HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Thần đi rồi, Cảnh Trung Tu một mình ở trong thư phòng lẳng lặng ngồi trong chốc lát, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một phần văn kiện, kí tên của mình lên.

Ông mang theo văn kiện, đi tới biệt thự chỗ Cảnh Dật Nhiên ở.

Cảnh Dật Nhiên bởi vì nội tạng xuất huyết, lồng ngực vẫn luôn đau đớn khó nhịn, hắn ngủ một lát liền sẽ đau tỉnh. Dùng thuốc giảm đâu quá nhiều cũng không tốt cho thân thể, ngược lại sẽ làm cho vết thương khó khép lại, cho nên bác sĩ chỉ khi hắn đau không thể chịu đựng được thì mới tiêm thuốc giảm đau cho hắn.

Lúc Cảnh Trung Tu đến, Cảnh Dật Nhiên đang kêu đau, một hai kêu bác sĩ phải tiêm thuốc giảm đau.

“Bác sĩ Giản, không cần tiêm thươc giảm đau cho nó, để cho nó tự chịu, cậu đi ra ngoài trước đi!"

Cảnh Trung Tu giọng nói có chút lãnh, làm bác sĩ Giản không khỏi rùng mình một cái, hắn vội vàng thu hết thuốc đau đang chuẩn bị tiêm vào ngăn, cúi chào Cảnh Trung Tu rồi rời đi.

“Cha.” Cảnh Dật Nhiên sắc mặt tái nhợt kêu một tiếng, sau đó liền không có nói gì nữa.

Hắn biết, Cảnh Trung Tu tuyệt đối không phải tới thăm hắn, đừng nói đến việc thân thể hắn bị thương còn chưa nguy hiểm tới sinh mạng, ngay cả Cảnh Dật Thần trước kia bị trọng thương, lúc sắp chết ông cũng chỉ nhàn nhạt dặn dò bác sĩ một câu “Tận lực” mà thôi.

Ông đến liền ngăn cản bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho hắn, đủ thấy ông đối vóei việc đau xót có bao nhiêu coi thường. Ông giáo,dục dạy dỗ con trai,vẫn luôn là muốn kiên nhẫn quả cảm, không cho phép bọn họ kêu đau.

Trên thực tế, Cảnh Dật Nhiên bởi vì không cần kế thừa gia nghiệp, cho nên từ nhỏ đến lớn không phải chịu nhiều khổ sở như Cảnh Dật Thần, hắn té ngã đều sẽ có người đỡ, hắn đói bụng cũng sẽ có người hầu cho ăn, hắn khóc cũng sẽ có người an ủi có người dỗ dành.

Hắn đã từng vì thế nà đắc chí một thời gian rất lâu, bởi vì cuộc sống của hắn mới giống một thiếu gia chân chín, mà Cảnh Dật Thần nửa đặc quyền của thiếu gia cũng không có.

Bởi vì Cảnh Dật Thần té ngã, phải tự mính mình bò dậy, ai cũng không thể đi dìu anh, từ lúc anh bắt đầu biết đi đã như vậy.

Cảnh Dật Thần đói bụng, cũng sẽ không có người chuẩn bị đồ ăn cho, anh thậm chí còn bị yêu cầu tự mình nghĩ cách kiếm tiền, sau đó tự mua đồ ăn, sau đó tự mình nấu cơm. Trong nhà có đầu bếp, đi vào đó nhìn rồi học, rồi lúc sau là có thể tự nấu ăn. Cho nên mấy việc này Cảnh Dật Thần đã sớm biết hết.

Cảnh Dật Thần từ nhỏ đến lớn đều không khóc, anh mặc kệ bị ủy khuất như thế nào, bị thương như thế nào, cũng đều không có ai quan tâm, cho nên hắn vẫn luôn ngầm thừa nhận, lúc mới bắt đầu bà nội Mạc Lan còn không đành lòng, nhưng rất nhanh đã tạo thành thói quen, bởi vì Cảnh Dật Thần nghị lực rất lớn, một khuôn mặt của anh vĩnh viễn không có một chút biểu tình dư thừa, tựa như không hề để bụng.

Cho nên, đến bây giờ, Cảnh Dật Thần có thể không cần dùng đến thuốc mê, cũng có thể để bác sĩ khâu lại miệng vết thương, mà Cảnh Dật Nhiên nếu không có thuốc mê hay,thuốc giảm đau liền lập tức kêu thảm thiết, thậm chí chết ngất.

Hai người bọn họ, năng lực chịu khổ khác nhau một trời một mình.

Mãi cho đến khi Cảnh Dật Nhiên trưởng thành mới hiểu được, hóa ra yêu thương phân ra rất nhiều loại, có người đối xử càng khắc nghiệt mới là càng thương yêu, đối xử phóng túng thoải mái thì càng không yêu thương gì.

Hắn nỗ lực nhịn xuống sự đau đớn kịch liệt trong ngực, ngón tay ở trong chăn nắm gắt gao, hàm răng gắt gao cắn lại, để tránh cho bản thân không cẩn thận kêu đau đớn, sẽ bị Cảnh Trung Tu răn dạy.

Cảnh Trung Tu nhìn hắn cắn răng nhẫn nại, bất mãn trong mới dần dần tan đi.

Con trai của Cảnh Trung Tu, sao có thể tùy tùy tiện tiện kêu đau! Cảnh gia chưa bao giờ ra nạo loại, mỗi một người trong Cảnh gia đều hẳn là cứng cỏi nhất, ở bất cứ hòan cảnh nào cũng đều có thể trổ hết tài năng, trở thành người chiến thắng cuối cùng!

Ông không đến xem vết thương trên ngực của Cảnh Dật Nhiên, chỉ là đem văn kiện trong tay đưa tới trước mắt hắn, thần sắc nhàn nhạt nói: “Đây là giấy chuyển nhượng 10% cổ phần của Tập Đoàn Cảnh Thịnh, từ nay là của cậu.”

10% cổ phần tập đoàn Cảnh Thịnh, tầm khoảng mấy chục tỷ, vậy Cảnh Dật Nhiên có thể nhanh chóng nhảy đến danh sách một trong mười đại gia ở thành phố A!

Cảnh Dật Nhiên duỗi tay nhận lấy, lông mày nhíu lại.

Hắn không vừa lòng.

Bởi vì Cảnh Trung Tu đã đáp ứng cho hắn một nửa quyền thừa kế khi Cảnh Dật Thần làm trái với quy tắc!

Tất cả cổ phần của Tập Đoàn Cảnh Thịnh không phải của Cảnh gia, trong đó ước trừng có 10% ở chỗ phó tổng Cảnh Thịnh và những cổ đông khác, rất nhiều người cổ phần đều không đến 1%. Còn có 10% ở trong tay ông nội Cảnh Thiên Viễn, Cảnh Trung Tu chiếm hữu 30%, dư lại 50%, toàn bộ ở trong tay Cảnh Dật Thần.

Cổ phần Cảnh Dật Thần sinh ra đã có được 10%, sau khi đến tuổi thành niên Cảnh Trung Tu lại cho anh thêm 10%, mà khi anh chính thức tiếp quản Tập Đoàn Cảnh Thịnh thì cổ phần đã đạt tới 40%, toàn bộ đều là của Cảnh Trung Tu chuyển cho anh.

Sau nửa năm anh lên nhận chức, thu hồi một chút từ trong tay các cổ đông khác, cổ phần đã từ 40% lên tới 50%, cổ phần cá nhân của anh đã chiếm một nửa Tập đoàn Cảnh Thịnh.

Mà chờ đến khi anh lên nắm chức được một năm, ông nội Cảnh Thiên Viễn sẽ đem toàn bộ cổ phần trong tay chuyển cho anh, vậy là trong tay hắn có tận 60%! Lời nói của anh ở Tập Đoàn Cảnh Thịnh sẽ có được quyền hạn cực lớn.

“Cha, cha đã đáp ứng cho con một nửa quyền kế thừa, vậy là Cảnh gia có 90% một nửa là 45%, chứ không phải 10%!”

10% sao có thể?! Sao có thể cùng Cảnh Dật Thần đối kháng?

Hắn phải yêu cầu thật nhiều cổ phần! Càng nhiều tiền, mới có thể hoàn toàn đánh bại Cảnh Dật Thần, mới có thể khống chế toàn bộ gia tộc!

Cảnh Trung Tu ánh mắt lạnh lùng, con người đều là tham lam, nếm được một chút ngon ngọt liền sẽ muốn càng nhiều, liền sẽ càng thêm tham lam! khống chế được dục vọng tham lam của chính mình, mới có thể đạt được thành công chân chính, mới có thể dẫn dắt Cảnh gia vững vàng đi về phía trước mà phát triển! Ông cảm thấy rất may mắn vì quyết định của chính mình là đúng, từ đầu đến cuối đều không cho Cảnh Dật Nhiên tham dự vào việc quản lý gia tộc, không có cho nó bất luận quyền lực gì!

Ông nhàn nhạt nhìn Cảnh Dật Nhiên liếc mắt một cái, dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói: “10% này được chuyển từ cổ phần của tôi, cậu chỉ cơ thể nhận được bấy nhiêu! Tôi nói cho cậu một nửa, nếu cậu toàn tâm toàn ý nghĩ tới tương lai Cảnh gia, hiện tại tâm tư của cậu để ở nơi nào, chính cậu lqf người rõ ràng nhất! Cho cậu 10% đã là rất nhiều!"

Trong lòng Cảnh Dật Nhiên lộp bộp một tiếng, sắc mặt nháy mắt trở nên càng thêm tái nhợt. Trực giác nói cho hắn biết, Cảnh Trung Tu đã biết hắn và Quý gia liên thủ!

Quả nhiên, ngay sau đó, hắn liền nghe được giọng nói lạnh băng của Cảnh Trung Tu: “Cậu tự giải quyết cho tốt, không nên có ý nghĩ vớ vẩn, tốt nhất là tuyệt đối không, Cảnh gia sừng sững không ngã mấy trăm năm nay, nhưng chưa từng có người phản bội gia tộc, cậu tốt nhất không cần làm cái việc bỉ ổi này, nếu không, không một ai có thể giữ nổi cậu, ngay cả bà nội cũng không được!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi