HÀNH TINH HOA HỒNG

Đây là lần đầu tiên Tạ Dịch An uống thử loại thức uống ngọt ngào này, nó có một màu hồng nhạt tựa như trái tim thiếu nữ vậy.

Trên nắp cốc có một nút trái tim nhỏ màu đỏ, anh rút nó ra rồi nhấp một ngụm. Kiều Tinh Ngôn đã dặn, nhất định phải uống lớp phô mai ở phía trên trước.

Nó khá là ngọt và thơm mùi sữa đậm đà, hòa cùng với vị dâu tây chua ngọt, thấm vào bên trong miệng.

Tạ Dịch An ăn uống thanh đạm đã quen, độ ngọt này đối với anh mà nói thì có hơi quá sức chịu đựng. Anh lại nhấp một ngụm nữa, rồi chợt nhớ lại đôi mắt đang mỉm cười của cô.

Cả tòa nhà của Viện Thiên văn chìm trong bóng tối, ý cười trong mắt Tạ Dịch An cũng trở nên trì trệ.

Muộn như vậy rồi, mấy giáo sư trong viện chắc cũng đã sớm tan tầm. Thế anh đến đây để tìm ai cơ chứ? Lấy cớ vụng về đến tận đây, cũng chỉ là nói dối cô thôi.

Tạ Dịch An khẽ thở dài.

Advertisement

Nhấn vào màn hình điện thoại, anh nhận ra là mình vẫn chưa trả lời hai câu hỏi trước đó của Kiều Tinh Ngôn.

Nhìn hai chữ “thầy Tạ” trên màn hình, anh khẽ cau mày. Dường như Kiều Tinh Ngôn vẫn luôn gọi anh là “đàn anh” chứ chưa bao giờ gọi anh là thầy cả.

*

Trở về ký túc xá, Tiền Khả Khả, Thư Ngọc và cả Lương Linh đều đang ở đây. Lúc Kiều Tinh Ngôn đang chia trà sữa cho mọi người thì màn hình điện thoại chợt sáng lên, Tạ Nghiêm đã trả lời lại toàn bộ những câu mà cô đã hỏi.

Đó là một cuộc hội thoại khá dài, mỗi một câu trả lời đều chiếm hết nửa màn hình. Kiều Tinh Ngôn nhìn thôi mà cứ tưởng mình như lọt vào trong sương mù. Cuối cùng, giữa vốn từ vựng nghề nghiệp dày đặc, cô nhìn thấy một người trông quen quen…và nghe có vẻ quen quen.

Tạ Dịch An vừa mới nhắc đến chuyện đó với cô trong xe xong.

Ông đã nghiêm túc trả lời cô vào đêm tối muộn như vậy, khiến cho Kiều Tinh Ngôn không khỏi cảm kích. Thái độ nghiêm túc và cung kính của cô đột nhiên xuất hiện.

[Con cảm ơn thầy Tạ ạ. Cảm ơn thầy vì đã trả lời, con sẽ ráng tìm hiểu thêm.]

[Với cả, cho con xác nhận lại với thầy thêm một chuyện nữa. Ba giờ chiều thứ sáu này thầy có thời gian không ạ?]

Tạ Nghiêm: [Có.]

Kiều Tinh Ngôn: [Dạ, vậy thầy muốn hẹn gặp ở đâu ạ? Ở viện nghiên cứu có được không ạ?]

Tạ Dịch An: [Được.]

Kiều Tinh Ngôn: [Dạ, vậy hẹn thầy thứ sáu ạ.]

Kiều Tinh Ngôn: [Cũng đã muộn lắm rồi. Thầy Tạ, thầy cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.]

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Tạ Nghiêm, Kiều Tinh Ngôn nhìn điện thoại, hàng chân mày cong lên. Tiền Khả Khả ngậm ống hút lại gần: “Để tớ xem, cậu đang nói chuyện phiếm với ai đấy mà lại cười tươi dữ vậy. Chẳng lẽ là…..”

Kiều Tinh Ngôn không chút bối rối: “Để tớ cho cậu xem, là thầy Tạ bên Viện nghiên cứu đấy.”

“Tạ Nghiêm à.” Tiền Khả Khả chợt cảm thấy không thú vị tẹo nào.

Kiều Tinh Ngôn khẽ hừ một tiếng, thoáng nhìn sang chiếc đèn lồng hình con thỏ treo ở góc giường. Đó là món quà mà cô lấy về từ buổi hữu nghị cách đó không lâu, sau khi lấy về liền treo ngay trên đầu giường.

Con thỏ trắng nõn lại còn mũm mĩm. Kiều Tinh Hgoon đưa tay chọc vào mông nó, khiến cho những tua rua màu vàng tươi bên dưới rung lên.

Cô cong môi cười.

Tiền Khả Khả nhìn thấy thì rụt vai lại: “Này~ Tớ gọi một ly sữa tươi khoai môn đường đen, chả hiểu sao lại có mùi chua của tình yêu cơ.”

Thư Ngọc và Lương Linh liếc nhìn nhau, mỉm cười.

Kiều Tinh Ngôn: “……”

*

Trong căn hộ cách Viện nghiên cứu thành phố Nam không xa, Tạ Dịch An vừa mới tắm xong. Anh vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa xem tin nhắn trên điện thoại.

Cách một màn hình, anh cũng có thể cảm nhận được sự xa lạ và lịch sự của Kiều Tinh Ngôn. Cái cảm giác này rất lạ, như thể cô đang nói chuyện với một người lạ khác, cung kính và cẩn thận trong từng lời mà cô chọn để nói ra.

Anh khẽ cau mày.

Trên bàn có một chiếc đèn lồng nhỏ, bên cạnh là một quả cầu pha lê hình dáng giống như một hành tinh nhỏ trong suốt. Tạ Dịch An đưa tay, nhéo nhẹ vào lỗ tai hồng phấn của con thỏ.

Chợt có tin nhắn gửi đến, là trợ lý đang nhắc nhở anh rằng chiều mai anh sẽ có một buổi thuyết trình ở Đại học Nam. Tạ Dịch An đáp lời trợ lý bằng một chữ “được”, rồi đặt điện thoại lên trên mặt bàn.

Một lúc sau, anh bấm số điện thoại của Viện nghiên cứu.

*

Ngày hôm sau, Kiều Tinh Ngôn đến thư viện tự học sớm. Bài kiểm tra nghe tiếng Anh mới làm được một nửa, Tiền Khả Khả đã lo lắng gọi điện tới.

“Tinh Bảo, xem này!”

Kiều Tinh Ngôn mở điện thoại, có một đường link được Tiền Khả Khả gửi đến trong nhóm ký túc xá. Cô bấm vào một post nóng hổi mới vừa tung ra — Kỹ sư đẹp trai nhất Sky Forum, Tạ Dịch An, đã có bạn gái! Cô ấy là sinh viên của Đại học Nam chúng ta!!!

Bài đăng đã nhận được hơn 3.000 lượt phản hồi, kèm theo dòng chữ ”hot” màu đỏ tươi nổi lên phía sau.

Kiều Tinh Ngôn không bao giờ ngờ đến câu “Cp đàn anh và đàn em sao, ngon quá ship thôi” mà cô vô tình nghe được tối qua, thế mà lại gây bão trên diễn đàn của trường.

Trong nhóm chat, Tiền Khả Khả tiếp tục oanh tạc.

[Tạ Dịch An thật sự là đã có bạn gái sao?]

[Má, vậy mà còn trêu Tinh Bảo nhà mình làm gì?]

[Không ngờ tới luôn á. Nhìn anh ta còn tưởng là một chàng trai đứng đắn, thế mà lại trở thành một kẻ cặn bã như vậy. Quản lý cả một áo cá luôn (phẫn nộ).]

Kiều Tinh Ngôn: “……”

Trong bài viết, người đăng đã bla bla nói rất nhiều. Ngạc nhiên hơn là người này còn có cả hình chụp cô và Tạ Dịch An ở dưới tầng ký túc xá hồi tối qua.

L1: [Chủ post có nhìn rõ không thế? Là bạn gái hả, có nhầm không vậy?]

Người đăng trả lời: [Chắc chắn là bạn gái rồi, ở Phong Hoa 3.]

L2: [Bên Phong Hoa 3 có mấy trường cao đẳng, nhân văn, ngoại ngữ, báo chí đồ đó…Wow, toàn là trường đầy gái đẹp!]

L3: [Thật ra bạn nữ đó là sinh viên đại học Nam của bọn tui đó! Tạ Dịch An cũng là cựu sinh viên trường tụi tui luôn nè. Liệu đây có tính báo đáp trường cũ của mình không? Hahaha.]

L4: [Không thể tin được là chồng tui lại tìm người phụ nữ khác sau lưng tui (khóc).]

L5: [Đúng vậy, không có hình thẳng mặt thì không phải sự thật. Chỉ cần một ngày không có bằng chứng cụ thể, thì ảnh vẫn là chồng mị ngày đó (bushi).]

L6: [Đợi đã, chiều nay ở tòa nhà Tần Nghiệp 102 sẽ có buổi tọa đàm của Tạ Dịch An đấy. Nói cho mấy bà biết nhá, Tạ Dịch An là giảng viên khách mời đó Viện Thiên văn trượng bọn tui mời đến đấy.]

……….

Kiều Tinh Ngôn cũng không biết.

Cô mở group chat của ký túc xá ra, Tiền Khả Khả và Thư Ngọc đã mắng Tạ Dịch An hơn 80 lần. Đây là biểu hiện của bạn cùng phòng tốt thời bây giờ: “Bạn thân như tay chân, đàn ông là quần áo”.

Kiều Tinh Ngôn nhìn thoáng qua loạt tin nhắn trong group, rồi nhắn hỏi: [Thư Bảo, cậu có biết buổi tọa đàm của anh ấy sẽ tổ chức lúc mấy giờ không? @Thư Ngọc.]

Tiền Khả Khả: [Phải! Chúng ta phải đến quấy phá cái buổi tọa đàm đó để cho mọi người biết được sự cặn bã của tên đó như thế nào mới được.]

Kiều Tinh Ngôn: “…….”

[Khả Khả]

Tiền Khả Khả: [Hả?]

Tiền Khả Khả: [Muốn tớ đi cùng đúng không? Không sao, tớ sẽ bảo kê cậu.]

Tiền Khả Khả: [Tớ nhất định tớ sẽ thay cậu dạy cái tên cặn bã này cách làm người!]

Kiều Tinh Ngôn: [Sinh viên nữ kia là tớ.]

Tiền Khả Khả: [???]

Tiền Khả Khả: [!!!]

Lo lắng mọi người không hiểu ý mình, Kiều Tinh Ngôn nói thẳng ra: [Người bị hiểu nhầm thành bạn gái của Tạ Dịch An ở dưới tầng ký túc xá tối hôm qua là tớ (nứt ra)]

Thư Ngọc: [Sh]

Lương Linh, người mà gần như không bao giờ xuất hiện trong nhóm chat: [Ồ ha ha.]

Kiều Tinh Ngôn tiếp tục giải thích với mọi người: [Nhưng không phải như bài viết nói đâu. Tối hôm qua tớ cầm nhiều đồ quá nên anh ấy mới đưa tớ về.]

Cả group chat im lặng, không một ai trả lời.

Kiều Tinh Ngôn không nhận được câu trả lời trong group chat nên cô đành tự mình tìm kiếm trên diễn đàn. Quả nhiên, lúc khai giảng có một bài viết vô cùng hốt về giảng viên khách mời của Viện Thiên văn, thời gian của buổi tọa đàm sẽ bắt đầu vào lúc 4:30 chiều.

Trong bài post có kèm theo một bức ảnh. Đó là hình chụp một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh, đứng trên bục giảng, nhã nhặn mà nho nhã, nói năng thận trọng.

Kiều Tinh Ngôn chăm chú nhìn màn hình chừng hai giây, lặng lẽ nhấn lưu ảnh lại.

Trong group chat của ký túc xá, sau một hồi lâu cuối cùng Tiền Khả Khả cũng đã có động tĩnh.

[Tinh Bảo, cậu có còn nhớ hôm khai giảng ở tòa nhà Tần Nghiệp 102 mà toàn người không là người đứng đầy bên ngoài không?]

Kiều Tinh Ngôn có chút ấn tượng. Khi ấy tất cả các học sinh vây quanh bên ngoài đều nói rằng, thầy ấy đẹp trai quá.

Tiền Khả Khả: [Giảng viên nghiên cứu về các vì sao (cười xấu xa).]

Tiền Khả Khả: [Tớ xin phép thu lại 59 điều vừa nãy tớ nói nhá.]

Tiền Khả Khả: [Chúng ta hãy cùng cạn ly cho một tình yêu đẹp đẽ nào!]

Kiều Tinh Ngôn: “….”

*

Bốn giờ chiều, Kiều Tinh Ngôn đến tòa nhà Tần Nghiệp 102 trước nửa tiếng. Cô cũng đoán được sơ sơ là buổi tọa đàm này sẽ khá là đông người đến dự, nhưng khi nhìn thấy bên ngoài tòa nhà đã bị vây kín ba vòng trong lẫn ngoài như hàng cây bọc quanh, cô vẫn không khỏi khiếp sợ.

Đến mức trong đám đông còn có người cần cả máy quay trực tiếp, cũng không biết mấy người đó có phải là sinh viên trường hay không nữa.

Muốn vào trong để dự thính nhưng có vẻ là không thể. Kiều Tinh Ngôn đành tìm một khu vực gần đó, chỉ để xem lớp học của Tạ Dịch An trông như thế nào. 

Hai mươi phút sau, trong đám đông đột nhiên ồn ào lên. Cô khiễng chân nhìn qua, người nói ở độ tuổi tầm trung niên, trên đầu đã có một vùng hói. Ông nói với giọng điệu không cao không thấp: “Xin chào các em. Tôi tên là Vương Dũng, cũng là giảng viên khách mời đến buổi tọa đàm. Tiết học tiếp theo sẽ do tôi giảng.”

Mọi người trong và ngoài lớp: ……?

Năm phút cuối cùng trước khi tiếng chuông vào học vang lên, cả phòng 102 đang nhộn nhịp gần như trống rỗng. Cả phòng học lớn như vậy thế mà chỉ rải rác chừng chục sinh viên. Phần lớn đều là các sinh viên chuyên ngành Thiên văn học, số ít còn lại là những người đam mê.

Kiều Tinh Ngôn ngồi ở dãy thứ hai từ cuối phòng học đếm lên. Cô rút máy tính của mình ra để chuẩn bị viết bài.

Khi chuông vào lớp vang lên, Vương Dũng vuốt lấy mái tóc vốn không mấy bóng mượt trước trán. Ông nhìn mấy chục sinh viên ngồi dưới bục, mỉm cười: “Không tệ, còn chưa hết đâu. Để tôi giới thiệu cái nhé. Một lần nữa, tôi tên là Vương Dũng, cũng giống như thầy Tạ của các em, tôi cũng là kỹ sư của Viện nghiên cứu Thành phố Nam. Nghiêm túc mà nói, giáo sư Tạ mà các em thích còn phải gọi tôi bằng một tiếng anh đấy. Tất nhiên, nếu các em thích thì cũng có thể gọi tôi là anh Vương.”

Trong lớp vang lên tiếng cười, buổi học chính thức bắt đầu.

Kiều Tinh Ngôn vẫn chọn ở lại, tất cả đều là vì chủ đề của buổi tọa đàm lần này —— Ngắm sao.

Điều này có liên quan chặt chẽ đến chủ đề về cuộc phỏng vấn của cô vào hôm thứ sáu. Tuy rằng tối hôm qua, Tạ Nghiêm cũng đã trả lời cô trên WeChat rồi nhưng cô vẫn còn hơi không hiểu cho lắm.

Hóa ra là cô đã đúng khi chọn ở lại.

“Anh Vương” tuy không đẹp trai lắm nhưng cách giảng dạy lại vô cùng thoải mái và hài hước. Có rất nhiều nội dung khó hiểu khi được ông giải thích lại trở nên dễ hiểu vô cùng.

Kiều Tinh Ngôn nghe đến say sưa, trong lòng không khỏi so sánh. Cô phát hiện so với câu trả lời cứng ngắc như sách giáo khoa của ông Tạ, thì cô lại thích “anh Vương” trước mặt này hơn.

Lúc buổi tọa đàm tiến hành được một nửa, trong tầm mắt của cô xuất hiện một bàn tay đẹp đẽ của một người đàn ông. Kiều Tinh Ngôn nghiêng đầu lại, nhìn thấy Tạ Dịch mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.

Tạ Dịch An gật đầu với cô rồi ngồi xuống bên cạnh.

Trên quyển sổ tay đã được ghi lại hết những ý quan trọng. Chữ viết của cô rất gọn gàng, rõ ràng là cô chú tâm nghe giảng.

Điều này ít nhiều cũng làm cho Tạ Dịch An ngạc nhiên, bởi vì tối hôm qua anh đã trả lời câu hỏi của cô về mối liên hệ giữa các sao đôi, và lý thuyết khoa học trái đất rồi.

Cuốn sổ tay được đẩy về phía anh, Tạ Dịch An nhìn xuống dòng chữ nhỏ ở hàng dưới cùng: Đàn anh, không phải là anh không đến được sao ạ?

Tạ Dịch An cầm lấy hộp bút chì sặc sỡ của cô, lấy ra cây bút đơn giản nhất rồi viết vào trong sổ: Tôi đến bàn giao công việc cho ông Vương.

Kiều Tinh Ngôn: Anh thật sự sẽ không lên giảng sao ạ?

Tạ Dịch An: Ừm.

Quyết định này là do Tạ Dịch An đã đưa ra ngay sau khi anh về nhà tối hôm qua. Anh có thể đoán được sau buổi tọa đàm sau đó sẽ như thế nào., chỉ cần trải qua sự cường điệu trên mạng khen thì cả học thuật sẽ thay đổi.

Đó không phải là mục đích ban đầu của anh khi mở buổi tọa đàm. Anh không muốn bản thân mình bị công chúng chú ý quá nhiều về đời sống riêng tư.

Trước mắt anh là cuốn sổ phiên bản Q có hinh một cô bé, với món mì ống và một khuôn mặt đang khóc.

Tạ Dịch An bật cười.

Tạ Dịch An: Sau này sẽ còn cơ hội mà.

Kiều Tinh Ngôn lại vẽ thêm khoảng vài nét bút. Lần này cũng là cô bé đó, mắt híp lại cười thật tươi, bên cạnh còn có bong bóng nói chuyện: Dạ được.

Kiều Tinh Ngôn: Thầy Tạ.

Đây là lần đầu tiên cô gọi Tạ Dịch An là thầy, thế nhưng sau hơn nửa ngày vẫn không nói gì thêm.

Tạ Dịch An đặt một dấu chấm hỏi trên tờ giấy.

Kiều Tinh Ngôn: Trên lớp nhớ chú ý nghe giảng, không nên truyền giấy nói chuyện thầy nha ? 

Tạ Dịch An: “…..”

Không lâu sau, buổi tọa đàm 90 phút cũng đã kết thúc. Lúc Vương Dũng đang thu dọn đồ đạc, Tạ Dịch An bước đến bục giảng bàn giao công việc với ông ta. Sau đó, các sinh viên trong phòng học lúc này mới nhận ra rằng giáo sư Tạ, người vừa “mới nổi tiếng trên mạng xã hội”, thế mà lại ở đây.

Không biết hai người họ nói gì trên bục giảng. Chỉ thấy Vương Dũng ngước mắt, nhìn về phía Kiều Tinh Ngôn, trong mắt tràn đầy ý cười.

Kiều Tinh Ngôn vô cùng quen với ánh nhìn kiểu này. Trước đây giáo sư Trần cũng đã nhìn cô như thế, kiểu như……..yêu ai yêu cả đường đi lối về ấy?

Một lát sau, Tạ Dịch An trở về. Nhìn thấy Kiều Tinh Ngôn đang thu dọn đồ đạc, trong đầu anh nhớ lại những suy đoán mơ hồ của tối hôm qua.

“Tôi…..Chẳng phải tôi đã giải thích cho em về liên kết sao đôi tối qua rồi sao?”

“Dạ.” Kiều Tinh Ngôn cúi đầu thu dọn túi xách, không nhận ra sự thăm dò trong mắt anh: “Ông Tạ cũng có nói qua với em rồi, nhưng em lại thấy cách thầy Vương giảng giải dễ hiểu hơn ạ.”

Tạ Dịch An: “….”

Khẽ mím môi, Tạ Dịch An phát hiện ra thêm một tin quan trọng hơn: “Ông Tạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi