HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Phòng VIP, chỉ có âm thanh Đường Vận đang nức nở nói chuyện.

Trong chốc lát thái độ cô ta ngang ngược cực kì, bá đạo giành lấy Cảnh Dật Thần làm của riêng, mắng Thượng Quan Ngưng xối xả, cô ta khiến cho người khác vô cùng chán ghét, nhưng trong một khoảnh khắc ngữ khí ngập tràn cầu xin đối với Cảnh Dật Thần thật sự hèn mọn lại làm cho người khác cảm thấy cô ta thật sự đáng thương.

Đến khi cô ta đã khóc lóc kể lể đủ, lạnh lẽo trên người Cảnh Dật Thần dần biến mất.

Nhưng, chuyện mà anh đã quyết định, sẽ không có hai từ “thay dổi”, Đường Vận nhất định phải được đưa đi.

Một tên Cảnh Dật Nhiên đã rất khó khăn để đối phó rồi, Cảnh Trung Tu và bà nội luôn che chở cậu ta, mỗi khi anh hành động đều bị ràng buộc, làm cho cậu ta lần sau so với lần trước còn kiêu ngạo hơn.

Anh không thể để Đường Vận tiếp tục ở lại thành phố A, như vậy vô cùng nguy hiểm đối với Thượng Quan Ngưng.

Hai con người này chính là hạng người ác độc, nếu bọn họ đoàn kết lại với nhau, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.

Anh thật sự không thể ra tay tàn nhẫn với Đường Vận, năm xưa không phải vì cô ta, anh sẽ phải chịu rất nhiều hành hạ ác liệt, chịu đựng những hình phạt tàn khốc, cuối cũng sẽ chết trong tay đám người kia.

Đường Vận khi đó mới mười bảy tuổi, đối mặt với dao súng cùng những kẻ tàn bạo, lại không hề sợ hãi chút nào đặt anh ở phía sau mà lên trước che chắn.

Anh mãi mãi nhớ hình ảnh cơ thể cô mảnh mai nhỏ nhắn, mãi mãi nhớ giọng nói can đảm của cô.

Nghĩ lại đoạn thời gian đau đớn đó, cơ thể mảnh mai và giọng nói gan dạ của Đường Vận đã mang đến cho anh một chút an ủi ấm áp, là ánh mặt tời duy nhất trong bóng tối của anh.

Khi viên đạn xuyên qua ngực Đường Vận, cả người cô rơi xuống dòng sông đang ào ạt chảy xiết, anh thật sự sụp đổ.

Sau mười năm, anh đã tìm thấy Đường Vận nguyên vẹn tốt đẹp, anh có trách nhiệm đưa cô trở về nước, đến bên mình.

Anh muốn sử dụng phần đời còn lại của mình, để bảo vệ cô ta.

Vì thế, mặc kệ Đường Vận có làm cái gì, anh đều có thể chịu đựng, anh sẽ không phản đối cô ta.

Đường Vận suy nghĩ những gì, thủ đoạn ra sao, ác độc như thế nào, tất cả đều áp dụng lên người anh, anh có thể ngó lơ làm như không thấy, thậm chí cô ta còn ở khắp nơi tự xưng là vị hôn thê của anh, anh cũng im lặng bỏ qua, ngoài trừ việc cô ta đi xung quanh nói chuyện vô nghĩa, cũng không có làm bất cứ hành động nào tàn nhẫn hay tàn bạo.

Nhưng đặc biệt, anh không chịu đựng được, chính là việc Đường Vận dám làm tổn thương Thượng Quan Ngưng.

Những ai làm tổn thương Thượng Quan Ngưng, anh sẽ không bỏ qua.

Đường Vận đã từng chỉ là một ánh mặt trời trong sâu thẳm bóng tối con người anh, nhưng Thượng Quan Ngưng là toàn bộ ánh sáng trong cuộc đời anh, thay đổi toàn bộ màu sắc đen trắng trong quỹ đạo cuộc đời anh.

Thượng Quan Ngưng là cô gái duy nhất anh yêu trong cuộc đời này, anh nợ Đường Vận, không hề liên quan đến vợ anh.

Đưa Đường Vận ra nước ngoài, có lẽ là biện pháp tốt nhất.

Anh sẽ luôn cho vệ sĩ bảo vệ cô ta, vẫn sẽ đảm bảo cô ta có một cuộc sống nhàn hạ vô âu vô lo, bạn trai cũ của cô ta ở Mỹ William, mặc dù là một tay ăn chơi cờ bạc, mặc dù là một phần tử xã hội đen của Mỹ, nhưng gã đó đối với cô ta không tồi, mặc khắc Đường Vận cũng có cảm tình với gã, anh có thể để cho hai người bộn họ cả đời không cần lo lắng về tiền bạc. 

Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đem đến cho Đường Vận một cuộc hôn nhân, điều này anh rõ ràng đã nói với cô ta.

Nếu cô ta còn chưa suy nghĩ thông suốt, anh chỉ có thể sử dụng phương thức quyết đoán mày mà thôi.

“Hôm nay em nhất định phải trở lại Mỹ, không được phép của tôi, không được trở về. Lý Dũng và những người khác vẫn sẽ luôn đi theo em, những gì em cần có thể nói với bọn họ.”

Cảnh Dật Thần nói xong, ngay lập tức cùng với Mộc Thanh ra khỏi phòng VIP, không còn nghe bất kì lời nói nào của Đường Vận.

Đường Vận nhìn anh bước đi mà không hề quay đầu nhìn lại, đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên tràn ngập màu sắc quỷ quyệt, độc ác nói: “Cảnh Dật Thần, đây là anh ép buộc tôi! Tôi không có được, người khác cũng đừng nằm mơ mà muốn có!”

Rồi sau đó, mặc kệ cô ta khóc lóc ầm ĩ cũng vô dụng, Lý Dũng cùng một vài vệ sĩ khác vẫn là đưa Đường Vận cả người cứng ngắc không cách nào nhúc nhích lên máy bay, trở lại Mỹ.

Đi được nửa đường, Cảnh Dật Thần ném Mộc Thanh xuống xe, một mình quay về tiểu khu Lệ Cảnh, chọc Mộc Thanh đứng ở bên đường mắng tới mắng lui anh mấy trăm lần.

Anh vừa từ thang máy bước ra, A Hổ nhanh chóng chào đón: “Thiếu gia, Quý đại thiếu gia đến.”

Quý đại thiếu gia hiển nhiên là Quý Bác.

Cảnh Dật Thần động tác thuần thục lấy ra chìa khóa, một mặt mở cửa, một mặt nhàn nhạt nói: “Nói rằng Thiếu phu nhân ngày hôm qua bị dọa vẫn còn sợ hãi, không tiếp khách.”

A Hổ ngay lập tức tiếp thu, xoay người đi ra ngoài.

Trước cửa lớn khu Lệ Cảnh, Quý Bác ngồi trên chiếc xe Porsche màu đen, cả người bên ngoài một bộ âu phục màu xám đậm, bên trong mặc áo sơ mi trắng và cà vạt màu xanh nhạt, tóc tai được chải chuốt không hề loạn xạ, khớp tay cầm vô lăng nổi lên rõ ràng, toát ra sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành bình tĩnh.

Nhưng trên gương mặt anh tuấn của anh ta mang theo nhàn nhạt mệt mỏi cùng ủ rũ, đầu mày vẫn luôn nhíu chặt, xem ra tâm trạng thật sự nặng nề.

Nguyên một đêm anh ta từ nước ngoài bay trở về, vì em họ Quý Lệ Lệ.

Từ bé đến lớn, không biết Quý Lệ Lệ đã gây ra bao nhiêu tai họa, hầu như mỗi một lần đều là anh ta giúp Quý Lệ Lệ giải quyết, và hiện tại cũng chính là như vậy.

Cô ta bị Cảnh Dật Thần đưa vào tù giam, bà nội giận dữ, cô ruột Quý Mẫn Di tức đến nhồi máu cơ tim, trực tiếp ngất xỉu, trong nhà đang thật sự hỗn loạn, anh trở vê, ngay lập tức đến nhà Cảnh Dật Thần đòi người.

Nếu có thể, Quý Bác cảm thấy, để cho Quý Lệ Lệ cả đời ở trong tù cũng không phải xấu! Không có cô ta, thế giới này sẽ an tĩnh tốt đẹp hơn nhiều.

Nhưng đáng tiếc, anh ta không những phải đưa Quý Lệ Lệ ra ngoài không một vết trầy da, mà còn phải vì cô ta tổn thất một số cổ phần lớn của tập đoàn Quý thị.

Quan hệ cả anh ta và Cảnh Dật Thần không được tốt lắm, bởi vì anh ta đã rất nhiều lần bị thua lỗ, ngay cả như vậy, anh ta vẫn đến.

Tuy nhiên, khi nghe được câu trả lời của A Hổ, khuôn mặt anh đột nhiên trở nên khó coi.

Toàn bộ thành phố A, có thể không cho anh ta mặt mũi, cũng chỉ có một mình Cảnh Dật Thần!

Thật sự là một con người kiêu ngạo!

Quý Bác mang theo tức giận trở về nhà, bà nội và cô nhanh chóng đi đến, vội vàng hỏi: “Lệ Lệ đâu?”, “Lệ Lệ thế nào?”

Mặc dù Quý Bác rất mệt mỏi, nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Nếu cô từ chức Thị trưởng, Cảnh Dật Thần sẽ cho phép cô nhìn thấy em họ, nếu muốn em họ được ra khỏi tù quay về, tập đoàn Quý thị phải giao ra 10% cổ phần.”

Anh ta và Cảnh Dật Thần là đối thủ, cho nên đối với Cảnh Dật Thần hiểu rất rõ, mỗi lần Cảnh Dật Thần đàm phán, mặc kệ người nói ra người khác có không đi đi nữa, vẫn là Cảnh Dật Thần thành công.

Giống như chuyện thu mua truyền thông Tinh Diệu lần trước, vốn dĩ bọn họ đang ở trong tình huống rất tốt, nhưng nháy mắt một cái đã bị lật ngược rơi vào tình thế bất lợi.

Bà nội cùng Quý Mẫn Du không chỉ trưởng thành bề ngoài thật sự giống nhau, mà tính tình cũng không hề khác nữa, vừa nghe Quý Bác nói, tất cả đều cực kì nóng nảy, âm thanh tức giận mắng.

Quý Bác không thèm khuyên nhủ, để cho hai người bọn họ tựa như mấy người phụ nữ đanh đá ngoài chợ tùy ý mắng chửi.

Dù sao nếu hai người họ ở đây cà kê dê ngỗng, người chịu khổ cũng chỉ có một mình Quý Lệ Lệ, anh ta còn ước Quý Lệ Lệ ăn thêm nhiều khổ sở một chút, để nhớ cho mà thật lâu.

Chọc vào Cảnh Dật Thần, dám ép Thiếu phu nhân Cảnh gia lên hát mua vui cho mọi người, còn buộc Thượng Quan Ngưng phải quỳ xuống trước mặt nhiều người, nếu Cảnh gia không có một chút xíu trả thù, nhất định sẽ không là Cảnh gia!

Lần này Quý gia thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, Quý Lệ Lệ chết tiệt! Anh ta cực khổ kiếm tiền nhiều năm như vậy, tất cả chỉ vì sự kiêu ngạo lại còn không có não của cô ta phải đi đền bù!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi