HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Nhìn Cảnh Dật Thần cẩn thận che chở Thượng Quan Ngưng xuống xe, quản gia lại một lần nữa xác nhận địa vị của Thiếu phu nhân ở tronv lòng thiếu gia, hắn cùng nhóm người hầu đầy ý cười hô: “Chào mừng thiếu gia, Thiếu phu nhân về nhà!”

Tất cả người hầu ở Cảnh gia đều không biết là Cảnh Dật Thần đã kết hôn, nếu nói nhị thiếu gia Cảnh Dật Nhiên bỗng một ngày nào đó mang về một nữ nhân tới nói là mình đã kết hôn, mọi người đều sẽ không cảm thấy có cái gì kỳ quái, nhưng lần này lại là đại thiếu gia không gần nữ sắc, luôn luôn lạnh nhạt không hề có tí cảm tình gì bỗng nhiên mang theo vợ trở về, hơn nưã mọi nhất cử nhất động đều rất yêu thương nhẹ nhàng, tràn đầy sự yêu thương. Một đám người tròng mắt đều rớt hết.

Cũng may mọi người làm việc ở Cảnh gia hàng năm, tất cả đều đã luyện thành một trái tim inox, tiếp thu hoàn cảnh rất nhanh, hô theo quan gia.

Cảnh Dật Thần đã sớm quen với cảnh tượng này, chỉ là triều quản gia khẽ gật đầu, liền lôi kéo Thượng Quan Ngưng đi vào.

Thượng Quan Ngưng thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mình, khách khí cười với mọi người, hơi hơi gật đầu xem như chào hỏi.

Mọi người không nghĩ tới Thiếu phu nhân lại hòa khí dịu dàng như vậy, không khỏi sinh ra cảm giác tốt với cô, bọn họ ngày thường ở Cảnh gia luôn nhìn thấy những người không bình thường rất lạnh nhạt, bây giờ cuối cùng cũng có một người bình thường thân thiện.

Thượng Quan Ngưng đi theo Cảnh Dật Thần vào biệt thự, nhìn hoa viên ở đây, liền có chút nhận thức với thực lực của Cảnh gia.

Biệt thự của Cảnh gia chiếm địa diện tích cực lớn, hoa viên chỉnh tề với các loại màu hoa cỏ với cây cối, bởi vì thời tiết dần ấm lên nên tất cả đều nở ra mầm xanh non, vừa nhìn liền khiến người khác cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Kiến trúc biệt thự như lâu đài trong cổ tích, mọi ngóch ngách đều tạo ra hơi thở tôn quý.

Cô đi theo Cảnh Dật Thần đi vào liền thấy người ngồi ở phòng khách to rộng xa hoa rất quen thuộc.

Mạc Lan nhìn thấy cô, liền rất cao hứng không khép miệng lại được, muốn đem cô kéo đến bên người để nhìn kĩ một cái, lại bị Cảnh Dật Thần trực tiếp chắn trở về.

“A Ngưng, đây là bà nội.” Cảnh Dật Thần thanh âm nhàn nhạt, nghe không hề có chút cảm tình gì, lạnh giống như băng.

Thượng Quan Ngưng lập tức mỉm cười kêu bà: “Bà nội”

“Ai, bé ngoan! Tới tới tới, mau tới đây, là bà nội có quà cho con, thật tốt! Bà nội rất vui, lần trước bà có dọa tới con không?" Mạc Lan cười ha hả đem cháu trai đích tôn đẩy sang một bên, đưa quà gặp mặt cho Thượng Quan Ngưng, sau đó lôi kéo tay cô cao hứng trên dưới đánh giá.

Cháu dâu không chỉ có bộ dáng xinh đẹp, khí chất thanh nhã, hơn nữa năng lực xuất chúng, bà rất vừa lòng, tiểu tử thối Cảnh Dật Thần kia cuối cùng cũng thực hiện được tâm nguyện của bà.

Nhắc tới lần việc lần đầu tiên gặp mặt, Thượng Quan Ngưng có chút xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn mặt không khỏi hơi phiếm hồng.

Cô tiếp nhận quà gặp mặt của bà nội, nói: "con cảm ơn bà nội", sau đó lại nói: "không có dọa đến ạ....lần trước....không thể chào hỏi bà nội cho tử tế,con rất ngượng...thái thái đưa lễ gặp mặt, nói câu “Cám ơn nãi nãi”, sau đó lại nói: “Không có dọa đến, lần trước…… Không có thể cho ngài chào hỏi, thật là ngượng ngùng……”

“Ai da, việc này có gì đâu, là do bà nội không tốt, có liên quan gì đến con đâu……”

Cảnh Thiên Viễn thấy vợ trực tiếp làm lơ mọi người, lôi kéo cháu dâu hàn huyên, không khỏi có chút bất mãn, ông ho nhẹ hai tiếng, sau đó dùng sức thanh thanh giọng nói, mới làm Mạc Lan lấy lại tinh thần.

Cảnh Dật Thần đem Thượng Quan Ngưng từ tay Mạc Lan cướp về, lôi kéo cô, giới thiệu cho cô từng người.

“Đây là ông nội.”

Thượng Quan Ngưng lập tức lộ ra tươi cười kêu ông: “Ông nội!”

Lão gia tử hơi có chút uy nghiêm gật đầu, lúc au lại cảm thấy mình có khả năng quá nghiêm túc, liền hướng phía Thượng Quan Ngưng lộ ra một nụ cười, rồi đem lễ vật tặng cho cô.

Thượng Quan Ngưng tiếp nhận lễ vật, thoải mái hào phóng hướng ông nói lời cảm ơn.

Cô cảm thấy, ba người nam nhân ở Cảnh gia cơ hồ đều là một cái khuôn đúc ra, Cảnh Dật Thần cùng Cảnh Trung Tu rất giống nhau, mà Cảnh Trung Tu cùng Cảnh Thiên Viễn là càng giống nhau hơn.

“Đây là cha.”

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy Cảnh Trung Tu, thấy ông mỉm cười với chính mình có chút ngượng ngùng kêu một tiếng “cha”.

Lần trước gặp mặt, cô vẫn là kêu là bác Cảnh, còn nói giỡn về sau sẽ chống lưng cho cô, hiện tại nghĩ lại chỉ cảm thấy duyên phận thật kì diệu.

Cảnh Trung Tu vẫn luôn rất thích tính tình của Thượng Quan Ngưng, cảm thấy cô rất thích hợp làm con dâu mình, hiện tại nhìn cô đứng ở bên cạnh Cảnh Dật Thần, trong lòng cảm thấy rất là vừa lòng.

Phỏng chừng Hoàng Lập Hàm còn chưa biết, cháu gái bảo bối của hắn đã gả cho con trai mình, nếu không mấy ngày hôm trước hai người cùng nhau đi ra ngoài câu cá, hắn sẽ không nói một tiếng.

Hôm nào ông nhất định phải cho Hoàng Lập Hàm một cái “Kinh hỉ”!

Ônh đối Thượng Quan Ngưng, ngqy từ nhỏ ông đã coi cô là con gái của mình, không giống như đối với Cảnh Dật Thần và Cảnh Dật Nhiên hqf khắc mà giờ trên mặt ông tràn đầTV ý cười, đem lễ,vật đưa cho cô, nói: “Chỉ chớp mắt con đã trưởng thành, lớn rồi trở thành một cô gái xinh đẹp! Về sau nếu Dật Thần bắt nạt con, cứ nói cho cha biết, ta nhất định sẽ không tha cho nó."

Mọi người nghe được lời ông nói, tất cả đều kinh ngạc nhìn ông, giống như đây không phải lời mà ông nói ra.

Cảnh Trung Tu đối xử với người khác luôn luôn lãnh đạm, lời nói cũng rất ít, trừ phi là cực kì quen thuộc, nếu không quen thuộc thì tuyệt đối sẽ không hòa khí như vậy.

Như thế nào mà ông đối xử với Thượng Quan Ngưng hoàn toàn khác, hơn nữa nghe trong lời nói của ông, tựa như đã từng gặp qua Thượng Quan Ngưng khi còn nhỏ.

Cảnh Dật Thần kinh ngạc nhất, anh giương mắt nhìn nhìn Cảnh Trung Tu, lại nhìn nhìn Thượng Quan Ngưng, cảm thấy Thượng Quan Ngưng chi dùng một chút công phu đã mang đến cho Cảnh Trung Tu niềm vui không thể tưởng tượng.

Anh từ nhỏ đến lớn, nỗ lực làm nhiều việc nhiều như vậy lại không được cha khen ngợi cho dù là một chút, càng không giống như bây giờ.

Anh nhìn không ra, Thượng Quan Ngưng thế nhưng còn có loại bản lĩnh này, làm tất cả các vị trưởng bối trong nhà đều rất yêu quý cô.

Cảnh Dật Nhân và Chương Dung ngồi bên cạnh cũng đầy kinh ngạc, bọn họ không hề nghĩ tới, Thượng Quan Ngưng có thể khiến cho Cảnh Trung Tu đối đãi tốt như vậy.

Chỉ có Thượng Quan Ngưng là cảm thấy bình thường, Cảnh Trung Tu ở trước mặt cô vẫn luôn ấm áp từ ái như vậy, cô cảm thấy rất ấm áp và an tâm, có chút giống nàng cậu của cô.

Đến phiên Cảnh Dật Nhiên cùng Chương Dung, Cảnh Dật Thần thần sắc lạnh băng, không chút khách khí nói: “Bà ấy là Chương Dung, kia là con trai bà ấy, em cũng biết đấy, nó đặc biệt thích bị đánh."

Mọi người bởi vì lời anh nói mà sắc mặt biến đổi, chỉ có Cảnh Dật Nhiên kia mang vẻ mặt tuấn mỹ cười khanh khách, tựa như người Cảnh Dật Thần nói căn bản không phải là hắn.

Cảnh Dật Nhiên hiện tại rất muốn đánh trả anh, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Cảnh Trung Tu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng không dám quá mức làm càn, chỉ là dùng ngữ khí ngả ngớn nói: “Chào chị dâu, mấy ngày không thấy, đúng là ngày càng xinh đẹp!”

“Tên tiểu tử thúi, nói chuyện tử tế một tí!” Mạc Lan nghe ngữ khí cháu trai nói không ổn, lập tức lớn tiếng nói.

Chương Dung sợ Mẹ trách cứ con trai mình làm chồng cũng bất mãn theo, vội cười đem lễ vật đưa cho Thượng Quan Ngưng, thanh âm ôn nhu chảy nước: “Đây là ta cố ý chọn cho con, con nhìn xem có thích hay không?”

Thượng Quan Ngưng vốn dĩ chỉ muốn nhận lên, nghe được bà ấy nói như vậy, chỉ có thể phối hợp mở hộp quà tinh xảo kia ra.

Chỉ là, vừa thấy đồ trong hộp, trên mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi