HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Dương Văn Xu đã bị tra tấn một lòng chỉ muốn chết thật nhanh, toàn thân từ trong ra ngoài đều đau đớn, cắn nuốt ý chí của bà!

Bà chưa từng giống như bây giờ, cảm thấy sống thêm một giây lại gian nan khổ sở như vậy!

Đau đớn lịch liệt, đã làm, bà hoàn toàn không cảm giác được đói hay không, nhưng lại có thể làm bà cảm giác được khát khô khó mà nhịn được, ba ngày nay người hầu chỉ cho bà uống một chút nước, nếu không phải sợ cô không cẩn thận mà khát chết, bọn họ sẽ không cho bà ta uống tí nước nào.

Ngày đầu tiên, bà kiên cường chống chọi, bà tin tưởng con gái sẽ đến cứu mình!

Chỉ là tới ngày hôm sau, bà cũng đã không thể chống đỡ được!

Ngày thứ ba, bà đã từ bỏ tôn nghiêm của chính mình, thống khổ chỉ nghĩ đến chết!

Bà rốt cuộc biết, Thượng Quan Ngưng vì cái gì còn muốn cho bà sống thêm ngày! Hóa ra Thượng Quan Ngưng muốn cha tấn bà, vì muốn cho bà nếu thử việc sống không bằng chết là như thế nào!

Quá thống khổ, bà muốn chết! Thật sự muốn chết!

Chết là có thể kết thúc hết tất cả thống khổ, chết rồi sẽ không bao giờ bị những người này đạp dưới lòng bàn chân nữa, khi bà chết sẽ hóa thành quỷ lệ để tới trả thù bọn họ.

Miệng vết thương trên người Dương Văn Xu đều đã nhiễm trùng thối rữa, bà mấy ngày hôm nay vẫn liên tục phát sốt, hiện tại ý thức của bà đã bắt đầu mơ hồ, nếu Thượng Quan Ngưng không bức bà tự sát, thì bà cũng sống không được lâu lắm.

Bà theo bản năng cầm lấy con dao Thượng Quan Ngưng vứt trên mặt đất, run rẩy đâm tới cổ tay của chính mình.

Lưỡi dao sắc bé, khoét sâu trên cổ tay, lộ ra một miệng vết thương thật sâu, trong người Dương Văn Xu không có mạch máu chìm lắm, ngay lập tức mạch máu đứt ra, phụt ra,ngoài.

Chỉ một lát sau, dưới thân bà, cũng đã tràn đầy một bãi máu! Mùi máu tanh ngay lập tức tràn ngập toàn bộ phòng khách, đem nơi này biến thành nơi khủng bố ở nhân gian giống như địa ngục!

Thượng Quan Ngưng nhìn một màn này, trong đầu vô pháp ức chế hiện ra hình ảnh khi cô mười tuổi, nhìn thấy mẹ tự sát!

Nước mắt cô không tự giác chảy xuống, cô ở trong lòng mặc niệm: Mẹ, con đã báo thù được cho mẹ rồi, người đàn,bà này đáng ra nên sớm chết, tha thứ cho con gái vô năng, qua nhiều năm như vậy mới tìm được hung thủ. Hy vọng mẹ sẽ không trách con, sẽ không trách con trên tay dính phải vết máu của ác nhân, sẽ không trách con bức chết cha. Mẹ vì con mà có thể hy sinh tính mạng của mình, con chỉ có thể làm như vậy, hy vọng có thể cho mẹ được an ủi mà ra đi thanh thản.

Cảnh Dật Nhiên vô cùng khiếp sợ nhìn một màn này, hắn căn bản không nghĩ đến, Thượng Quan Ngưng thiện lương như vậy cũng có lú. Tàn nhẫn!

Cô nhìn thế mà có thể ép buộc Dương Văn Xu phải tự sát! Việc này không phải là việc siêu tàn nhẫn mà người nham hiểm mới làn sao?!

Dương Văn Xu quả thật không còn sống được bao lâu, lại không để cho bà ta chết tự nhiên, mà lại muốn bức bà cắt cổ tay tự sát!

Con thỏ bị áp bức, lúc nóng nảy cũng sẽ cắn người!

Thượng Quan Ngưng hiện tại chính là một con thỏ phát điên, cô đã biết chân tướng của cái chết của mẹ mình, nên không chút do dự mà xuống tay.

Hơn nữa Thượng Quan Chinh lúc trước có xin hắn giúp đỡ, nói Thượng Quan Ngưng muốn bức chết ông! phải tàn nhẫn đến mức nào mới có thể bức chết chết cha ruột của mình như thế!

hóa ra trong xương cốt của cô vũng tàn nhẫn và tuyệt tình giống như Cảnh Dật Thần, căn bản là không giống sự ôn hòa như bên ngoài.

Cảnh Dật Nhiên “Tấm tắc” hai tiếng, giọng nói trào phúng đột ngột vang lên trong phòng khách: “Cô so với tôi còn tàn nhẫn hơn nhiều! Kẻ thù hại chết mẹ tôi đứng trước mặt, nhưng tôi không thể bắt hắn tự sát, cô có thể ném cho Dươnh Văn Xu một con dao, bà ta có thể đi tìm chết ngay! Tôi bên học hỏi cô, làm cho mẹ tôi được chút an ủi!"

Thượng Quan Ngưng lạnh lùng trả lời: “Tôi đã nói rồi, chuyện mẹ cậu chết không liên quan với Dật Thần. Nếu cậu dám động vào chồng tôi, kết cục hôm nay của Dương Văn Xu cũng chính là kết cục của anh, tôi nói được là làm được! Bất quá tôi không định bức cậu tự sát. bởi vì, cậu căn bản không phải đối thủ của Dật Thần! Anh ấy nếu muốn giết cậu thì dễ như trở bàn tay!"

Cảnh Dật Nhiên nói cô thế nào cũng đều không ngại, hắn cảm thấy cô tàn nhẫn cũng tốt, cảm thấy cô vô tình cũng thế, cho dù thế cô cũng không hề quan tâm, cô chỉ an tâm đến sự an toàn của Cảnh Dật Thần!

Cảnh Dật Nhiên cười nhạo một tiếng, tà khí nói: “Chúng ta có thể nhìn xem, rốt cuộc là ai chết trước! Các người muốn sống lâu một chút, nếu tôi động thủ, các ngươi liền chết sạch."

Hắn nói xong này câu này, liền ngẩng cao đầu, mang theo thủ hạ của hắn rời đi.

Cảnh Dật Thần đi đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng, đem bả vai chính mình cho cô dựa vào, nhẹ giọng nói: “Thân thể em đã run thành như vậy, còn cậy mạnh, hứa với anh lần sau không bao giờ làm như vậy nữa. Bà ta vốn dĩ chính là người đáng chết, em là hợp tình hợp lý đứng ở chỗ này. Cha em chết là việc ngoài ý muốn, em không cần lo lắng, hung thủ anh sẽ tra được."

Thượng Quan Ngưng dựa vào trong lồng ngực anh, ổn định thân thể chính mình vừ khuôn mặt trắng bệch gật gật đầu.

Qua một hồi lâu, cô mới nhẹ giọng nói: “Anh giúp em an táng cha ở bên cạnh mộ mẹ em đi!"

Hoàng lập ngữ tử vong, cũng vẫn luôn yêu chồng của mình, chẳng sợ bà biết ông đã phản bội bà, bà sẽ lại lựa chọn tha thứ cho ông như cũ, bà đã yêu ông đến tận xương tủy.Thượng Quan Ngưng tuy rằng cảm thấy Thượng Quan Chinh không xứng với tình yêu của mẹ, không xứng để an táng bên cạnh mẹ cô, nhưng cô không muốn làm trái ý nguyện duy nhất của mẹ khi còn sống, là bà muốn an táng hai bọn họ bên cạnh nhau.

Thi thể của Thượng Quan Chinh say khi được hoả tán, liền được đưa vào phần mộ của Hoàng Lập Ngữ, hai vợ chồng lại ở bên nhau.

Thượng Quan Ngưng nhìn ảnh trên bia mộ, trong lòng lại cảm thấy vắng vẻ. Lúc Thượng Quan Chinh còn sống, một lần lại một lần đem cô bán đi, đem cô tặng người làm giao dịch để đổi lấy ích lợi, trong lòng cô chỉ tràn ngập sự phẫn nộ và bi thương, căn bản là đã không nhận cái người cha này rồi, hiện tại ông đã chết, mọi việc quá khứ đã đi tan thành mây khói, trong lòng cô đã không còn hận, chỉ còn sự thương cảm vô hạn.

Từ hôm nay trở đi, cô chính là một người không cha không mẹ.

Cảnh Dật Thần từ phía sau đem cô ôm lại, giọng nói trầm thấp ở bên tai cô vang lên: “A Ngưng, em còn có anh, chúng ta cùng nhau hạnh phúc sống hết đời, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi, không cần thương cảm. Chúng ta còn có rất nhiều việc tình yêu cần phải làm, chờ những việc này đều kết thúc, chúng ta làm một cái hôn lễ, anh muốn choem trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới này."

Thượng Quan Ngưng vẫn luôn ức chế nước mắt, rốt cuộc cũng không khống chế được mà rơi xuống.

Giọng cô nghẹn ngào hướng về bia mộ nói: “Mẹ à, mẹ xem, con có một người chồng tốt nhất thế giới, anh ấy yêu con như sinh mệnh, mẹ có thể yên tâm!”

Cảnh Dật Thần ôn nhu lau nước mắt cho cô, cũng nhẹ giọng nói: “Mẹ, A Ngưng về sau cứ giao cho con, có con ở đây, không có người nào có thể khi dễ cô ấy.”

Anh nói xong, liền cõng Thượng Quan Ngưng trên tấm lưng dày rộng, đưa cô chậm rãi rời đi.

“A Ngưng, đừng khóc, nếu mẹ tưởng anh bắt nạt em thì làm sao bây giờ? Chúng ta nói về chuyện hôn lễ đi, chuyện này không thể chậm trễ, lần này em lại lấy cớ kéo dài thì anh sẽ lập tức công bố cho toàn thế giới, anh là Cảnh Dật Thần, có vợ là Thượng Quan Ngưng……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi