HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Hoàng Lập Hàm nhìn cháu gái giống như khi còn nhỏ ôm cánh tay mình làm nũng, trên khuôn mặt không che dấu sự thân thiết, trong lòng rốt cuộc dễ chịu hơn rất nhiều.

Cảnh Trung Tu nhìn dáng vẻ của Hoàng Lập Hàm liền biết ông bạn già của mình để ý cái gì, ông lắc đầu, giọng điệu trêu chọc nói: “Lão Hoàng, ông đã bao nhiêu tuổi rồi, tại sao loại dấm này cũng ăn được, thật là càng già càng trẻ con.”

Hoàng Lập Hàm mặt già đỏ lên, trừng mắt liếc ông một cái, hung hăng nói: “Ông không có một đứa con gái nào, lúc này nói chuyện lại thoải mái như vậy, con gái nhà chúng tôi gả đến nhà ông, chẳng những không được hưởng phúc ngược lại còn bị thương, khiến cho tôi đau lòng!”

Ông đối với người khác đều gọi Thượng Quan Ngưng là “Con gái tôi”, ông kỳ thật cũng coi Thượng Quan Ngưng như con gái của mình mà nuôi dưỡng.

Nói đến chuyện Thượng Quan Ngưng bị thương, Cảnh Trung Tu liền không hé răng, bởi vì ông cũng cảm thấy bọn họ không chăm sóc tốt cho Thượng Quan Ngưng. Tuy rằng chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến ông.

Khi Thượng Quan Ngưng còn nhỏ Hoàng Lập Hàm quan tâm chăm sóc cô thế nào, Cảnh Trung Tu so với người khác còn rõ ràng hơn, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, muốn cái gì mua cái đó, trang điểm cho cô giống như công chúa nhỏ, không để cho cô chịu nửa phần thiệt thòi, vì cô mà không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần với vợ mình, hiện giờ thậm chí còn gây chuyện lớn tới mức ly hôn.

Hiện tại Thượng Quan Ngưng gả đến Cảnh gia, bọn họ không bảo vệ tốt cô người làm ba như ông là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất.

Hoàng Lập Hàm thấy Cảnh Trung Tu bị mình làm cho không nói được câu nào, trong lòng rốt cuộc nhẹ nhõm hơn. Hừ, muốn đoạt con gái của ông, cửa nhỏ cũng không có!

Ông đánh giá Thượng Quan Ngưng một vòng, phát hiện trên người cô không có chỗ nào bị thương, không khỏi nói: “Vết thương ở đâu vậy sao lại không nhìn thấy, đưa cậu xem coi? Còn có đau hay không? Bị thương cũng đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt tại sao lại gầy như vậy, Cảnh gia không cho con ăn cơm hay sao? Cảnh Dật Thần chăm sóc con kiểu gì vậy?”

Thượng Quan Ngưng cười cười đưa cánh tay bị thương cho ông xem, an ủi nói: “Vết thương của con đã sớm không có việc gì, Dật Thần chăm sóc con tốt lắm, ngài cũng đừng lo lắng, hơn nữa nếu không phải có anh ấy con đã mất mạng rồi, là anh ấy đã cứu con, ngài cũng không thể trách oan anh ấy!”

Vết thương trên tay cô đã khôi phục tốt lắm, chỉ còn lại một vết sẹo nhợt nhạt, Mộc Thanh nói vết sẹo do súng bắn rất khó chữa hết, nhưng theo thời gian sẽ chậm rãi nhạt hơn, cuối cùng gần như không nhìn thấy, nhưng muốn hoàn toàn không có dấu vết nào thì mấy lão gia tử cũng không làm được.

Một vết sẹo mà thôi, Thượng Quan Ngưng cũng không để ý, trên ngực Cảnh Dật Thần bởi vì chắn đạn cho cô mà để lại một vết sẹo không nhỏ, vết sẹo của cô bé tí tẹo thì tính cái gì, lại không phải bị thương trên mặt tới mức không thể gặp ai.

Hoàng Lập Hàm ở đằng kia quở trách Cảnh Dật Thần không phải, Cảnh Dật Thần cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng nghe trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Cảnh Trung Tu ngồi ở trên sô pha, nghe ông bạn già nhiều năm nói con trai ưu tú nhất của mình không đáng một đồng, nghe con dâu bất mãn giải thích thay con trai, trong lòng ông trào ra một cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt.

Ông vỗ vỗ một cái sô pha khác, ý bảo con trai ngồi xuống.

Cảnh Dật Thần nhìn ông một cái liền ngồi xuống bên cạnh ông.

Sau ngày giỗ của Triệu Tình đây là lần đầu tiên hai ba con gặp lại nhau, giữa hai người giống như không có gì thay đổi, lại giống như có thay đổi rất lớn, bởi vì lúc hai người ở chung giống như tùy ý hơn rất nhiều.

Trò chuyện trong chốc lát người hầu liền kêu bọn họ ăn cơm chiều.

Đêm nay ăn lẩu, đây là món mà Hoàng Lập Hàm cùng Cảnh Trung Tu rất thích ăn, bọn họ không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần sẽ đến, nếu không sẽ ăn bữa chính rồi.

Người hầu đã đem nguyên liệu nấu ăn cùng bốn cái nồi nhỏ chuẩn bị tốt, bốn người từ phòng khách chuyển tới phòng ăn, vây quanh một cái bàn tròn không lớn không nhỏ cùng nhau ăn cơm.

Trên cơ bản Cảnh Trung Tu cùng Hoàng Lập Hàm hiện giờ đều xem như hai người đàn ông độc thân, hai người ngày thường sẽ tụ tập một chỗ, nhưng khi ăn cơm không khí sẽ không ấm áp náo nhiệt như hôm nay.

Thượng Quan Ngưng vẫn luôn ríu rít nói không ngừng, trong chốc lát liền dặn dò người hầu thêm chút nước lẩu, trong chốc lát lại thêm chút đồ ăn, còn cười khanh khách khen lẩu cá phiến mới mẻ ăn ngon —— cá là Cảnh Trung Tu cùng Hoàng Lập Hàm buổi chiều vừa mới câu trở về.

Cảnh Dật Thần cũng không lạnh lùng giống ngày thường, nơi này làm hắn cảm thấy rất thoải mái, bởi vậy so bình thường nói nhiều hơn chút, thỉnh thoảng cẩn thận chiếu cố Thượng Quan Ngưng.

Bốn cái nồi lẩu nhỏ nóng hầm hập khói mù mịt, hương vị thịt cá tươi ngon cùng rau dưa quyện vị, mùi hương phiêu tán trong phòng ăn không lớn, tràn ngập hơi thở cuộc sống ấm áp.

Hoàng Lập Hàm luôn luôn nói nhiều, lúc này cùng Thượng Quan Ngưng nói không ngừng, còn không quên lớn tiếng dặn Cảnh Dật Thần cùng Cảnh Trung Tu phải ăn nhiều vào.

Ông đối với Cảnh Dật Thần thật ra rất vừa lòng, chỉ là nhìn cháu ngoại của mình quan tâm hắn, trong lòng ông có chút ghen tị mà thôi, lúc này ăn cơm liền muốn cùng hắn uống mấy chén rượu, ngay cả Cảnh Trung Tu ngày thường không uống rượu cũng bị ông buộc uống mấy chén.

Một ngụm rượu đế ấm áp xuống bụng, Cảnh Trung Tu cũng dần dần hòa nhập vào không khí sung sướng này, cùng Hoàng Lập Hàm tranh luận hôm nay ai câu cá nhiều hơn!

“Tôi hôm nay câu được bảy con, ông mới có sáu con thôi, tôi so với ông nhiều hơn một con, cho nên tôi liền được ăn nhiều hơn một chút! Cái đĩa này là của tôi, ông chờ một chút đi!”

“Cái gì a, lão Cảnh, ông cũng không thể quỵt nợ a! Rõ ràng tôi bảy con, ông sáu con, mới qua mấy giờ ông đã quên mất hay sao! Ông vẫn là nhanh chóng ăn nhiều đầu cá một chút cho bổ não đi!” Hoàng Lập Hàm nói xong, liền đem một cái đầu cá bỏ vào nồi lẩu nhỏ của Cảnh Trung Tu, sau đó đem đĩa thịt cá cướp lại đây.

“Tôi nhớ không lầm, là ông nhớ lầm, vừa mới bắt đầu tôi so với ông câu nhiều hơn một con, ông luôn không có đuổi kịp!”

“Vừa mới bắt đầu là ông so với tôi nhiều hơn, nhưng về sau tôi liền nhiều hơn, đem ông đẩy xuống! Ông nhớ lầm, khẳng định là tôi câu nhiều hơn!”

“Không đúng, là tôi nhiều hơn!”

“Tôi nhiều hơn!”

……

Cảnh Dật Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người cộng lại đã hơn một trăm tuổi, lại bởi vì một con cá tranh luận mặt đỏ tai hồng! Khung cảnh này làm người khác cảm thấy rất vui vẻ!

Hắn chưa bao giờ biết, ba hắn cũng có một mặt ấu trĩ như vậy! Một con cá mà thôi, ngày thường chỉ điểm giang sơn, người ba nghiêm khắc, loại cá nào chưa thấy qua? Lúc này thế nhưng lại xảy ra tình cảnh như vậy, ngay cả logic trinh thám đều dùng tới, chỉ vì chứng minh chính mình so Hoàng Lập Hàm câu nhiều hơn một con cá!

Ngược lại Thượng Quan Ngưng không cảm thấy hai người bọn họ tranh luận có vấn đề gì, tính cách của cậu cô biết rõ nhất, có đôi khi giống như đứa trẻ, Cảnh Trung Tu ở trong mắt cô trước nay đều là từ ái dễ nói chuyện, cô cũng không cảm thấy ông cùng Hoàng Lập Hàm tranh luận cá nhiều cá ít có cái gì không đúng.

Cô nhìn hai trưởng bối tranh luận, còn vẻ mặt nghiêm túc làm trọng tài, cẩn thận nghe bọn họ nói lại tình huống lúc đó, tới hỗ trợ phân xử rốt cuộc ai câu cá nhiều hơn.

Cảnh Dật Thần nhìn ba người tranh luận kịch liệt, đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi