HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng nghe cô nói câu “Em cũng có họ”, trong lòng không khỏi xót xa, ân cần nói: “Ừm, được, tên em là Thượng Quan Tiểu Lộc, tên rất êm tai.”

Tiểu Lộc vui vẻ cầm thanh chocolate chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói lớn: “Chú Lư, cháu có họ rồi có họ rồi! Cháu họ Thượng Quan, cùng họ với chị Thượng Quan Ngưng! Cháu không phải trẻ mồ côi, ha ha ha!”

Vốn dĩ Cảnh Dật Nhiên đang đứng trước của văn phòng Thượng Quan Ngưng, đang suy nghĩ lí do đi vào, Tiểu Lộc đột ngột “Phanh” một tiếng đẩy cửa ra, chiếc mũi cao của cậu ta trực tiếp va vào cánh cửa, rất nhanh chóng hai hàng máu đỏ chót từ trong khoang mũi trào ra.

“Tiểu Lộc! Cô bạo lực đến cuồng rồi à, không thấy bản thiếu gia đang đứng ở đây sao?! Mũi của tôi bị cô va đến vẹo luôn rồi!”

Thượng Quan Ngưng nhìn Cảnh Dật Nhiên tóc tai rối bời, gương mặt cáu kỉnh vì chảy máu cam, tự nhiên cảm thấy tâm trạng thật tốt!

Tại sao lại có cảm giác trời sinh Tiểu Lộc chính là khắc tinh của Cảnh Dật Nhiên thế nhỉ?

Cảnh Trung Tu sắp xếp Tiểu Lộc làm trợ lí cho Thượng Quan Ngưng, có lẽ muốn đề phòng Cảnh Dật Nhiên, phải không?

Trên thực tế, Thượng Quan Ngưng đã đoán sai, không phải vì Cảnh Dật Nhiên mà Cảnh Trung Tu đưa Tiểu Lộc đến bên cạnh cô, căn bản Cảnh Dật Nhiên không đáng để Tiểu Lộc đối phó, kẻ mà Tiểu Lộc cần xử lí, so với Cảnh Dật Nhiên càng nguy hiểm hơn, thế lực cũng khủng bố hơn.

Năm giờ chiều, Cảnh Dật Thần vừa đàm phán xong hạng mục hợp tác với thành phố lân cận đã nhanh chóng quay trở về đón vợ tan làm.

Thượng Quan Ngưng mới đi đến cửa lớn Cảnh Thịnh, nhìn lên đã thấy anh, rất ngạc nhiên: “Hôm nay về sớm vậy?” Cô còn nghĩ sẽ hai ngày cơ!

“Ừm, hôm nay khá thuận lợi.” Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói, anh che trên đỉnh đầu Thượng Quan Ngưng cho cô ngồi vào xe, sau đó vòng ngược lại ngồi vào ghế lái.

Trên thực tế, là Cảnh Dật Thần nôn nóng quay về, trực tiếp đem cuộc đàm phán kéo dài hai ngày, đột ngột dời sang ngày khác.

Hiện tại chỉ cần anh không nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, trong lòng sẽ vô cùng bất an.

Cảnh tượng viên đạn hôm đó bay đến để lại cho anh ấn tượng quá sâu, cho dù anh đã chắn viên đạn trước Thượng Quan Ngưng, nhưng anh vẫn luôn sợ hãi.

Lúc này nhìn Thượng Quan Ngưng bình yên vô sự, cuối cùng cũng có thể thở ra nhẹ nhõm.

Một mặt anh vừa lái xe về nhà, một mặt vui vẻ nói: “Đã gặp Tiểu Lộc?”

“Ừm, gặp rồi.” Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, hơi do dự nói: “Để Tiểu Lộc làm trợ lí(*) cho em thích hợp sao? Mặc dù cô ấy thật sự khỏe mạnh, nhưng cũng chỉ là một cô gái mà thôi, em mỗi ngày đều ở trong công ty, không có gì nguy hiểm, hay là thôi đi.”

(*) Thật ra chỗ “trợ lí” này không phải là tác giả viết sai hay là mình dịch sai, mà Tiểu Lộc ở công ty chính là “trợ lí” và cũng là “vệ sĩ” của Thượng Quan Ngưng. Giống như ẩn thân vậy á.

Trông qua Tiểu Lộc cũng giống như em gái cô, lại để cô ấy làm vệ sĩ, đúng là có chút khó xử.

“Không sao, Tiểu Lộc có thể làm bất cứ việc gì, em chỉ chú ý dặn dò là được, không cần suy nghĩ nhiều.” Cảnh Dật Thần biết Thượng Quan Ngưng không nỡ lòng để Tiểu Lộc làm vệ sĩ nguy hiểm, nét mặt anh ôn nhu giải thích với cô: “An toàn của em là quan trọng nhất, có Tiểu Lộc cạnh em anh mới yên tâm. Tuy suy nghĩ có chút non nớt, ngoài ra những mặt khác con bé rất tài giỏi, em không cần lo lắng cho con bé, cứ xem con bé giống như đàn ông là được. Cha sắp xếp con bé đi theo em, là thích hợp nhất.”

Trên thực tế Tiểu Lộc chính là người bên cạnh Cảnh Trung Tu, mặc dù ngày thường Cảnh Dật Thần cũng phân phó cho cô vài việc, nhưng cô vẫn nghe lời Cảnh Trung Tu nhất. Nói cô là con gái, hơn nữa thoạt nhìn chỉ giống như thiếu nữ đang trong giai đoạn trưởng thành, nhưng trước nay Cảnh Trung Tu luôn đối xử với cô như con trai, không giống với cách ông quan tâm Thượng Quan Ngưng, là kiểu tình yêu của người lớn với con cháu trong nhà, mà là lãnh đạm như ông đối xử với những người khác.

Thường ngày Tiểu Lộc cũng không ở tại Cảnh gia, cô luôn chạy loạn khắp nơi, nếu như bên ngoài vui chơi mệt mỏi, thì đa phần thời gian sẽ về nhà Lư Cần – bởi vì vợ Lư Cần là ngươi phụ nữ rất hiền hậu, chăm sóc Tiểu Lộc như con gái ruột, mặc dù đầu óc Tiểu Lộc không hoàn chỉnh(*), nhưng cô ấy biết rõ ai tốt với mình, vì vậy yêu quý chạy về nhà Lư Cần, Lư Cần cũng xem cô giống như con gái ruột mà chăm sóc nuôi dưỡng.

(*) Cụm từ “không hoàn chỉnh” này là có lí do. Nguyên nhân sau này các bạn sẽ biết.

Cảnh Dật Thần biết về Tiểu Lộc nhiều hơn Thượng Quan Ngưng, thoạt nhìn cô ấy nôm na một đứa bé mới lớn, nhưng vào thời khắc mấu chốt phản ứng vô cùng nhanh, đánh nhau xuất chiêu vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng, Tiểu Lộc sẽ thường xuyên vô duyên vô cớ biến mất một thời gian, thời gian lâu nhất dài khoảng nửa năm. Có điều mọi người dường như đã quen, mỗi khi cô biến mất đều có thể nguyên vẹn trở về, vì vậy cũng không ai lo lắng quá mức cho cô.

Thượng Quan Ngưng tháy Cảnh Dật Thần kiên quyết, không từ chối nữa.

Cô rất thích Tiểu Lộc, kiểu như trong phòng có cô ấy, sẽ có một cỗ sức sống sinh sôi nảy nở, khiến tâm trạng người khác vui vẻ, hơn nữa, cô ấy có thể xử lí Cảnh Dật Nhiên đặc biệt giỏi, hai ba chiêu là có thể làm Cảnh Dật Nhiên xám xịt chạy đi, quả thật đối phó với kẻ điên thì cần một vũ khí sắc bén!

Vì vậy, Thượng Quan Ngưng cũng không muốn để Tiểu Lộc đi.

Nhắc đến chuyện Tiểu Lộc, Thượng Quan Ngưng cũng không khỏi nhớ đến chuyện bản thân được thăng nhiệm Phó tổng giám đốc.

“Dật Thần, chức vị kia có phải quá cao không? Hay là để em làm giám đốc sẽ thích hợp hơn, tuy rằng gần đây em có đến những bộ phận khác học không ít kiến thức, nhưng có vẻ vẫn không phù hợp để làm phó tổng giám đốc?”

Nửa năm trôi qua, nếu là trước kia, có người nói với cô, cô có thể làm Phó tổng tập đoàn Cảnh Thịnh, cô cảm thấy người này chắc chắc là ngủ mơ nói mộng!

Ai ngờ chuyện đó lại thật sự xảy ra!

Ngữ khí Cảnh Dật Thần làm ra vẻ hiển nhiên là vậy nói: “Vợ của anh, không làm Phó tổng tập đoàn thì làm cái gì? Em không chỉ làm Phó tổng, hơn nữa là một Phó tổng có quyền lực cao nhất, bởi vì ngay cả Tổng giám đốc như anh cũng phải nghe em, ai dám không nghe?”

Thượng Quan Ngưng khóc dở mếu dở, có chút sốt ruột nói: “Rất nhiều lĩnh vực trong công ty em không biết, đến lúc đó mọi người đều nói, những người khác cũng sẽ không phục, em còn cần tích lũy chậm rãi từ những thứ cơ bản nhất, đợi đến lúc có một trình độ nhất định rồi làm Phó tổng cũng không muộn! Cha quyết định như vậy có hơi vội vàng, em vẫn chưa chuẩn bị tốt.”

“Anh cảm thấy cha quyết định như vậy là chuẩn xác nhất. Trước kia thời điểm anh và em kết hôn em vẫn chưa chuẩn bị tốt, hiện tại cũng đã qua nửa năm, chúng ta yêu nhau thắm thiết, nếu như chờ em chuẩn bị tốt mới kết hôn, chắc cũng phải mất vài năm! Vì thế em có không chuẩn bị tốt cũng không liên quan, đến lúc em ngồi lên vị trí đó, cũng sẽ nhanh chóng hòa nhập, không cần lo lắng. Này nữa, không phải còn có chồng em đây sao? Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ đưa em theo nói chuyện nghiệp vụ, vừa lúc có thể giải tỏa tương tư, một công đôi việc!”

Bỏ bớt mỗi lần anh cùng đối phương đàm phán hợp tác, luôn có phụ nữ sáp đến gần anh, anh đặc biệt chán ghét, phỏng chừng dẫn theo Thượng Quan Ngưng bên người, sẽ không còn phụ nữ dán mắt lên anh nhỉ!

“Được, việc thăng chức đã được quyết định rồi, bây giờ, anh đưa em đến bệnh viện.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi