HẠNH LÂM THÊ

“Thế nào, không muốn nhìn thấy ta?”

Hôm nay Kì Triệu Hòa vẫn là bạch y, chỉ là thay đổi hình thức, vẫn phiêu dật xuất trần như trước.

“Nếu không muốn gặp, còn nói cho ngươi ta ở Ích Sinh Đường làm cái gì?”

Nàng cười hì hì đón nhận.

“Khách quý tới cửa, muốn mua gì?”

Hắn nhếch môi.

“Ta muốn mua lê.”

Tô Tương Lê sửng sốt một lát mới hiểu được hắn đang chọc nàng.

Nàng trừng hắn.

“Bổn điếm không có bán lê, muốn mua tự đi ra cửa hàng hoa quả bên ngoài mà mua.”

Kì Triệu Hòa liền cười.

Cùng nàng ở chung thật sự là chuyện thú vị, từng cái phản ứng của nàng đều là đơn thuần lại chân thật như vậy, hắn lại cười nói:

“Nhưng Lê ở Ích Sinh Đường là độc nhất vô nhị.”

Tô Tương Lê trừng mắt hắn, mặt đã có chút đỏ, tuy rằng nàng không rõ nàng vì sao phải mặt đỏ. Nàng gục đầu xuống, tay không được thoải mái ở trên tóc sờ sờ, lẩm bẩm nói:

“Ngươi còn chưa nói tới làm cái gì đâu.”

“Không có cách nào khác a, lúc trước có người nói sẽ tới cửa bái phỏng, nhưng mà mấy ngày trôi qua, lại thủy chung không thấy bóng người, ta đành phải tự đi tới bái phỏng thôi.”

Nàng sửng sốt.

“Không phải mới qua ba ngày sao?”

Nàng lúc ấy nói sẽ tùy ý bái phỏng cũng không phải lời khách sáo, mà là thực sự muốn đi, chỉ là chuyện tình đều bận hết, có rảnh rỗi mới đi được, cũng không nghĩ đến mới qua ba ngày hắn lại tìm tới cửa.

“Tiểu Lê Nhi chưa từng nghe qua ‘Một ngày không thấy như cách tam thu’? Lúc này cũng được chín mùa rồi.”

Hắn trêu ghẹo cười nói.

A, bộ dáng hắn cười rộ lên thật là đẹp mắt a!

Tô Tương Lê nhìn có chút thất thần.

“Triệu Hòa là nói giỡn đi, ta nào có thể làm cho ngươi chờ đợi như vậy?”

Nàng hồi hồn mím môi cười, căn bản không đem lời nói của hắn xem là thật.

“Muốn nói nhớ mãi không quên, cũng nên là ta nhớ mặt xinh đẹp này của ngươi mới đúng.”

Nàng cũng chỉ là cô nương bình thường, có lẽ bộ dạng so với người bình thường đẹp mắt hơn một chút, nhưng so với hắn còn kém xa lắm, nếu muốn nói đến kiến thức hoặc thông minh tài trí, cũng là bình thường, ít nhất cũng không kịp tỷ tỷ.

Hắn là công tử nhà giàu, nghĩ đến gặp qua đủ loại người, nàng nơi nào có cái gì đáng giá hắn nhớ?

“Ta nói là lời nói thật, nhưng thật ra ngươi, ba ngày này không nhớ ta chút nào sao?”

“Cũng nghĩ tới vài lần a……”

Tô Tương Lê chột dạ nở nụ cười.

Được rồi, hai ngày này hiệu thuốc bận, nàng thật đúng là không nghĩ tới hắn.

Đối nàng mà nói, Kì Triệu Hòa chính là thứ đột nhiên từ trên trời rơi xuống, nam nhân rất có khí chất lại có bộ dạng rất xinh đẹp, hơn nữa không biết vì sao, nhưng lại nguyện ý cùng nàng kết giao bằng hữu.

Vô luận là kiếp trước hoặc kiếp này, nàng cũng chưa từng gặp qua người giống như hắn vậy. Nàng tự nhiên cảm thấy mới mẻ, thực vui vẻ có thể giao cho bằng hữu như vậy, nhưng mà cũng không hơn.

Cảm tình nàng đối với hắn còn rất đạm bạc, không thể tạo thành nhớ nhung.

Cá tính Tô Tương Lê hướng đến lớn hoá bé, giữa người với người với nhau lại là tỉnh tỉnh mê mê, tự nhiên sẽ không đi suy nghĩ sâu xa mấy vấn đề này, nhưng Kì Triệu Hòa lại nhìn thấu triệt.

Aizz, ngẫm lại thật đúng là bất bình nha!

Bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân, thậm chí là nam nhân, bất kể thủ đoạn nào, chỉ cầu có thể được hắn ưu ái, kết quả cô nương duy nhất hấp dẫn ánh mắt hắn này, lại căn bản không đưa hắn để ở trong lòng.

Mới ba ngày, hắn liền không nhịn được chạy tới tìm nàng, mà khi nàng thấy hắn chỉ vui sướng, hắn lại biết nàng cũng không có đem hắn xem thành người quan trọng trong lòng.

“Tiểu Lê Nhi thật sự là vô tình.”

Hắn như thực như giả thở dài.

Nàng tự giác đuối lý, lè lè lưỡi.

“Thực xin lỗi a, hai ngày này thực sự bận……”

Nói đến một nửa, bỗng nhiên lại có người đi vào hiệu thuốc.

Tô Tương Lê im miệng, ban đầu tưởng rằng là khách nhân nào tới cửa, đang muốn tiếp đón, nhưng mà nhìn bộ dáng đối phương xong, nàng lập tức cười đến một mặt xán lạn.

“Sư phụ, người đã về rồi!”

Nàng kích động gọi, đem Kì Triệu Hòa vứt qua một bên.

“ Sợ lâu không trở lại. Cửa hàng bị nha đầu ngươi bán đều đi cũng không biết.”

Hoàng Tử Ý hừ nhẹ, trong mắt lại mang theo lo lắng.

“Ôi, làm sao có thể đây? Sư phụ bình thường không phải hay nói, ta khờ ngốc đem chính mình bán đi còn có thể sao?”

Nàng cười mỉm bám lấy cánh tay sư phụ.

Nàng hai kiếp phụ mẫu đều chết sớm, không có trưởng bối nào thương nàng, có một người yêu thương này như vậy, nàng thật đem Hoàng đại phu làm người kính yêu nhất.

Hoàng Tử Ý ánh mắt lơ đãng đảo qua, đột nhiên định trên người người thứ ba ở trong tiệm.

“Nói vậy người chính là Hoàng đại phu. Kính đã lâu.”

Kì Triệu Hòa không nhanh không chậm hạ thấp người.

Vẻ mặt trên mặt Hoàng đại phu chưa biến, trong mắt lại bỗng dưng lóe ra tia sáng, sau đó mới hướng tới Tô Tương Lê hỏi:

“Nha đầu, vị này là?”

“Người nói Triệu Hòa sao? Hắn là bằng hữu của ta.”

Nàng hào phóng hướng sư phụ giới thiệu bằng hữu mới kết giao, lại không nghĩ tới tại thời đại này hô thẳng tên của nam nhân như thế là vô cùng thân thiết, là không hợp lễ nghi.

“ Vậy à.”

Hoàng Tử Ý đạm mạc gật gật đầu, lại nói tiếp:

“Nha đầu, ta khát, đi ngâm một ấm trà đến đây đi.”

“ Vâng.”

Tô Tương Lê không nghĩ nhiều, liền rời đi pha trà.

Thẳng đến khi thân ảnh của nàng biến mất, Hoàng Tử Ý mới quay đầu nhìn phía Kì Triệu Hòa.

“Kính đã lâu, Kì công tử.”

Hắn thật sâu thở hắt ra.

“Hoặc là nên gọi người, Thất Hoàng Tử?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi