HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng mang chai rượu vang từ Pháp về còn mua thêm một chiếc áo da đưa đến cho Triệu An An, lại dẫn đến một trận thét chói tai, cô thích nhất là áo da, còn hơn một tháng nữa là đến mùa thu, cô đã có thể mặc nhé!

“Ôi, đồ quỷ, cuối cùng cậu cũng có chút lương tâm! Tôi còn nghĩ rằng sau khi cậu bá chiếm anh tôi, thì hoàn toàn vứt bỏ tôi! Thậm chí tiểu Luân Luân cũng đến tìm tôi rất nhiều lần, cậu gần như một tháng qua cũng không nhìn thấy bóng!”

Thượng Quan Ngưng có chút áy náy ôm cô, cười nói: “Tôi ở nước ngoài chơi vài ngày, sau khi về nước có quá nhiều việc, nên chưa kịp đến thăm cậu. Có điều, nhìn qua cậu không tệ nhé! Có cảm giác béo hơn một chút, sắc mặt cũng hồng hào hơn, có lẽ Mộc Thanh đang nuôi heo chăng?”

“Đi đi đi, có cậu mới là heo í! Nếu tôi là heo, cậu tìm một cái đầu heo làm phù dâu, thì cậu cũng chả phải là động vật cấp cao đâu!”

“Vâng, chỉ số IQ tôi không cao, được chưa?” Thượng Quan Ngưng cười cười ngồi xuống bên cạnh cô, “Trịnh Luân đã đến? Lần sau tôi sẽ đem quà của cô ấy đến gởi cho cậu, đợi đến lúc cô ấy tới cậu giúp tôi đưa cho cô ấy.”

“Ok, gởi ở đây đi! Có điều, nếu cô ấy đến chậm, thì cũng đừng trách tôi chiếm những thứ tốt làm của riêng nha!” Tròng mắt Triệu An An đảo tròn, khóe môi còn lộ ra nụ cười mờ ám, nhìn có chút hài hước – bởi vì cơ thể của cô không thể cử động, chỉ có đôi mắt là có thể di chuyển, các cơ mặt có thể nhúc nhích, mỗi ngày cô đều có một hình thức khác nhau để khinh bỉ Mộc Thanh, vì vậy hiện tại biến hóa trên mặt cô đã rất phong phú, quả thật là có thể gói thành một bọc!

“Ừ, đúng rồi, cậu có rảnh thì giúp tôi đến xem nhà hàng Tây, tên Mộc Thanh hỗn đản kia, chỗ nào cũng không cho tôi đi, ngoài trừ tôi có thể tự do hoạt động vào ban đêm ở trên giường, thì những thời điểm khác đều biến tôi thành cương thi, đợi đến khi tôi có thể hoạt động, tôi nhất định sẽ giết chết tên hỗn đản này! Không, không đúng, tôi muốn đánh gãy chân tên hỗn đản này, khiến anh ta không thể đi, nếu giết anh ta thì quá tốt cho anh ta!”

Cũng chỉ có mỗi Triệu An An có thể tùy tiện nói ra những lời ngượng ngùng “Tự do hoạt động ở trên giường” này!

Thượng Quan Ngưng sực nhớ đến cô cũng đã lâu lắm rồi không có ghé qua tiệm cà phê của mình, ngày thường cô đều đi làm ở Cảnh Thịnh, nếu có thời gian rảnh sẽ đến Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ, nhìn công ty nghiên cứu phát minh sản phẩm mới. Tuy nhiên, nếu Trệu An An mở miệng, cô sẽ giúp cô ấy trông coi nhà hàng kia.

Đó chính là nơi cô và Cảnh Dật Thần lần đầu tiên gặp nhau, quen nhau ở đó, sau này mới hạ duyên kết phận, dù sao cô cũng không thể để nhà hàng cơm Tây của Triệu An An xảy ra vấn đề.

Thượng Quan Ngưng nhìn Triệu An An chỉ có thể hoạt động các cơ mặt, thân thể bất động, không khỏi đau lòng nói: “Cậu chỉ có thể ngồi im như vậy, cơ thể không sao ư? Mộc Thanh có phải hơi quá tay hay không? Hơn nữa, tính cách cậu hoạt bát hiếu động như vậy, không vận động sẽ không nghẹn đến bệnh đấy chứ? Mặc dù cậu mặc váy an an tĩnh tĩnh ngồi như vậy, hình ảnh này rất đẹp, người không biết sẽ còn cho rằng cậu là một tiểu thư khuê các.”

Triệu An An không khiếu nại Mộc Thanh, cô cười cười, nói: “Vốn dĩ tôi đã rất đẹp, vỗn dĩ tôi chính là tiểu thư khuê các, còn nói cái gì cho rằng?”

Trên thực tế cô rất ghét phải bất động như thế này, nhưng nếu có thể ở cạnh Mộc Thanh, cô cảm thấy tình huống này rất khó xảy ra, nhưng rất hạnh phúc, vì vậy đoạn thời gian cực khổ kia cũng trở nên vui vẻ.

Hơn nữa, cô cũng rất rõ ràng, cô không có khả năng ngây ngốc ở cạnh Mộc Thanh mãi mãi, rất nhanh thôi cô sẽ phải rời khỏi Mộc Thanh, mấy ngày này, có lẽ là quãng thời gian cuối cùng cô được ở cạnh Mộc Thanh, cho nên cô muốn trân trọng thật tốt.

Nhưng, cô không thể nói với bất cứ ai quyết định của bản thân, Thượng Quan Ngưng cũng không được, Triệu Chiêu càng không được, hai ngươi bọn họ đều hi vọng cô có thể kết hôn với Mộc Thanh, đều sẽ giúp cậu ta.

Cô muốn rời đi lâu một chút, như vậy Mộc Thanh mới có thể hết hi vọng, mới có thể cưới một cô gái khỏe mạnh, hạnh phúc suốt đời.

Sức khỏe của cô, cô là rõ nhất, chỉ sợ là không có khả năng mang thai. Cô đã từng mang thai một lần, biết cảm giác khi mang thai và trạng thái sức khỏe, sức khỏe của cô, không có khả năng nuôi dưỡng một sinh mệnh.

Cô không thể chấp nhận Mộc Thanh không có con, gia tộc Mộc Thanh cũng sẽ không chấp nhận.

Cô không muốn cậu ta phải ở giữa khó xử.

Rời khỏi cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ đau khổ một thời gian, nhưng sẽ không thống khổ cả đời.

Triệu An An đè nén chua xót trong tim, gương mặt vẫn như mọi ngày cùng Thượng Quan Ngưng nói chuyện phiếm.

“Chị dâu xinh đẹp của tôi, xin hỏi bao giờ cậu mới tổ chức hôn lễ? Tôi chính là một người bận rộn, nhỡ như ngày đó tôi không rảnh thì sao giờ? Cảm phiền cậu nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp thật tốt để ngày đó rảnh!”

Cô muốn sau khi giúp Thượng Quan Ngưng làm phù dâu, sẽ im lặng rời đi, cô không thể đồng ý với bạn tố rồi lại nửa đường bỏ đi, đó là đám cưới duy nhất trong đời Thượng Quan Ngưng, cô phải tham dự.

Hơn nữa, này hôm đó, Mộc Thanh là phù rễ, cần phải xã giao, không thể cứ chú ý mãi cô, vì vậy đây là cơ hội tốt nhất để cô rời đi.

Đây là phong cách nói chuyện trước nay của Triệu An An, nên Thượng Quan Ngưng cũng không nghi ngờ, nắm lấy cánh tay Triệu An An, chê cười nói: “Cậu là bận nhất, bận đến mức ngày nào cũng làm cương thi trong bệnh viện. Ngày là do ông nội chọn, tôi cũng mới biết cách đây không lâu, là ngày 21 tháng 11, hi vọng người bận rộn như cậu hôm đó có thể rảnh!”

Bây giờ là đầu tháng 9, đến ngày 21 tháng 11 còn hơn hai tháng.

Còn phải quá lâu?

Cô cho rằng nhiều lắm cũng chỉ là một tháng.

Trên thực tế, hơn hai tháng cũng không tính là lâu.

Triệu An An đã tìm thấy lí do hoàn hảo để có nhiều thời gian hơn ở cùng với Mộc Thanh, hai tháng kế tiếp, cô và Mộc Thanh có thể thanh thản ổn định ở bên nhau.

Cô cho phép mình có hai tháng để phóng túng, cho phép mình có hai tháng để hưởng thụ tình yêu và che chở của Mộc Thanh.

Thượng Quan Ngưng và Triệu An An tâm sự trời nam đất bắc trong chốc lát, nhìn thấy Mộc Thanh cùng Cảnh Dật Thần từ bên ngoài đi đến.

Lần này, Cảnh Dật Thần dùng các công cụ hỗ trợ để kiểm tra, anh tình nguyện để máy bức xạ quét qua, cũng không muốn để Mộc Thanh chạm vào cổ tay anh bắt mạch.

Thượng Quan Ngưng tạm biệt Triệu An An, sau đó cùng Cảnh Dật Thần rời khỏi bệnh viện.

Trên xe, cô không nhìn ra gì từ biểu cảm của Cảnh Dật Thần, không nhịn được hỏi: “Thế nào? Bác sĩ Mộc Thanh có nói hay không... anh đã khỏe mạnh?”

Vẻ mặt Cảnh Dật Thần thờ ơ, giọng nói nghe qua cũng không có thay đổi gì: “Hử, đêm nay tự em thử xem chẳng phải sẽ rõ hay sao?”

Thượng Quan Ngưng chán nản, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng, nũng nịu nói: “Anh còn có thể mặt dày như vậy sao?!”

Cảnh Dật Thần chớp chớp mắt, bỗng nhiên đỗ xe cạnh lề đường.

“Anh làm gì?”

“Không phải em bảo anh mặt dày một chút sao?” Trên mặt Cảnh Dật Thần không che dấu được ý cười, đôi tay thành thục cởi sạch áo trên người mình, sau đó nhanh chóng cởi hết áo quần Thượng Quan Ngưng, “Em có thể thử ngay bây giờ! Dường như đã lâu rồi chúng ta không có thử trong xe!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi