HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mộc Thanh nói xong, liền nhìn Cảnh Dật Thần liều mạng nháy mắt.

Cảnh Dật Thần vừa mới đồng ý giúp Mộc Thanh theo đuổi Triều An An, vào lúc này thật sự không thể phá vỡ bệ đài của cậu ta, chưa nói đến, vốn dĩ anh cũng muốn để Mộc Thanh làm phù rể cho anh.

Anh nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, ngày mai Mộc Thanh cũng sẽ đi thử lễ phục.”

Triệu An An không mấy tin vào người bạn tốt Thượng Quan Ngưng này, nhưng lại tin tưởng anh họ mình, nghe xong có chút không tình nguyện “Hừ” một tiếng.

Trên thực tế, cô muốn tách ra khỏi Mộc Thanh, bao giờ cũng ở cạnh cậu ta là không được.

Lẽ nào cô còn có thể cùng cậu ta kết hôn sao?

Sau khi kết hôn sẽ ra sao? Lỡ như cô chết thì sao?

Một người như cô, sống hay chết không quan trọng, nếu cô chết, mẹ Triệu Chiêu của cô sẽ đau khổ, cô không thể, ai sẽ làm bạn với mẹ, căn bản không có cách nào để mình xa khỏi mẹ!

Nhưng cô có thể khỏi xa Mộc Thanh, có thể không vì sống chết của cô mà đau khổ.

Cô nói để Thượng Quan Ngưng giúp Mộc Thanh tìm đối tượng, không phái nói đùa, cũng không phải lời nói trong lúc tức giận.

Hạnh phúc những ngày này, vậy là đủ rồi!

Mộc Thanh đối xử với cô tốt, cô hiểu rất rõ, nhưng càng như vậy, cô càng không thể để cậu ta thống khổ cả đời!

Nếu, cô khỏe mạnh, thật tốt biết bao!

Hiện tại, cô không thể hứa hẹn một đời với Mộc Thanh!

Mặc kệ trái tim Triệu An An có bao nhiêu xoắn xuýt, ngày hôm sau cô vẫn phải cùng Mộc Thanh đi thử lễ phục.

Ngoài Mộc Thanh và Triệu An An, cùng đi, còn có Trịnh Kinh và em gái cậu ta Trịnh Luân.

Trịnh Kinh thân hình cao lớn, xuất thân từ Học Viện Quân Sự dáng người thẳng đứng, nhất tay nhấc chân đều toát ra một cỗ anh khí(*), thêm vào đó là đôi mắt sáng như sao dưới cặp lông mày kiếm cùng da thịt màu đồng, trông qua có vẻ là một người đàn ông hướng ngoại trầm ổn.

(*) Khí khái anh hùng.

Mà em gái cậu ta Trịnh Luân, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết, dáng người xinh xắn lanh lợi, khí chất dịu dàng trang nhã, mái tóc dài đen mượt, nhìn qua là một người hiền thục, giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu, vừa thấy là biết tính cách cô ấy thiên về hướng nội, cô như con én nhỏ đứng sát bên cạnh anh trai mình, cùng với Trịnh Kinh tạo nên một cảnh tượng đối lập.

Triệu An An đã từng gặp qua bọn họ, nhưng Thượng Quan Ngưng thì chưa từng, tuy nhiên Cảnh Dật Thần đã nói với cô, hôn lễ của bọn họ, có hai cặp phù dâu phù rễ, ngoài Triệu An An và Mộc Thanh, chính là hai anh em Trịnh Kinh và Trịnh Luân.

Mấy người họ chào hỏi lẫn nhau, Trịnh Kinh còn mười phần nghiêm túc hướng Thượng Quan Ngưng chào theo nghi thức nhà lính, âm thanh rõ ràng nói “Chị dâu”, em gái cậu ta cũng men theo nhẹ nhàng nói “Chị dâu.”

Đợi Cảnh Dật Thần đưa Mộc Thanh và Trịnh Kinh đi sang phòng kế bên thử áo quần, Thượng Quan Ngưng mới kéo tay Trịnh Luân, cười nói: “Cảm ơn cậu đến làm phù dâu cho tôi, cậu vừa đến, giá trị nhan sắc của đoàn phù dâu chúng ta tăng lên rất nhiều!”

Ngũ quan Trịnh Luân tinh xảo, nếu trang điểm lên, khuôn mặt trắng nõn này sẽ không cần nhiều phấn, môi hồng răng trắng, đúng thật là rất xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với phong cách của Trịnh Kinh, hai anh em bọn họ lớn lên một chút cũng không giống.

Triệu An An không đồng ý, ầm ĩ nói: “Thượng Quan Ngưng, cậu là có ý gì, ghét bỏ bà đây xấu xí? Có cậu mới lớn lên không có chỗ nào đẹp đẽ á! Luân Luân, cậu không được bị người này lừa, cô ấy rất xấu xa, ngoảnh đầu là sẽ đem cậu đi bán! Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, lại đơn thuần, nên ngàn vạn lần cách xa cô ấy ra!”

Hai má trắng nõn của Trịnh Luân nổi lên hai đóa hoa đỏ ửng, cô không có thói quen nói chuyện với người lạ, cô và Triệu An An mới chỉ gặp nhau có hai lần, còn Thượng Quan Ngưng là lần đầu tiên nhìn thấy, giờ phút này bị hai người trêu ghẹo, bỗng nhiên có chút quẫn bách.

“Không... không có, hai người rất là xinh đẹp, tôi cũng chư từng thấy ai xinh đẹp như hai cậu.” Cô nói xong, tựa như cảm thấy lời nói mình hơi khô khan, sợ hai người không tin, có chút lo lắng giải thích: “Lời tôi nói là sự thật, là sự thật!”

Đúng là Trịnh Luân cảm thấy hai cô gái trước mắt là hai người đẹp nhất mà cô từng gặp, đặc biệt là cô dâu Thượng Quan Ngưng, gương mặt xinh đẹp trong suốt thoát tục, khí chất thanh nhã(*) hào phóng, là phong cách mà trước giờ cô muốn hướng đến.

(*) Thanh lịch tao nhã.

Cô biết tính cách cách mình hơi nhút nhát, cùng người lạ nói chỉ hai câu là mặt sẽ liền đỏ, nhiều hơn một người sẽ hoảng loạn luống cuống. Sở dĩ cô đồng ý làm phù dâu cho Thượng Quan Ngưng, hoàn toàn là bị anh trai Trịnh Kinh ép buộc – anh trai muốn cô tiếp xúc với nhiều người hơn, kết nhiều bạn hơn.

Thượng Quan Ngưng không hề biết tính cách Trịnh Luân nhút nhát đến vậy, sợ cô không được tự nhiên, mỉm cười nói: “Ừm, tôi tin những lời cậu nói là sự thật, vừa thấy cậu đã biết cậu không giống như những người nói dối. Không sao, cậu đừng nhút nhát, chúng ta cùng đi thử lễ phục.”

Triệu An An biết Trịnh Luân hướng nội, lúc này cũng không dám trêu đùa quá mức, bởi vì lúc trước có lần cô nói giỡn chọc con người ta phát khóc! Kết quả Trinh Kinh thiếu chút nữa muốn nổi khùng, Triệu An An sợ đến mức không dám nói chuyện với Trịnh Luân!

Có điều, lần này nhìn thấy Trịnh Luân, đã tốt hơn so với lúc trước.

Ba người phụ nữ trong một bộ phim, tất cả những bộ lễ phục xa hoa trong cửa hàng này đều do Cảnh Dật Thần dùng đường hàng không chuyển từ Anh quốc và nước Pháp về đây, chất liệu sang trọng cao cấp, thủ công tinh tế, mặc lên người, phát họa nổi bật dáng người cùng khí chất, vì vậy Thượng Quan Ngưng thử mấy bộ liền cũng rất vui vẻ! Đến cả người có tính cách hướng nội như Trịnh Luân cũng hưng phấn đầy mặt, trong ánh mắt chớp động ngập tràn ánh sáng lấp lánh.

Trời sinh phụ nữ đã không có sức chống cự với quần áo và giày đẹp, đối diện với những bộ lễ phục và áo cưới đầy màu sắc, càng không có sức chống cự!

Trịnh Kinh nhanh chóng làm thân với Thượng Quan Ngưng và Triệu An An, trò chuyện không hề gập ghềnh trắc trở, mà trở nên thoải mái, sau đó ba cô gái liền ríu rít trò chuyện.

Thượng Quan Ngưng cầm một chiếc váy dài trắng tinh lên, ngữ khí hạnh phúc hưng phấn nói: “Các cậu nhìn xem, áo cưới này có làn váy thật nhiều rất đẹp! Mặc vào trông có giống công chúa không?”

“A Ngưng, tôi thấy chiếc váy này cũng rất đẹp! Cậu nhìn, sợi thắt lưng ôm vào tốt như vậy, hơn nữa đường viền cổ áo còn đính đầy đá quý, rất xinh đẹp và sang trọng!" Giọng nói Trịnh Luân nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe, Thượng Quan Ngưng nghe cô gọi mình là chị dâu hơi có chút không vui, hỏi tuổi cô ấy, thì biết được cô ấy chỉ kém bọn họ có một tuổi, mới bảo cô sửa lại cách gọi xưng hô bằng tên.

Triệu An An chọn tới chọn lui cả một đống áo cưới, vẫn không tìm được chiếc váy khiến cô hài lòng, cô cảm thấy đây không phải là việc dễ dàng!

“A Ngưng, ở đây không có quần cưới ư?”

Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân sửng sốt, sau đó ôm bụng ngặt nghẽo cười.

Bọn họ chưa từng nghe nói, kết hôn còn có thể mặc quần cưới! Cô ấy thậm chí còn phát minh ra một cụm từ mới: Quần cưới!

Thượng Quan Ngưng vừa cười vừa nói: “Triệu đại tiểu thư, thật sự không có cái này, tôi sợ cậu cần phải đích thân thiết kế mất!”

Trịnh Luân cũng cười nói: “An An, kết hôn đều mặc váy, chúng ta là phụ dâu cũng phải mặc váy, làm sao có thể mặc quần chứ!”

Triệu An An sờ sờ mái tóc ngắn của mình, có chút bối rối nói: “Nhưng tôi không thích mặc váy ah! Tôi thích mặc quần, thoải mái đi bộ, tôi sẽ không mặc váy đi bộ ah!”

Thượng Quan Ngưng trừng lớn mắt, ngữ khí đe dọa nói: “Cậu dám mặc quần làm phù dâu tôi xem nào!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi