HÀO HOA PHONG NHÃ TRIỆU HỒI SƯ


Vọng nói nham hiểm trào phúng truyền đến, làm ba người họ rật mình cả kinh, hai thanh niên che trước người thiếu nữ với tư thế bảo vệ cảnh giác, phẩn nộ nói.

" Cao Đồ, chúng ta đã nói là không có đánh cấp Linh Thạch của ngươi, ngươi như vậy làm khó, ngươi đến cùng muốn cái gì?"
" Ha ha ha, ngươi nói không có lấy, ai làm chứng? Không bằng các ngươi chỉ cần cho chúng ta lụt xót trên người các ngươi để chứng minh đi?"
" Ngươi đừng khinh người quá đáng, ngươi không phải bởi vì đội trưởng chúng ta trên lôi đài đánh thắng lão đại của các ngươi sao?"
Vân Phong Nhã nhìn đám người kêu ngạo này có năm người, tên nam tử cầm đầu nhìn dáng vẻ 25-26 tuổi, thực lực của bọn họ là hai đại linh sư cửu cấp và ba đại linh sư bát cấp, mà ba người nói là cứu giúp nàng thực lực cao nhất một người, tướng mạo cũng được xem là tuấn tú, là đại linh sư cửu cấp, một bát cấp và thiếu nữ kia chỉ là đại linh sư ngũ cấp, trên lệch cũng quá xa rồi.

Cao Đồ trong mắt hiện lên âm ngoan, hắn liếc mắt nhìn ba người trước mặt, nhưng khi ánh mắt xẹt qua khuôn mặt của Vân Phong Nhã thì ngừng lại, đôi mắt sáng ngời mở thật lớn, thiếu niên môi hồng răng trắng, da như bạch ngọc, khí chất ma mị khó nói thành lời, chỉ có thể dùng bốn chữ có thể miêu tả.

"Thiếu niên khuynh Thành".

trong mắt hắn hiện lên dục vọng sắc thái, kèm theo tiếng nuốt nước bọt thanh âm, làm người ngê tỏm không thôi.

Vân Phong Nhã thấy được ánh mắt thèm nhỏ dãi của Cao Đồ nhìn mình, môi đỏ cong lên, nhưng trong mắt thì càng ngày càng lạnh xuống, nhưng Cao Đồ sắc mi mi không chú ý đến, lúc này trước mặt Vân Phong Nhã xuất hiện một dáng người xin đẹp, một thân hồng phấn y phục, ngân cảng tầm mắt của Cao Đồ, nội môn lão sinh có ai mà không biết Cao Đồ yêu thích thiếu niên xinh đẹp, thế giới này không kỳ thị giới tính, nhưng Cao Đồ thuộc loại bại hoại.

" Cao Đồ, chẳng lẽ ngươi không sợ đại ca của ta ư?" Giọng nói thanh thoát của thiếu nữ vang lên.

Cao Đồ lúc này mới lấy lại sự kích động, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, nữ nhân xinh đẹp hắn cũng thích, nhưng đem so với thiếu niên xinh đẹp thì hắn càng thích thiếu niên xinh đẹp hơn, nhưng thiếu niên trước mặt, là từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua như vậy xinh đẹp lại tà mị thiếu niên, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được.

" Thôi San San, không bằng như vầy, ta có thể thả các ngươi đi, chỉ cần các ngươi giao ra số điểm và thiếu niên xinh đẹp này thế nào?"
Vân Phong Nhã một bên nghe được lời này, mày đẹp nhíu lại, ánh mắt âm ngoan nhìn lướt qua trên người Cao Đồ, lại nhìn về phía ba người cách mình không xa, nàng cũng rất muốn biết dưới tình huống này, ba người họ sẽ như thế nào lựa chọn?
" Cao Đồ, ngươi mơ tưởng, ta không quen biết học đệ này là ai, cho dù quen biết ta cũng sẽ không làm như vậy!" Thôi San San tức giận nói.

" San San.

" Ngụy Bình nắm cổ tay Thôi San San lôi về phía hắn.


Cao Đồ không vui, đôi mắt hẹp dài nheo lại, nhìn hướng hai thanh niên đi cùng Thôi San San, thanh âm âm trầm nguy hiếp hỏi.

" Ngụy Bình, Trịnh Hải, còn hai người các ngươi nghĩ như thế nào, ha hả, nếu không cẩn thận chúng ta lỡ tay đánh chết hoạt phế đi, thì đừng trách Cao Đồ ta không nói trước.

"
Lời nói âm ngoan của Cao Đồ lại nhất lên gợn sóng trong lòng hai người họ, làm bọn họ trở nên do dự không thôi, Ngụy Bình hắn đường đường là đại linh sư cửu cấp, trong nội môn học viện cũng xem như là thiên tài, nhưng lại bị cái tên không ra gì quy hiếp, hắn xiếc chặt nắm đấm, che giấu đi trong mắt sát ý.

" Ngụy Bình sư huynh sẽ không đồng ý, ngươi chết tâm đi.

" Thôi San San tức giận nói.

"San San, chuyện của học đệ này không có liên quan gì đến chúng ta, chúng ta lúc nãy đã cứu giúp hắn một lần, cũng không thể cứu giúp mãi mãi được, muội hiểu không?" Hắn nhìn về hướng Cao Đồ nói tiếp.

" Cao Đồ, chúng ta không quen biết vị học đệ này, vả lại, chúng ta cũng vừa mới cứu học đệ này một mạng, cũng xem như đã tận tình.

"
Thôi San San trong mắt đều là không thể nào tin được Ngụy Bình sư huynh thường ngày ôn nhu với nàng, đối sử tốt với mọi người lại nói ra lời nói này, chẳng lẽ Ngụy Bình sư huynh không biết Cao Đồ là loại người nào sao?
" Ngụy Bình sư huynh ngươi có biết ngươi đang nói gì sao?"
" San San, với thực lực của chúng ta bây giờ, muội nghĩ có thể đánh thắng bọn họ sao? Chúng ta hiện tại đều duy nhất phải làm là nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi tìm đội trưởng đi.

" Hắn than thở nói.

Thôi San San không nói gì, tay rút ra khỏi lòng bàn tay Ngụy Bình, trong mắt không che giấu được sự thất vọng, nàng nhắm mắt lại rồi mở ra, trong mắt hiện lên kiên định, đứng trước mặt thiếu niên lần đầu gặp mặt này, nàng không thể để cho một thiếu niên xinh đẹp hoàn mỹ như vậy bị người chà đạp, nàng hơi nghiêng đầu hạ giọng nói nhỏ.

" Học đệ, một lát ta sẽ ngăn cản bọn họ, đệ nhanh chóng bớp nát ngọc bài rời khỏi nơi này biết không?"
Vân Phong Nhã ngẩn ra, nhìn đôi mắt to tròn kiên định của thiếu nữ, khoé môi nhịn không được cong cong hỏi lại.


" Nếu ta đi rồi, ngươi làm sao?"
" Cao Đồ, hắn không dám đối với ta làm bậy, hắn cao lắm là đem ta đánh một trận, sao đó đem ngọc bài của ta bớp nát, còn học đệ ngươi thì khác.

"
Cao Đồ cả khuôn mặt đều xanh rồi, hai người họ chẳng lẽ không biết, cho dù hai người họ có nói nhỏ như thế nào, với thực lực và khoảng cách của mấy người họ, không muốn nghe cũng đều nghe được a, hắn tức giận quát.

" San San, ta điếm đến ba ngươi không rời đi thì đừng trách ta ra tay không lưu tình.

"
" San San chúng ta đi.

" Ngụy Bình lên tiếng.

Thôi San San không thèm nhìn Ngụy Bình một cái nào, chỉ thúc dục Vân Phong Nhã nhanh chóng rời đi.

" Một!.

.

hai!.

.

b.


.

"
" Ầm!.

"
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy một tia chớp xẹt qua, tiếp theo là Cao Đồ bị bay ra đụng phải cái cây cổ thụ không xa.

" Ngươi nói nhiều quá.

" Vân Phong Nhã phủi phủi bụi trên người, trong khi không có hạt bụi nào.

Mọi người đều há hốc mồm, Cao Đồ ôm ngực bò dậy, trong mắt đều là hung ác, hắn thẹn quá hóa giận trên tay xuất hiện một thanh Linh khí kiếm, mang theo linh lực đánh về phía Vân Phong Nhã hét lên.

" Ngươi tìm chết.

"
Vân Phong Nhã nàng vẫn đứng đấy không né tránh, cười như không cười nhìn hắn đâm đến, khi thanh kiếm ngần đến trước ngực, người nàng nghiêng qua một bên, một tay nàng như một con rắn, chế trụ tay đối phương sau đó gặp nó lại, chỉ nghe được thanh âm "Răng rắc.

" Nàng xoay một vòng ra phía sau lưng hắn, chân phải đã vào chân đối phương, lại thêm một tiếng"Răng rắc.

" Thanh âm.

Nói thì chậm mà xảy ra trong vòng dài giây mà thôi.

" Tê.

.

A!.


.

"
Âm thanh hút không khí mang theo tiếng kêu thống khổ vang lên trong sâm lâm, đồng thời truyền vào trong tai mọi người, như để đánh thức linh hồn họ vậy, ba người Thôi San San là không thể nào tin được trước mắt một màn, còn đám người Cao Đồ thì cả kinh khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sát khí sắc bén không chút để ý của đối phương, trong mắt hắn bọn họ không thấy được sự sống cảm giác, bọn họ trong lòng đều kinh sợ, một cảm giác lạnh thấu tim tràn ngập đái lòng, làm bọn họ không rét mà run.

Vân Phong Nhã còn chưa nói gì, thì nghe được Nhàn Tuấn nói.

" Quản sự, ngươi thật lắm lời, nếu như quản sự ngươi muốn ta tha cho hắn, chỉ cần hắn quỳ xuống dập đầu xin lõi là được.

"
Quản sự cũng không ngờ, Nhàn Tuấn như vậy nói, hắn nhìn Vân Phong Nhã nhìn đỉnh bạc dáng người, trong mắt nào có một chút sợ hãi, hắn cũng có thể nhìn ra được thiếu niên này cho dù chết, cũng sẽ chết đứng không chết quỳ, hắn khẽ thở dài, trong tay lấy ra một miếng vải trắng và bút lông, bắt đầu viết lên nội dung khế ước sau đó đưa cho Vân Phong Nhã và Nhàn Tuấn ký tên, như vậy gia tộc của bọn họ cũng không có cách nào tri cứu, sao đó quản sự thu hồi vải trắng nhảy xuống lôi đài.

Vây xem mọi người lúc này giống như mới hoàn hồn lại, tại sao một cuộc khiêu chiến bình thường, bây giờ lại thành khế ước sinh tử đâu, khế ước sinh tử a, như vậy có nghĩa là trong hai người họ sẽ có một người phải chết, nghĩ đến đây tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về hướng Vân Phong Nhã, vì trong lòng họ cũng đã khẩn định người chết chính là thiếu niên tuấn mỹ này, trong lòng cảm thán không thôi, thiếu niên tuấn mỹ như vậy cho dù xem cũng đủ no mắt nha, cứ như vậy chết đi thật đáng tiếc mà, phía dưới người không ngừng tiếc hận, than vãn, nhưng lại không có người nào tin tưởng Vân Phong Nhã có thể chiến thắng Nhàn Tuấn.

Cao Đồ không ngờ thiếu niên xinh đẹp này lại như vậy lợi hại, hắn vừa rồi không thấy rõ thiếu niên này là như thế nào ra tay, hắn đau đớn muốn tránh thoát ra sự chế trụ của đối phương, nhưng phát hiện hắn căn bản không thể thoát ra, vì hắn vừa động, xương tay và chân như lệch khỏi vị trí, khiến hắn càng thêm đau đớn không ngừng chảy xuống mồ hôi lạnh.

Bốn người còn lại cũng hoàn hồn lại, một người vẽ mặt dử tợn, thực lực ở đại linh sư cửu cấp hung ác nói.

" Tiểu tử ngươi là nội môn tân sinh đi, nếu ngươi không muốn chết thê thảm thì mau thả ra huynh đệ của chúng ta.

"
Vân Phong Nhã không chút để ý, nở ra một nụ cười tà mị, thanh âm lười biến còn có chút kêu ngạo nói.

" Tiểu gia ta tuy là nội môn tân sinh, thực lực không tính cao lắm, nhưng muốn giết tiểu gia ta không dễ như ngươi nghĩ, ngươi có muốn thử không?"
Khoé miệng ba người Thôi San San bên cạnh co giật thầm nghĩ, hắn còn nói mình là nội môn tân sinh, thực lực không tính cao lắm, không cao mà có thể chế trụ được đại linh sư bát cấp Cao Đồ sao? Muốn gạt đứa bé ba tuổi ư? Đến lúc này ba người Thôi San San mới nhớ tới một việc, mà bọn họ cứ cho là mình cứu giúp thiếu niên trong miệng Cọp Răng Kiếm, với thực lực của thiếu niên, người ta nào muốn bọn họ cứu cơ chứ, ngược lại bọn họ còn đoạt người ta con mồi còn muốn người ta cảm kích mình, nghĩ đến đây Ngụy Bình và Trịnh Hải cảm thấy xấu hổ vô cùng, Thôi San San cũng có chút sấu hổ nhưng trong mắt thì sáng lấp lánh nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình.

Hung ác nam nhân trong mắt hiện lên sát ý, âm thanh tức giận khàn khàn hỏi.

" Ngươi muốn như thế nào mới thả người?"
__________________________________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi