HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Ngay lập tức Thượng Quan Ngưng ngừng khóc, mắt đỏ lên, mang theo nồng đậm giọng mũi nói: “Cậu không giữ lời, tôi sẽ không uống rượu!”

Cậu ta bỏ thuốc mê vào ly rượu vang ngay trước mặt cô, cô không ngu ngốc, làm thế nào có thể uống!

“Lần này tôi sẽ giữ lời, miễn là cô uống, chiếc nhẫn ngay lập tức của cô.”

Cảnh Dật Nhiên dùng một tư thế lười biếng dựa vào ghế sofa, tùy ý để Thượng Quan Ngưng nhanh chóng rời khỏi vòng tay mình, sau đó ngồi ở đầu bên kia của ghế sofa, cách xa cậu ta.

Cậu ta tin rằng, Thượng Quan Ngưng sẽ uống ly rượu vang.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, đối với tính cách Thượng Quan Ngưng cậu ta nắm rõ như lòng bàn tay.

Cảnh Dật Nhiên vẫn luôn là “vạn hoa tùng trung quá”(*), từng chiếc lá đều dính vào người, chỉ cần là người phụ nữ được anh ta nhìn trúng, sẽ tìm mọi cách để có được trong tay.

(*) Vô cùng đào hoa, vô số người tình.

Dụ dỗ, ***, không được nữa liền trực tiếp dùng sức mạnh.

Sau đó, những người phụ nữ ấy không chỉ không mắng cậu ta, ngược lại còn khóc lóc muốn phải gả cho cậu ta, cố gắng mọi cách để giữ cậu ta.

Vì vậy, nhiều năm qua, cậu ta đã có kinh nghiệm của một loạt các phụ nữ, tự nhiên học rất nhiều phương pháp để lừa phụ nữ.

Người không có tâm cơ dễ dàng tin tưởng người khác như Thượng Quan Ngưng, cậu ta không cần phải chi tiêu quá nhiều công sức.

“Em uống ly rượu kia, tôi có thể nói với em một bí mật lớn về người mẹ của em! Sao nào, em không muốn biết?”

Thượng Quan Ngưng biết, về chuyện của mẹ, Cảnh Dật Nhiên có khả năng biết nhiều hơn mình, mặc dù cô không biết làm thế nào cậu ta điều tra ra, nhưng trong mọi trường hợp, cô cũng muốn thử một lần.

Cô nhìn vào ly rượu vang, quyết tâm, ngửa đầu uống vào.

Cảm giác cay tức thì kích thích vị giác của cô, dạ dày rỗng tuếch, hai ngày qua chưa ăn gì, bây giờ điên cuồng tiếp nhận.

Một cách nhanh chóng dạ dày vô cùng khó chịu và đau đớn, cả người dâng lên những cơn chóng mặt.

Một mặt cô vẫn đang sốt, nhiệt độ cơ thể tiếp tục tăng, uống một ly rượu mạnh bị bỏ thuốc, không nghi ngờ làm cho cơ thể yếu ớt thêm tồi tệ hơn.

Quang cảnh trước mặt nhanh chóng biến thành một vệt mờ ma quái, Thượng Quan Ngưng cắn lưỡi của mình, tê lên đau đớn để cô có một thời điểm tỉnh táo.

Sau đó, cô đưa tay về phía Cảnh Dật Thần, khó nhọc nói: “Nhẫn, đưa đây!”

Lần này, Cảnh Dật Nhiên không có nói dối với cô, kia là chiếc nhẫn đã bị năm tháng ăn mòn có chút phát cũ, bị cậu ta mang vào ngón tay thon thả của cô.

Mà cả người cô, một lần nữa bị nằm trong vòng tay cậu ta.

Thượng Quan Ngưng đã không còn sức lực để giãy giụa, cô dùng một tia tỉnh táo cuối cùng khẳng định rằng chiếc nhẫn là nhẫn cưới của mẹ với những vết tích trên đó, sau đó rơi vào hôn mê.

Cảnh Dật Nhiên nhìn cô lấy được chiếc nhẫn liền hôn mê bất tỉnh, còn tưởng rằng cô giả đò, cậu ta tự mình cười nhạo cô một phen, lại rất ngạc nhiên khi nhận thấy hơi thở cô dần yếu.

Cảnh Dật Nhiên nghĩ rằng cả người Thượng Quan Ngưng nóng lên là do tác dụng của thuốc, nhưng bây giờ có vẻ như không đúng.

Cậu ta đưa tay thăm dò cái trán của cô, thậm chí còn tồi tệ hơn nóng!

Cô bị sốt cao!

Cảnh Dật Nhiên dừng lại một chút, đánh bại Cảnh Dật Thần, làm cho anh nhục nhã đã chiếm thượng phong.

Bên ngoài quán bar truyền đến âm thanh đánh nhau kịch liệt cùng với những người Cảnh Dật Thần mang theo xông vào, nhân viên bị thương kêu la thảm thiết, trong khi khách đến quán bar đều sợ hãi, hoảng loạn muốn đi ra ngoài, nhưng quán bar này được xây dựng hoàn toàn dưới lòng đất, cánh cửa duy nhất đã bị chặn tắt.

Quán bar đột nhiên hỗn loạn, tiếng la hét, khóc, và những âm thanh nguyền rủa khác, mới vừa rồi những nhóm trai gái vui mừng giờ đổ xô đến quày bar, mấy người phục vụ bị bọn họ vây quanh, la lối đòi gặp ông chủ.

Tuy Cảnh Dật Nhiên là khách quen nơi đây, nhưng không ai biết cậu ta thực sự là ông chủ đằng sau hậu trường, do đó những người phục vụ sẽ không nhận ra cậu ta.

Cậu ta lờ đi đám đông giận dữ, ôm Thượng Quan Ngưng vào một phòng riêng, ném cô trên ghế sofa dài.

Căn phòng có cách âm thực sự tốt, mọi âm thanh ồn ào náo động ầm ĩ bên ngoài nhanh chóng bị ngăn cách, thậm chí yên tĩnh đến mức cậu ta nghe được cả nhịp thở của chính mình.

Cậu ta đặt tay lên khuy áo trước ngực Thượng Quan Ngưng, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi hồng nhuận tươi đẹp của cô.

Nhưng bỗng nhiên cậu ta cảm thấy quá sai.

Căn phòng, chỉ có tiếng một mình cậu ta hít thở!

Thượng Quan Ngưng đâu?

Cảnh Dật Nhiên có chút run rẩy đưa ngón tay lên xem xét hơi thở của cô.

Không thở!

Đầu óc cậu ta trống rỗng, cơ thể đưa ra quyết định nhanh chóng hơn não, ngay lập tức chạm vào tim cô.

Tim cô đập rất chậm và rất yếu, gần như không cảm nhận được!

Trong nháy mắt bộ quần áo sang trọng trên người Cảnh Dật Thần bị ướt nhẹp mồ hôi lạnh, cả trái tim giống như bị một bàn tay vô hình đột ngột bắt lấy, vô cùng khó chịu.

Cậu ta cũng không kịp nhớ đến chuyện khác, bế Thượng Quan Ngưng lên chạy nhanh ra ngoài.

Cậu ta mới vừa bước ra khỏi căn phòng, ngay lập tức hứng lấy một cú đấm, máu trong khoang mũi như thể chực ở đó để trào ra.

Trong nháy mắt cậu ta ngã xuống đất, Thượng Quan Ngưng ở trong lồng ngực đã bị người khác cướp đi.

Cảnh Dật Thần thấy Thượng Quan Ngưng trong vòng tay, khuôn mặt nhanh chóng trắng bệch, cả trái tim dường như đột nhiên bị xé rách.

Anh run rẩy gọi cô: “A Ngưng, em tỉnh dậy!”

Mộc Thanh lập tức bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng, sau đó khuôn mặt đặc biệt khó coi, tốc độ rất nhanh nói: “Cảnh thiếu, cô ấy bị sốc, nhịp tim cực kì yếu, mau đi bệnh viện! Ở nơi này tôi không cứu được cô ấy! Mau!”

Cảnh Dật Thần rốt cuộc bất chấp trừng phạt tên đầu sỏ gây tội đang ngã trên mặt đất, liền ôm Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài.

Bên ngoài quán bar, máy bay tư nhân của Cảnh Dật Thần ở chế độ chờ sớm đã ở trên mặt đất, các cánh quạt xoay với tốc độ lớn, những bông hoa xung quanh bị thổi bay lên tán loạn.

Năm phút sau, Thượng Quan Ngưng đi vào phòng cấp cứu.

Mộc Thanh thậm chí không có thời gian mang găng tay và khẩu trang, nhanh chóng cùng với các bác sĩ cấp cứu của bệnh viện cứu cô.

Lần này, Cảnh Dật Thần không có đi vào phòng cấp cứu.

Trái tim như đang lấy máu, anh căn bản không có cách nào nhìn cô không có hô hấp, nhìn cô vô hồn trên bàn mổ, không có cách nào nhìn vào điện tâm đồ trên màn hình hiển thị, chuỗi đại diện cho cuộc sống liên tục đang suy giảm cho đến khi nó biến mất.

Anh đang ngồi trên ghế chờ ở cửa phòng cấp cứu, anh cảm thấy thời khắc này mỗi giây trôi qua đều rất lâu, nhưng anh hi vọng thời gian này mỗi giây đều có thể dài hơn một chút, như để cho Mộc Thanh có nhiều hơn thời gian cứu cô.

Cảnh Dật Nhiên không biết đã đến bệnh viện khi nào, cậu ta đứng ở cuối hành lang phòng cấp cứu, rất xa nhìn phòng cấp cứu đèn chỉ thị vẫn luôn sáng.

Cậu ta rất kỳ quái, nếu Thượng Quan Ngưng chết, nhất định Cảnh Dật Thần sẽ đau đớn muốn chết, đó không phải là điều mà bản thân cậu ta thích nhìn thấy hay sao?

Tại sao, một chút cậu ta cũng không cảm thấy vui vẻ?

Tại sao, trong lòng cậu ta có một loại đau khổ đang cuộn trào, tràn ra khắp tay chân, khiến cậu ta cảm thấy sức lực cả người như bị người khác rút cạn?

Cảnh Dật Thần ngồi trên ghế, nhìn thấy cậu ta, cả người chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, trên người tràn ra cảm giác lạnh không kể xiết.

Hiện tại Cảnh Dật Thần muốn một phát súng bắn chết người đàn ông làm anh căm thù đến tận xương tủy, nhưng thời điểm này cõi lòng tan nát đã không còn mong muốn đánh đấm, tất cả tâm trí của anh đều đặt lên mạng sống đang bị đe dọa bên trong phòng cấp cứu, không còn nửa điểm để bận tâm những thứ khác.

Trong lòng anh vô cùng lạnh lùng nói: “Cảnh Dật Nhiên, nếu như cô ấy có bất kì tình huống nào, cậu nhất định sẽ được chôn cùng!”

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Cảnh Dật Thần nghĩ một thế kỉ đã trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên được mở ra.

Cảnh Dật Thần nhanh chóng đi đến.

Tuy nhiên, anh có thể nhìn thấy trên mặt Mộc Thanh nhợt nhạt không có dấu vết nới lỏng, nghiêm nghị và đầy lo âu, trái tim như bị ai đó thắt lại.

Bất cứ khi nào có một chút hi vọng, Mộc Thanh sẽ không mang một bộ mặt như vậy.

“Cảnh thiếu, cho máy bay trực thăng của cậu đến đón ông nội tôi, ngay lập tức!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi