HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần đều không có nghỉ ngơi lâu lắm, liền lập tức quay trở lại Cảnh Thịnh làm việc.

Cảnh Dật Thần hơn nửa tháng không đi làm, tập đoàn Cảnh Thịnh đều do Cảnh Trung Tu tự mình tới trông coi. Bởi vì nghiệp vụ của tập đoàn cực kỳ bận rộn, rất nhiều chuyện đều yêu cầu Tổng giám đốc tự mình quyết định, nhất là những đơn hàng có giá trị lên đến vài trăm triệu đều cần Tổng giám đốc kí tên.

Cũng may cha con hai người tính cách tương tự, hơn nữa Cảnh Dật Thần lại do Cảnh Trung Tu tự mình dạy dỗ, phong cách quản lý cũng gần như giống nhau, cho nên khi hai người bọn họ tới quản lý Cảnh Thịnh, thế nhưng rất tự nhiên những người phía dưới hoàn toàn không cảm giác được có cái gì khác biệt.

Sự khác biệt duy nhất là, Cảnh Trung Tu sẽ cho đám lão thần của tập đoàn mặt mũi, không khí hội nghị tương đối hài hòa, sẽ không quá khẩn trương kịch liệt. Mà Cảnh Dật Thần lại không thèm nể mặt bọn ở, ở trước mặt Cảnh Dật Thần yêu cầu khi báo cáo phải chuẩn bị đầy đủ chi tiết, phản ứng phải nhanh nhẹn.

Thứ hai vừa đến công ty, Thượng Quan Ngưng thấy Cảnh Dật Nhiên ở trong văn phòng của mình một thân tây trang màu trắng thắt cà vạt màu lam.

Hắn ta đang không hề để ý uống nước bằng chiếc cốc giữ ấm hàng ngày cô vẫn dùng, dáng vẻ nhàn nhã, quý khí bức người.

Chỉ là, Thượng Quan Ngưng không tự chủ được nhíu mày lại.

Cái cốc kia, lát nữa nhất định phải ném thùng rác mới được!

Chẳng lẽ về sau Cảnh Dật Nhiên mỗi ngày đều đi làm? Cô mỗi ngày phải đối mặt với một khuôn mặt đẹp trai mê hoặc lòng người nhưng không hề vui vẻ? Sau đó mỗi ngày đổi một cái cốc?

“Ơ, người đẹp, cô đây là cái vẻ mặt gì vậy, sao tôi lại cảm thấy giống như cô rất ghét bỏ tôi? Tôi không chê cô, dùng cái cốc cô đã từng dùng qua mà uống nước, cô phải vui mừng mới đúng? Hơn nữa, nửa tháng trước bản thiếu gia còn không màng nguy hiểm tới tính mạng cứu mạng cô, cô tại sao lại trở mặt không thèm cảm ơn?” Cảnh Dật Nhiên hai chân dài càn rỡ gác lên bàn làm việc của Thượng Quan Ngưng, buông cái cốc, lại làm dáng cầm lấy một chiếc gương nhỏ trong ngăn kéo của Thượng Quan Ngưng soi soi, giống như đang thưởng thức vẻ mặt đẹp trai của mình.

“Cám ơn anh đã cứu mạng tôi, nếu không phải anh liều mạng cứu giúp, tôi sẽ không bị thương! Trên người tôi có mặc áo chống đạn, cánh tay lại không có! Cho nên tôi rất nghi ngờ anh cứu tôi hay mượn cơ hội trả thù tôi.”

Giọng nói Thượng Quan Ngưng lạnh lùng, cô vừa nói xong, liền xoay người đi tới văn phòng bên cạnh tìm Lư Cần tới giải quyết kẻ điên này.

Cảnh Dật Nhiên nhìn cô xoay người đi ra ngoài, không khỏi sửng sốt, hắn hiện tại mới phản ứng lại, chính mình khả năng thật là giúp ngược!

Nhưng mà cái này thì có gì liên quan, cánh tay của Thượng Quan Ngưng chỉ chịu vết thương nho nhỏ mà thôi, hơn nữa là bởi vì hắn mới bị thương, hắn cảm thấy rất vui vẻ! Cô cũng coi như là bởi vì hắn, ở trên người để lại vết sẹo, rất tốt! Chỉ cần cô không chết, tất cả đều không phải vấn đề!

Thượng Quan Ngưng đi đến văn phòng của Lư Cần, vừa muốn gõ cửa đi vào, cửa lại từ bên trong mở ra, trước mặt là một cô bé xinh xắn như búp bê.

Thượng Quan Ngưng có chút kinh ngạc nhìn người trước mắt.

Sao lại thế này?

Cô tới Cảnh Thịnh làm lâu như vậy, trước nay chưa từng thấy Lư Cần đưa ai vào trong văn phòng của ông! Ông là một người công tư phân minh, cho dù có người quen tới tìm ông, ông cũng sẽ tiếp đón ở phòng khách, nếu khách hàng hoặc là nhóm nghiệp vụ tới, vậy càng không đưa vào trong văn phòng của ông.

Cô bé này là ai?

Cô có chút kinh ngạc, Lư Cần cũng từ bên trong đi ra ngoài, nhìn thấy cô, liền đối mặt với cô bé nói: “Nai con, đây là Thượng Quan Ngưng, về sau cô chính là trợ lý của cô ấy.”

Nai con lập tức ngọt ngào giòn giã nói: “Chị Thượng Quan, em là Nai con, về sau em sẽ là vệ sĩ của chị!”

Thượng Quan Ngưng đã bị xưng hô của Lư Cần cùng người kêu Nai con trước mắt làm cho loạn, cái gì trợ lý cùng vệ sĩ, giống như đều không đúng lắm?

Chức vụ của cô là trợ lý, trợ lý nào lại còn có thêm một cái trợ lý?

Nếu là vệ sĩ —— Nai con dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, dáng dấp có chút gầy gò yếu ớt thiếu dinh dưỡng, hơn nữa còn là khuôn mặt của một cô bé, thoạt nhìn là một cô gái chưa trưởng thành, làm vệ sĩ cho cô chắc là nói đùa?

Lư Cần mang theo Nai con đi ra từ văn phòng của ông, nhìn thấy khuôn mặt Thượng Quan Ngưng kinh ngạc cùng nghi ngờ, trong giọng nói ông hiếm thấy lộ ra ý cười: “Trợ lý Thượng Quan, còn chưa chúc mừng cô, cô đã thăng chức lên làm Phó tổng của tập đoàn, về sau còn phải gọi cô là Phó tổng Thượng Quan, cô là do lão tổng tài tự mình đề bạt, tuy rằng còn chưa phát thông báo ở công ty, nhưng vài vị phó tổng đều đã biết, về sau cô cùng vài vị phó tổng đều ngang hàng, cho nên lão tổng tài chiếu theo quyền lợi của các phó tổng khác, sắp xếp cho cô một trợ lý.”

“Nhưng mà Nai con tính cách có chút hoạt bát, cô bé đối với nghiệp vụ của tập đoàn chúng ta cũng không quen thuộc, cho nên không thể thay đi làm các công việc khác, chỉ phụ trách an toàn của cô. Chờ về sau cô có nhu cầu, lại cho sắp xếp cho cô thêm một trợ lý khác.”

Thượng Quan Ngưng bị một loạt tin tức bất ngờ làm cho sợ hãi.

Phó tổng? Cô?!

Không thể nào!

Cô mới tới Cảnh Thịnh làm được nửa năm, liền từ trợ lý Tổng tài thăng lên làm Phó tổng, người của tập đoàn khẳng định đều sẽ kinh ngạc! Kể cả nói cô là con dâu của Cảnh Trung Tu, cũng không thể thiên vị mà thăng chức cho cô? Tuy rằng cô đối với năng lực của mình rất có tự tin, học tập cũng cực kỳ nghiêm túc, nhưng tốc độ quá nhanh giống như ngồi hỏa tiễn vậy? Có thể được không đây? Sẽ không tạo thành ảnh hưởng không tốt chứ?

Mà ý tứ trong lời nói của Lư Cần, Nai con đúng là vệ sĩ của cô?!

So với tin tức thứ nhất còn làm cô khiếp sợ hơn, Cảnh Dật Thần đã sớm cùng cô nói qua, chờ cô đối với công việc quen thuộc hơn, sẽ cho cô đảm nhiệm chức vụ phó tổng, cô chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy mà thôi.

Nai con còn là một cô bé tay chân bé nhỏ…… Xác định có thể làm vệ sĩ?

Nai con giống như nhìn ra nghi ngờ của cô, cô bé cũng không tức giận, chỉ nở một nụ cười ngọt ngào với Thượng Quan Ngưng, dùng giọng nói đáng yêu nói: “Chị Thượng Quan, chị không cần xem thường em nha, em đánh người rất lợi hại đấy, không tin em đánh một người cho chị xem!”

Cô vừa nói xong, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên mới từ văn phòng của Thượng Quan Ngưng đi ra, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: “Cảnh Nhị ca!”

Cảnh Dật Nhiên sửng sốt, sau đó liền nhìn Nai con nhảy nhót hướng mình đi tới.

Hắn nhìn chằm chằm Nai con, nhất thời quên mất tính nguy hiểm của cô bé, bởi vì trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác giống như đã từng quen, rồi lại không thể nhớ tới đã ở nơi nào gặp qua cô bé. Loại cảm giác này rất kỳ quái, làm Cảnh Dật Nhiên lâm vào đau khổ suy nghĩ.

Nai con thấy hắn hôm nay có chút ngốc ngốc nhìn mình, đối với việc hắn hôm nay “Ngoan ngoãn” rất là vừa lòng, cô bé một chữ cũng chưa nói, tiến lên liền lưu loát quăng hắn qua vai.

“Bùm” một tiếng trầm vang, Cảnh Dật Nhiên cao 1m86 đã bị Nai con cao 1m6 thảm thiết ném tới trên mặt đất.

Cảnh Dật Nhiên kêu thảm thiết một tiếng, chỉ cảm thấy bị cô quăng ngã ngũ tạng lục phủ đều đảo lộn, đau đến mức kém chút nữa tắt thở!

Nai con lại hưng phấn đối với Thượng Quan Ngưng vẫy tay: “Chị Thượng Quan, chị xem, em đánh người rất lợi hại! Em sẽ làm vệ sĩ cho chị!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi