HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Giấc mơ ngắn ngủi, khắp nơi đều là tiếng súng chói tai, còn có nơi nơi đều một màu đỏ của máu, nhiễm đỏ tất cả cảnh trong mơ của cô, làm cô đau lòng tới mức không thể hô hấp.

“Chị dâu, đánh thức chị sao? Ngại quá, tôi phải tới thay thuốc cho Cảnh thiếu.” Mộc Thanh có chút áy náy cười cười.

Thượng Quan Mgưng mặt không chút biểu tình nhìn thoáng qua Cảnh Dật Nhiên ở phía sau Mộc Thanh, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, tôi không ngủ được nữa, đem thuốc đưa cho tôi đi, tôi thay cho anh ấy.”

Mộc Thanh cũng không kiên trì, đem thuốc đưa cho Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng đã lau sạch vết máu trên mặt, nhưng quần áo trên người vẫn là bộ váy màu tím của ngày hôm qua, toàn bộ váy áo đều đã nhăn dúm dó, vết máu phía trên đã khô cạn, thoạt nhìn cực kì chật vật.

Cô đứng lên, duỗi tay nhận lấy đĩa băng gạc.

Cảnh Dật Nhiên vốn dĩ đang nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Thượng Quan Ngưng, chính là trong giây lát hắn cảm thấy ngoài cửa sổ có ánh sáng chợt lóe!

Đó là phản quang của súng ngắm!

Cảnh Dật Nhiên bất chấp tất cả, một mặt hét lớn “Cẩn thận”, một mặt hướng Thượng Quan Ngưng nhào tới.

Cửa kính rắn chắc của phòng bệnh nháy mắt vỡ tan, viên đạn xé gió mà tới.

Thượng Quan Ngưng không kịp phản ứng, cả người đã bị Cảnh Dật Nhiên đẩy ngã trên mặt đất, cùng lúc đó, cánh tay truyền đến cảm giác bỏng cháy nóng rát đau đớn.

Máu tươi ào ạt chảy ra, cô biết, cánh tay của cô đã trúng đạn!

Giọng nói Cảnh Dật Nhiên cùng Mộc Thanh đồng thời vang lên.

“Thượng Quan Ngưng, cô không sao chứ?!”

“Chị dâu, chị không sao chứ?!”

A Hổ cùng Lý Đa đang canh giữ ngoài cửa nghe thấy thanh âm cửa kính vỡ vụn, lập tức vọt tiến vào: “Thiếu phu nhân!”

Thượng Quan Ngưng đẩy Cảnh Dật Nhiên ở trên người cô ra, quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà đối diện, nhưng mà không nhìn thấy cái gì!

Cô nhịn xuống đau đớn, một tay che chỗ bị thương, dùng giọng bình tĩnh nói: “Tôi không có việc gì, mau đuổi theo tên sát thủ kia!”

A Hổ cùng Lý Đa nên lập tức chạy ra ngoài, lại không có động đậy. Bọn họ chỉ phụ trách bảo vệ Thượng Quan Ngưng an toàn, bắt giữ sát thủ là việc của những người khác.

Có lẽ do tiếng động thật lớn đánh thức người ở trên giường bệnh, Cảnh Dật Thần mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là hình ảnh cả cánh tay nhuộm đỏ máu của Thượng Quan!

Hắn theo bản năng hô một câu “A Ngưng”, sau đó liền muốn đứng dậy, chính là trước ngực xé rách đau đớn, làm cho động tác đứng ngày thường đơn giản nhất cũng không làm được.

Thượng Quan Ngưng liền kề sát mép giường hắn, giọng của hắn, cô là người đầu tiên nghe được!

Cô tưởng chính mình gặp ảo giác, nhưng cô vừa cúi đầu nhìn, liền bắt gặp cặp mặt đen láy vô số lần nhìn mình chăm chú đã mở ra, bên trong rõ ràng là ảnh ngược bộ dáng chật vật của cô!

Thượng Quan Ngưng ở nháy mắt quên mất cánh tay của mình, quên mất đau đớn khó nhịn như bị lửa đốt, kinh hỉ ôm lấy hắn, tiếng nói khàn khàn nói: “Dật Thần, anh đã tỉnh lại?!”

Trí nhớ lộn xộn lúc bị trúng đạn tràn ngập đầu óc hắn, chỉ qua thời gian vài giây, Cảnh Dật Thần liền biết chính mình bị trúng đạn hôn mê, hiện tại đang ở bệnh viện Mộc thị.

Nhưng hắn không quan tâm những việc đó, hắn chỉ nhìn chằm chằm cánh tay đầy máu của Thượng Quan Ngưng, dùng giọng nói so với Thượng Quan Ngưng còn muốn khàn khàn khó nghe hơn phân phó Mộc Thanh: “Cầm máu cho cô ấy!”

Vừa trải kia sự việc chấn động lòng người kia, Mộc Thanh còn chưa từng gặp qua sự kiện ám sát lần nào, hắn cả người đều lâm trạng thái sợ hãi cứng đờ người, trong đầu óc trống rỗng.

Giọng nói của Cảnh Dật Thần, đem hắn nhanh chóng kéo về thực tại, trên người cảm giác cứng ngắc biến mất, hắn nhanh chóng điều chỉnh tốt chính mình, nâng cánh tay của Thượng Quan Ngưng lên xem xét.

Chỉ nhìn thoáng qua, Mộc Thanh liền vội vàng nói: “Viên đạn còn ở trong cánh tay! Chị dâu, tôi yêu cầu chị ngay lập tức phẫu thuật lấy viên đạn ra!”

Thượng Quan Ngưng hiện tại một chút cũng không muốn rời khỏi Cảnh Dật Thần, hắn thật vất vả mới tỉnh lại, cô muốn ở bên cạnh chăm sóc hắn không cần đi làm phẫu thuật gì đó!

“Trước cứ để nó ở đó đi, anh băng bó tốt miệng vết thương cho tôi khiến nó không tiếp tục chảy máu là được, tôi chỗ nào cũng không đi.” Chỉ muốn ở bên cạnh hắn!

“Không được!”

“Như vậy sao được!”

Cảnh dật thần cùng Mộc Thanh đồng thời phản đối.

“Mộc Thanh, tiêm cho cô ấy thuốc mê, đưa vào phòng giải phẫu!” Cảnh Dật Thần dùng giọng nói khàn khàn, ngữ khí không cho phép cự tuyệt phân phó.

Mộc Thanh biết ý tứ của Cảnh Dật Thần, hắn lên tiếng đồng ý, chuẩn bị trước làm cho cô hôn mê lại đẩy vào phòng giải phẫu. Hắn trước nay chưa từng thấy qua một cô gái nào, trấn tĩnh tự nhiên nói để viên đạn trước lưu lại trong cánh tay!

Không muốn sống nữa sao?!

Viên đạn ở trong cánh tay sẽ làm cho miệng vết thương đổ máu bị nhiễm trùng, đau đớn như vậy căn bản không phải ai cũng có thể chịu đựng được!

Thượng Quan Ngưng cũng biết, ý của Cảnh Dật Thần là làm cho cô hôn mê sau đó liền làm phẫu thuật.

Cô sợ chính mình rất lâu mới có thể từ hôn mê tỉnh lại, lập tức nói: “Em làm phẫu thuật, không cần đánh thuốc mê em.”

Mộc Thanh lập tức lôi kéo Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài: “Chị dâu, mau, đừng chậm trễ, sớm một chút lấy viên đạn ra, có thể sớm một chút trở về, tôi làm phẫu thuật rất nhanh, nhiều lắm mười phút thôi!”

Thượng Quan Ngưng lưu luyến đi ra khỏi phòng bệnh, Cảnh Dật Thần chỉ cho cô một ánh mắt an ủi.

Chờ đến Thượng Quan Ngưng nằm trên bàn phẫu thuật, cô mới nhớ tới, Cảnh Dật Nhiên không biết đã đi từ khi nào. Nhớ tới lúc nãy hắn đẩy ngã chính mình trong nháy mắt đó Thượng Quan Ngưng trong lòng cảm giác có chút kỳ lạ.

Cô cho rằng, Cảnh Dật Nhiên là người nhất định sẽ không cứu người khác, không nghĩ tới hắn lại cứu cô. Hắn không phải vẫn luôn muốn mang cô ra khiêu khích Cảnh Dật Thần sao? Cô bị thương hắn phải càng vui mừng mới đúng, tại sao lại cứu cô?

Thượng Quan Ngưng kỳ thật cũng không sợ hãi, toàn bộ tâm trí của cô đều đặt trên người Cảnh Dật Thần, từ tối ngày hôm qua Cảnh Trung Tu đã sai người mang áo chống đạn tới cho cô, cô lúc đó đã mặc vào bên trong quần áo.

Mà Cảnh Dật Nhiên dưới tình thế cấp bách, đã sớm đã quên trên người Thượng Quan Ngưng có mặc áo chống đạn. Hắn chỉ sợ hãi cô bị thương, liền theo bản năng muốn đẩy cô ra.

Phòng giải phẫu tất cả đều đã được chuẩn bị tốt, Thượng Quan Ngưng vừa tiến vào phòng giải phẫu, động tác của Mộc Thanh liền lập tức lưu loát như nước chảy mây trôi tiêu độc cầm máu, rồi sau đó cầm lấy cái nhíp gắp viên đạn ở trong tay cô ra.

Viên đạn găm trong xương cánh tay của cô, Mộc Thanh dựa vào kinh nghiệm phong phú của bản thân, không dùng bất kì loại dụng cụ nào, rất nhanh liền gắp viên đạn ra.

Sau đó, hắn cầm lấy dao phẫu thuật, đem cánh tay máu thịt lẫn lộn của Thượng Quan Ngưng tiến hành gọt cắt, bảo đảm miệng vết thương của cô đều mới mẻ hoàn hảo, để tránh cảm nhiễm khó có thể khép lại.

Hắn cẩn thận cắt, sau lưng lại vang lên một giọng nói thản nhiên: “Thế nào, cô ấy không có việc gì chứ?”

Mộc Thanh theo bản năng đáp lại: “Không có việc gì, về sau sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động.”

Chờ hắn trả lười xong rồi mới cảm thấy không đúng, phòng phẫu thuật của hắn, ai dám tiến vào?!

Cảnh Dật Thần?!

Mộc Thanh lập tức quay đầu lại, quả nhiên thấy người đáng ra phải nằm trên giường bệnh Cảnh Dật Thần!

Hắn kinh ngạc thiếu chút thì kêu ra tiếng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi