HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Bởi vì mày mắc phải một sai lầm tuyệt đối không thể chạm vào! Cha đã nhiều lần cảnh cáo mày, bảo mày không được trêu chọc Thượng Quan Ngưng, mày không nghe, năm lần bảy lượt tìm rắc rối đến cho con bé!”

“Mày và Dật Thần đánh như thế nào cũng được, hai đứa đánh nhau rơi đầu chảy máu cũng không sao, cha đều không bảo vệ ai, nhưng A Ngưng thì không được, mày không thể động đến con bé! Con bé không phải là người thuộc thế giới của hai đứa, con bé không có đủ sức mạnh bảo vệ mình, càng không có tâm tư tàn nhẫn như mày. Mày dám chạm đến con bé, cha sẽ nghiêm khác trừng trị mày, sẽ chọn vợ cho mày, sẽ chọn ngày kết hôn!”

Cảnh Dật Nhiên bỗng dưng ngơ ngẩn.

Cậu ta trêu chọc Thượng Quan Ngưng, hậu quả nghiêm trọng đến vậy sao? Hy sinh hôn nhân cả đời cậu ta?!

Cậu ta thừa nhận bản thân có tâm tư với Thượng Quan Ngưng, lúc bắt đầu chỉ là muốn cướp đoạt người phụ nữ của Cảnh Dật Thần, muốn cho anh ném thử mùi vị thất bại, nhưng càng về sau, cậu ta phát hiện không thể cướp được Thượng Quan Ngưng, phát hiện những vẻ đẹp đặc biệt ở cô, cậu ta đã không còn muốn cướp lấy, cậu ta muốn chiếm hữu!

Cậu ta không nghĩ sẽ kết hôn!

“Cha, con sẽ không kết hôn với bất kì ai! Con cũng sẽ khồng tìm rắc rối đến cho Thượng Quan Ngưng, nhưng lẽ nào không thể cùng cô ấy trò chuyện một câu sao? Sau này con cam đoan sẽ không dây dưa với cô ấy, sẽ không đi trêu chọc cô ấy, cha đừng ép con phải kết hôn, được không? Con không muốn phải cùng một người phụ nữ mình không yêu sống với nhau suốt đời...”

Cảnh Dật Nhiên nói, không ý thức được dùng cả giọng cầu xin, cậu ta biết, Cảnh Trung Tu là người ăn mềm không ăn cứng, cầu xin ông, biết đâu sẽ làm không đổi ý.

Cảnh Trung Tu không thèm do dự, nói luôn: “Không được. Cha sẽ tìm cho con những cô gái vừa đủ tuổi, sẽ chọn người có nhân phẩm và ngọai hình tốt nhất, sau đó con lại tiếp tục lựa chọn, chuyện này quyết định như vậy, chờ con lành thương, sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ!”

Ông nói xong, cũng không hề ở lại, trực tiếp rời đi, chỉ để lại một mình Cảnh Dật Nhiên ngồi ở đó.

Bất ngờ, hoàn toàn bất ngờ!

Cảnh Dật Nhiên ngàn tính vạn tính, cũng không hề tính đến, Cảnh Trung Tu lại giao cho cậu ta một vấn đề như vậy!

Muốn thay đổi quyết định của ông, còn khó hơn lên trời!

Cảnh Dật Nhiên có chút suy sụp nằm xuống, trong lồng ngực truyền đến cơn đau tan nát cõi lòng, khiến đầu óc cậu ta cũng đần độn hơn.

Cậu ta không giống như một kẻ ăn chơi trác táng, không coi trọng hôn nhân, xem đây là trò đùa, cậu ta đối với hôn nhân vô cùng xem trọng.

Bởi vì từ bé đã sống trong cuộc hôn nhân bất hạnh của ba mẹ, mẹ cậu ta, dùng thủ đoạn đê tiện nhất gả cho cha, khiến chính bà không chút địa vị ở trong Cảnh gia, mà cũng bởi vì cậu ta có xuất thân không tốt, nên cũng không có được tình thương của cha!

Cậu ta hi vọng, con của mình, có thể sống trong một gia đình hạnh phúc, cậu ta có thể yêu thương vợ mình, sống một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp, mà không phải giống như cha mẹ cậu ta, hai vợ chồng mấy mươi năm qua chỉ giống như những người xa lạ, đừng nói chi đến cùng chăn chung gối, thậm chí một lần nói chuyện trong ngày cũng không có!

Cảnh Trung Tu biết trong lòng Cảnh Dật Nhiên phản khán, nhưng, nội tâm ông cũng không chút dao động.

Giúp Cảnh Dật Nhiên tìm một người vợ phù hợp, là cần thiết cho cậu ta. Cậu ta không giống với Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Thần không có cách nào để người khác chạm vào anh, trước khi gặp được Thượng Quan Ngưng, ai chạm đến anh, anh sẽ xảy ra phản ứng sinh lí mãnh liệt, cảm giác ghê tởm rồi nôn mửa. Nhưng Cảnh Dật Nhiên hoàn toàn không có tình trạng này, vì vậy, tìm cho cậu ta không người phụ nữ không hề quen biết để kết hôn, cũng không có vấn đề gì.

Chuyện giúp Cảnh Dật Nhiên tìm một người phụ nữ phù hợp để kết hôn, Cảnh Trung tu sẽ không tự mình làm, yêu cầu của ông chính là một cô con dâu khéo lèo đàng hoàng, cô gái như vậy, chỉ cần để Cảnh Dật Thần tìm là được.

Sau khi Cảnh Dật Thần nhận được điện thoại của Cảnh Trung Tu, nhanh chóng giao cho những người phía dưới đi làm, dựa vào gia thế Cảnh gia, tìm kiếm một cô gái có ngoại hình hay độ tuổi phù hợp đều rất dễ dàng.

Trong vấn đề này, Cảnh Dật Thần sẽ không ngáng đường, bởi vì vợ của Cảnh Dật Nhiên, cũng là thể diện của Cảnh gia, không thể tìm một người thấp kém, huống chi, những người được chọn này, sẽ để cho Cảnh Trung Tu nhìn qua một lần nữa.

Dựa vào gia tộc Cảnh gia, cũng không có thế lực nào mạnh mẽ hơn, thường những thế lực mạnh mẽ sẽ lựa chọn cách phát triển độc lập, mà không dựa và bất cứ gia tộc nào.

Vì vậy, nếu Cảnh Dật Nhiên có sự giúp đỡ từ một gia tộc khác, cũng sẽ không tạo thành mối đe dọa quá lớn.

Bởi vậy ở vấn đề lựa chọn gia tộc như thế nào, Cảnh Dật Thần cũng không quá để tâm, cái anh để ý, là người phụ nữ của mình.

Cảnh Dật Nhiên thích phụ nữ kiểu gì không quan trọng, Cảnh Dật Thần sẽ không lựa chọn theo yêu thích của cậu ta, anh chỉ muốn đảm bảo, phẩm hạnh của người phụ nữ đó nhất định phải không có vấn đề, tương lai không được bôi đen Cảnh gia, không được phản bội Cảnh gia.

Hai ngày sau, trên bàn Cảnh Dật Thần đặt một chồng dày thông tin về những cô gái, từ cuộc sống đến sở thich, từ chuyện tình cảm đến quá trình học tập, còn có hoàn cảnh gia đình và môi trường sống, vô cùng rõ ràng.

Đến thời gian Cảnh Dật Thần uống thuốc, Thượng Quan Ngưng bê một ly nước ấm, trong tay cầm hai hộp thuốc, đi đến phòng sách.

Cô vừa mở cửa, thì không thấy Cảnh Dật Thần ở trong phòng sách.

“Dật Thần?” Thượng Quan Ngưng gọi hai tiếng, không có người trả lời, cô có chút kì quái đi đến trước bàn đọc sách, đặt nước cùng thuốc lên bàn, nhỏ giọng nói thầm: “Kì lạ, người đi đâu rồi?”

Mới vừa rồi Cảnh Dật Thần vẫn còn ở nhà, Thượng Quan Ngưng đoán anh có việc gấp phải đi ra ngoài, nên ở trên ghế chờ anh.

Chồng tư liệu ở trên bàn, thu hút ánh nhìn của cô.

Bởi vì trong mỗi tập hồ sơ, đều là giới thiệu thiên kim danh môn thành phố A, chẳng những có cả ảnh chụp, mà còn viết rõ những chuyện các cô gái kia đã từng trải qua, bên trong có một số người cô quen.

Thượng Quan Ngưng có chút lạ khi thấy Cảnh Dật Thần thu thập tài liệu của những cô gái này, nhưng cô không hề nghi ngờ anh, nếu hiện tại tất cả trên bàn anh đều là ảnh khỏa thân, Thượng Quan Ngưng cũng không muốn nghĩ nhiều. Bởi vì giờ đây cô đã quá hiểu Cảnh Dật Thần, ngoài cô ra anh không có khả năng thích bất kì người phụ nữ khác, cô rất tin tưởng anh.

Đến khi cô lật đến phần tư liệu cuối cùng, Cảnh Dật Thần cũng trở lại.

Anh nhìn thấy Thượng Quan Ngưng ở trong này, lại nhìn thấy cốc nước và thuốc trên bàn, khóe môi lộ ra một tia cười khổ.

Nhìn đến phần thuốc kia, trong lòng anh lại bốc hỏa! Vì cớ gì anh lại bị căn bệnh này, thật là mất hết tôn nghiêm đàn ông! Anh muốn ở trước mặt vợ bày ra bộ dáng cường đại nhất, bày ra năng lực mạnh nhất, kết quả lại bày ra cục diện như vậy.

Thượng Quan Ngưng thấy anh, hướng anh mà nhăn mũi, sau đó vươn ngón tay gõ gõ cái cốc.

Cảnh Dật Thần tự giác cầm cái cốc, mở ra mấy viên thuốc, sau đó uống nước vào và nuốt xuống.

“Sau này, có khỏe hay không?” Không phải là anh sợ không dám uống thuốc, nhưng uống loại thuốc này, căn bản Cảnh Dật Thần không thể vui nổi.

Khóe môi Thượng Quan Ngưng hơi mân lên, âm thanh trong trẻo nói: “Ah, không biết, ngày mai chúng ta cùng nhau đến bệnh viện Mộc thị, Mộc Thanh đã nói, cần phải đến kiểm tra lại.”

Cảnh Dật Thần bất lực gật đầu, mặc dù không muốn đi, nhưng anh biết rằng anh phải đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi