ê mặt với thiên hạ.

Tôi biết trong lời nói, ba tôi cũng hờn trách tôi dữ lắm. Tôi thấy ba tôi từ lúc có tiền cũng thay đổi hẳn.

- Giờ ba quyết định bỏ xứ ra đi, con có đi thì đi theo.

Làm sao mà tôi đi được, tôi còn chưa nói chuyện với cậu ba, còn chưa biết thái độ của cậu ba như nào nữa.

- Con... con còn chưa bàn với cậu ba nên con chưa theo ba má được.

- Vậy coi bàn nhanh đi,ba còn quyết định.

- Dạ, đợi vài bữa cậu ba về rồi con bàn.

.....

Tôi đem chuyện ba nói bàn với cậu ba, thái độ cậu cũng dửng dưng lắm.

- Nhà em đi đâu kệ đi, em cứ đi với anh là được.

- Mình ơi, em sợ ba má ko cho em về bên đó nữa.

- Ko cho về thì anh theo em luôn

- Vậy sao mà được chứ.

- Mình... mình có chán ghét em ko, mình có coi em là đồ ma quái ko mình.

Cậu ba ôm tôi vỗ về.

- Ko có, em là vợ của anh, anh sẽ yêu thương bảo vệ em, khi nào anh chết mới thôi.

Nghe câu nói của cậu mà tôi an lòng ghê gớm, ko biết hạnh phúc của chúng tôi tới đâu, có đến được đầu bạc răng long ko. Nhưng bây giờ tôi thấy khá an tâm vì nó vững chắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi