HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng là người duy nhất không biết, người ngồi gần Quý Bác mang một sắc mặt có chút tái nhợt, lại vẫn như cũ mà tỏ vẻ không có gì.

Quý Bác giới thiệu xong ba đại cổ đông trong gia tộc, rồi thần sắc ôn hòa giới thiệu người phụ nữ bên người: “Đây là vị hôn thê của tôi, Lam Vũ, về sau công việc về mảng tài chính của tập đoàn Quý thị sẽ do cố ấy hỗ trợ xử lý, cho nên hôm nay cũng tới.”

Quý Bác thân hình cao lớn, xuất thân gia thế, không chỉ có tướng mạo trong sáng anh tuấn, hơn nữa tính cách còn rất ôn hòa, cả người đều tản ra một loại khí chất ôn nhuận như ngọc, hắn xử sự chu đáo, khéo léo đưa đẩy, chỉ có vài lần vì thất thố mà phẫn nộ, tất cả đều là do bị Cảnh Dật Thần bức.

Hắn có vị hôn thê, Thượng Quan Ngưng cũng không để ý mấy, Quý Lệ Lệ tuy rằng nằm mơ cũng nhớ Quý Bác ở nhà, nhưng chưa kể việc hai người là họ hàng, chỉ cần với tính cách của Quý Lệ Lệ, cũng không có khả năng gả cho Quý Bác. Chỉ là Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới, Quý Bác coa tianh cách công tư phân minh, sẽ mang theo vị hôn thê tới tham gia loại đàm phán này.

Lam Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, vừa thấy đã biết là con gái được sinh ra trong gia đình hào môn có gia thế, giống Quý Già mộng, có dáng ngồi tiêu chuẩn, cử chỉ ưu nhã, tuy rằng giờ phút này đều nhìn chằm chằm Cảnh Dật Thần, nhưng cũng không có toát ra ánh mắt khác thường gì.

Quý Bác giới thiệu xong, Cảnh Dật Thần chỉ là nhàn nhạt nói: “Người bên cạnh chính là vợ tôi và vài trợ lý, bậy giờ bắt đầu đi!"

Quý Bác đã từng bởi vì Quý Lệ Lệ mà chắp tay nhường cho Thượng Quan Ngưng mấy trăm trăm triệu tài sản, hắn biết Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần có quan hệ. Hắn khác ba người kia, hiển nhiên không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng sẽ là dạng thân phận này, giờ phút này tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Ngưng.

Cảnh Dật Thần tuy rằng mang theo hai người phụ nữ tới đây, nhưng rõ ràng, Tiểu lộc khuôn mặt non nớt với bộ quần áo thao không có khả năng là vợ anh, vậy thì chỉ có thể là Thượng Quan Ngưng bên cạnh anh ta, cô ăn mặc bình thường với bộ đồ công sở màu đen nhưng vẫn khó nén dược nét thanh mỹ.

Quý Già Mộng và Quý Lĩnh tuy rằng đã từng gặp qua ở bữa tiệc Chỗ Quý Lệ Lệ, nhưng bởi vì đã qua mấy năm, đã không nhớ rõ tên cô, hơn nữa cô thay đổi rất nhiều, bọn họ còn không nhận ra cô!

Giờ phút này nghe Cảnh Dật Thần giới thiệu cô là vợ anh, tất cả đều đã biết, đây chính là người bức Quý Mẫn Du từ chức, bức Quý Lệ Lệ lưu vong ở nước ngoài, bức toàn bộ gia tộc giao ra mấy trăm trăm triệu tiền đầu xỏ gây tội, Thượng Quan Ngưng!

Quý Già Mộng chỉ là kinh ngạc trong chốc lát, liền khẽ cười nói: “Hóa ra là bạn cũ, cô thay đổi rất nhanh, nhất thời tôi chưa nhận ra được, xin thứ lỗi."

Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt nhìn cô một cái, trên mặt không có gì biểu tình, chỉ là nói: “Chỉ gặp qua một lần, không có nói chuyện qua, không phải bạn, cho nên tôi sẽ không trách móc.”

Quý Già Mộng tuy rằng mang bộ dạng dịu dàng hào phóng, nhưng Thượng Quan Ngưng không tin, trải qua việc của Quý Lệ Lệ, cô ta sẽ không có địch ý với cô.

Quý Già Mộng hiển nhiên không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng một chút mặt mũi cũng không cho mình, trong mắt cô ta tức giận chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, dựa vào ghế trên không nói.

Công việc bên tài chính giống như miếng thịt mỡ béo bở mà ai cũng đều muốn ăn, hiện giờ bị Quý Bác cầm giữ, cô hôm nay tới là muốn một ít, cũng không thể làm cho Quý Bác và Quý Lĩnh chế giễu mình!

Tại bàn đàm phán, Cảnh Dật Thần từ trước đến nay lý trí mà lãnh khốc, anh chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Quý Già Mộng, Quý Bác liền lập tức hiểu rõ ý tứ, anh là ghét Quý Già Mộng quá ồn ào!

Tuy rằng Quý Già Mộng chỉ mới mở miệng nói vài câu mà thôi, nhưng Cảnh Dật Thần lại nói rõ ràng cho Quý Bác, Cảnh Dật Thần từ trước đến nay đều nói thẳng, chán ghét đồ vật gì loè loẹt, càng không cho phép ăn nói tào lao trên bàn đàm phán.

Kỳ thật cũng giống Quý Bác cũng, công việc đàm phán chân chính, quả thật chỉ nên nói đến công việc, muốn nói chuyện phiếm tăng tiến tình cảm, vậy thì tìm một ngày khác mà làm lôi kéo quan hệ. Đàm phán vĩnh viễn chỉ là đàm phán, đừng bởi vì việc này mà liên lụy tới tất cả bí mật thương nghiệp và cơ mật và định mức thị trường, nói trắng ra là, đàm phán tất cả đều là vấn đề để phát triển.

Hắn không có chút nào do dự, mở miệng trực tiếp tiến vào chính đề, hắn cũng rất bận, căn bản không rảnh lãng phí thời gian: “Cảnh thiếu, tôi lặp lại một lần lập trường của chúng tôi, chúng tôi là làm ăn ở trong nước cho nên không có ý định nhượng bộ, thực lực của cảnh thịnh rõ như ban ngày, một khi chúng tôi nhượng bộ rất nhanh sẽ sẽ bị các người coi như tằm mà nuốt mất, cho nên chúng tôi chỉ đồng ý cung cấp cố vấn chỉ đạo chuyên nghiệp, nhung chỉ cần các người khai phá ra thị trường mới, chúng ta hai bên chia đều lợi nhuận.”

Quý Bác kêu là “Cảnh thiếu”, bởi vì ở thương giới, “Cảnh tổng” thông thường chỉ đều chỉ tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Cảnh Thịnh Cảnh Trung Tu, địa vị của ông so với Cảnh Dật Thần còn cao hơn rất nhiều.

Tập đoàn Quý thị ở trong nước vừa mới hoạt động tín dụng tư nhân và phụ trách tài chính, cũng đã lợi dụng ngân hàng nhân mạch của chính phủ để giúp công việc tài chính thêm phát triển, hiện giờ thị trường hoạt động tín dụng đang bị lũng đoạn.

Cảnh Thịnh Tập Đoàn muốn làm là rất khó khăn, cho nên mới muốn thông qua tập đoàn Quý thị để có con đường đi tới phát triển. Mọi người trong Cảnh thịnh vừa mới bắt đầu đều cảm thấy việc này căn bản là không có khả năng, bởi vì tập đoàn Quý thị không ngốc, công việc lớn duy nhất để bọn họ có thể so sánh với cảnh thịnh, không có khả năng đem con đường của chính mình cho cảnh thịnh sử dụng, đó là ở tự tìm đường chết!

Nhưng, Cảnh Dật Thần có thể đem không có khả năng biến thành khả năng.

Tập đoàn Quý thị không phải là bền chắc như thép, nó không giống cảnh thịnh, người thừa kế chỉ có Cảnh Dật Thần một người, Cảnh Dật Nhiên hiện tại cho dù có lấy được một nửa quyền kế thừa, thì căn bản cũng không có quyền lên tiếng, cảnh thịnh là một nơi kín kẽ không chỗ hở, mà Quý gia bởi vì người thừa kế nhiều đến bốn người, không thể tránh khỏi sẽ xuất hiện việc phân tranh lợi ích.

Cảnh Dật Thần đúng là lợi dụng việc bọn họ phân tranh, vì cảnh thịnh mà dành lấy lợi ích lớn nhất.

Hôm nay ở Quý gia có ba người thừa kế tất cả đều tới, chính là do Cảnh Dật Thần ở sau lưng thúc đẩy.

“Thị trường trong nước không có khả năng sẽ luôn luôn thuộc về Quý thị, mượn con đường của các người, chúng tôi cũng sẽ trả giá đủ lớn, việc chủ đạo công việc đương nhiên là yêu cầu, nhưng việc khai phá số định mức thì các người chỉ chiếm được một phần, từ con đường khai phá thì số định mức có thể chia đôi. Hơn nữa, cảnh thịnh còn có thể giúp cho công việc tài chính bên nước ngoài lên cao, công việc của chúng tôi cũng chủ yếu là ở thị trường nước ngoài, thị trường trong nước còn hạn chế, về việc này cảnh thịnh có thể hứa hẹn.”

Cảnh Dật Thần thần sắc nhàn nhạt, mục đích của anh thật rõ ràng, chỉ là con đường tài chính của Quý thị mà thôi, công việc trong nước chỉ là bình thường, phát triển ở quốc tế mới là sự phát triển trọng điểm lâu dài, tập đoàn Quý thị từ năm trước khi bắt đầu, hạng mục trọng điểm cũng đã đặt ở nước ngoài, chẳng qua thế lực của bọn họ ở quốc tế khá bạc nhược, tiến triển rất không thuận lợi.

Anh vừa nói xong, Quý Bác lập tức liền lâm vào trầm tư, mà ánh mắt của Quý Già Mộng và Quý Lĩnh đều sáng lên, quả nhiên, thị trường quốc tế đối với bọn họ có sự hấp dẫn rất lớn. Chỉ có vị hôn phu của Quý Bác là lam vũ không có biểu tình gì, không biết là coa phải không hiểu công việc hôm nay không, hay là do không thèm để ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi