HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Trung Tu cũng không muốn thân phận của Thượng Quan Ngưng bị nhiều người biết đến, cô là con dâu Cảnh gia, nhưng không cần phải chịu nhiều áp lực như vậy, Cảnh gia có một mình Cảnh Dật Thần là đủ để đối phó với mọi tình huống, còn cô chỉ cần ở dưới sư bảo vệ của Cảnh gia, sống tự do vui vẻ vậy là đủ rồi.

“Được, thân phận của A Ngưng sẽ được giữ bí mật, không có cơ quan chức năng nào đủ quyền lực tra ra con bé, hãy yên tâm. Truyền thông cùng hệ thống an ninh ở thành phố A, Cảnh gia chúng ta vẫn có thể kiểm soát được, sẽ không tiết lộ gì cả.”

Cảnh Dật Thần nhẹ nhõm, thân phận về thông tin không được công khai, anh mới hoàn thành được nhiệm vụ của cô vợ nhỏ giao cho, trong công ty cô không muốn công khai thân phận của mình, rõ ràng cô muốn có một cuộc sống giống người bình thường, chứ không phải vì thân phận mà bị xáo trộn, như vậy rất tốt, cô có thể hưởng thụ niềm vui của một người bình thường luôn có.

Anh làm chồng, tất nhiên nên tôn trọng ý nguyện của vợ, cho cô tất cả sự tự do cùng che chở.

“Hôn lễ của con, có lẽ con đã chuẩn bị tốt, nhưng thiếu gì hãy nói với cha. Cha đã chuẩn bị quà cưới cho con và A Ngưng, đợi đến ngày đó cha sẽ tặng cho hai đứa. Địa điểm tổ chức hôn lễ, con cần phải nói rõ với A Ngưng, mỗi đời người thừa kế của Cảnh gia hôn lễ đều được tổ chức ở một thị trấn nhỏ nước Anh, đây là quy định của tổ tiên, chưa bao giờ thay đổi, nếu như con bé yêu thích nơi khác, hai đứa có thể đến đó tổ chức thêm một lần, đừng để con bé tiếc nuối.”

Đối với con trai Cảnh Trung Tu vô cùng nghiêm khắc, trước kia không cho phép bọn họ đề cập đến bất cứ yêu cầu gì, nhưng ông đối xử với Thượng Quan Ngưng là con dâu lại y hệt con gái, ông rất nuông chiều, chỉ sợ cô oan ức.

“Vâng, con sẽ hỏi cô ấy.” Cảnh Dật Thần gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, Thượng Quan Ngưng sẽ không muốn ở nơi khác tổ chức hôn lễ lại lần nữa, tính cách của cô có chút độc lập, những chuyện trước kia luôn tự cô làm cũng không thích nhờ cậy người khác, vì vậy cô không muốn khiến người khác có thêm phiền toái, yêu thích những thứ đơn giản.

Cảnh Trung Tu trầm mặc một lát, rồi sau đó mới mở miệng nói: “Cha cho Cảnh Dật Nhiên 10% cổ phần, về sau nó sẽ được tham gia vào nhóm cổ tức(*), nhưng quyền hoạt động nằm trong tay con, nói chung, nó không thể can thiệp vào công việc kinh doanh hàng ngày, con không cần lo lắng.”

(*) Cổ tức: là một phần lợi nhuận sau thuế được chia cho các cổ đông của một công ty cổ phần.

Một núi không thể có hai hổ, một công ty không thể tồn tại hai tiếng nói, bằng không những người phía dưới sẽ không biết nên nghe theo ai, lâu dần sẽ chia công ty thành hai phe, khiến tập đoàn to lớn sụp đổ.

Cảnh gia đã liên tục mấy thế hệ đơn truyền, cho nên trước kia chưa từng xuất hiện qua loại vấn đề này, tài sản của gia tộc, tất cả đều được thừa kế cho một người, phát triển vô cùng ổn định. Mặc dù hiện tại có đến hai người thừa kế, nhưng vì tránh phải phân chia quyền lực khiến gia tộc suy sụp, nhất định Cảnh Dật Nhiên chỉ được nhận một phần nhỏ tài sản, phần lớn tài sản và thế lực, sẽ được giao cho Cảnh Dật Thần, sau đó, cũng sẽ từ Cảnh Dật Thần truyền lại cho con mình, con của Cảnh Dật Nhiên sẽ không được kế thừa bất cứ thế lực gì từ gia tộc.

Cảnh Dật Thần nghe Cảnh Trung Tu nói mà ngây ngẩn cả người.

“Người chuyển nhượng cổ phần của mình cho cậu ta? Không thể được, chuyển từ phía bên con cho cậu ta là được rồi, người không được động!”

Hiện tại Cảnh Trung Tu có 20% cổ phần, vốn dĩ là cổ đông thứ hai của tập đoàn, nếu như bây giờ cho Cảnh Dật Nhiên 10%, vậy ông chỉ còn 10%! Cổ phần trong tay ông còn quá ít!

Hơn nữa, không phải ban đầu nói muốn để Cảnh Dật Nhiên kế thừa một nửa tài sản sao? Vậy sao lúc này chỉ cho cậu ta 10%?

Cảnh Trung Tu xua xua tay, ý bảo không cần nhiều lời.

“Không có việc gì, chuyển của cha là được. 60% cổ phần của con vẫn phải luôn ổn định, không thể co lại, như vậy mới có thể kiểm soát tuyệt đối Cảnh Thịnh, sau khi con tổ chức hôn lễ, ông nội sẽ trực tiếp chuyển lại cổ phần cho con, đến lúc đó chính là 70%, quyền sinh tử Cảnh Thịnh chỉ có thể phụ thuộc vào con!”

Trong lòng Cảnh Dật Thần nặng trĩu, trước kia anh liều mạng từ trong tay Cảnh Trung Tu, từ những cổ đông khác đoạt lấy cổ phần Cảnh Thịnh, chính là muốn hoàn toàn khống chế Cảnh Thịnh trong tay mình, khống chế triệt để cái đế quốc thương mại khổng lồ này, trước giờ anh luôn dùng tâm trí mạnh mẽ trả thù, bởi vì anh cảm thấy những thứ này vốn dĩ thuộc về anh, thuộc về mẹ anh, anh không thể để cho Chương Dung và Cảnh Dật Nhiên cướp những thứ này đi.

Hiện tại, anh sắp nắm giữ 70% cổ phần của đế quốc thương mại khổng lồ này, nhưng lại không có cảm giác cao hứng như trước đây anh nghĩ, trái lại chỉ cảm thấy áp lực trên vai ngày càng nặng, cảm thấy con đường anh phải đi còn rất dài, dài vô tận.

Cảnh gia hưng thịnh mấy trăm năm, truyền hơn mười thế hệ, đến đời anh, đã đạt đến đỉnh cao của vinh quang, mỗi người đều sợ hãi và ngưỡng mộ gia đình quý tộc này, tài sản trải rộng khắp toàn cầu.

Anh tuyệt đối không thể để Cảnh gia đến đời anh lại suy sụp, anh muốn Cảnh gia thêm hưng thịnh!

Ý nghĩa cái tên của tập đoàn Cảnh Thịnh cũng xuất phát từ đây, Cảnh gia hưng thịnh, từ ngữ ngụ ý tốt như vậy, cũng là hình ảnh mỗi một thế hệ người thừa kế gia tộc mong muốn.

Cảnh Dật Thần mạnh mẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Con đã biết, cha, Cảnh Thịnh nằm trong tay con sẽ ngày càng phát triển!”

Cảnh Trung Tu gật đầu, trên mặt lộ ra một chút ý cười: “Cha tin, con có thể làm tốt, con so với cha sẽ càng tốt!”

Đây là lần đầu tiên, kể từ khi sinh ra cho đến bây giờ, Cảnh Trung Tu khen anh!

Anh chưa hề cảm thấy, anh sẽ tốt hơn so với cha, anh xử lí mọi chuyện không có khéo mềm dẻo như cha, tất cả đều dùng thực lực những thủ đoạn cứng rắn, trước đây cha đối với anh nghiêm khắc như vậy, hóa ra là có mục đích! Nếu cha không nghiêm khắc, anh sẽ không trưởng thành nhanh như vậy, cũng sẽ không giống như bây giờ, có thể thuận buồm xuôi gió giải quyết các trường hợp khẩn cấp.

Đáy mắt Cảnh Dật Thần hơi kém rơi lệ, bằng bất cứ giá nào, anh cũng không thể phụ lòng tín nhiệm của cha!

Nhưng Cảnh Trung Tu có chút hơi xúc động, ông và con trai trước giờ chưa từng được hòa hợp chung một chỗ như thế này, con trai chưa bao giờ hiểu ông, mà ông cũng không bận tâm đến suy nghĩ của con trai, đều dựa theo phương thức riêng của bản thân để nói chuyện làm việc, kết quả mới có sự cách trở sâu xa như vậy, nó giống như giữa cha và con trai có một mối thâm thù đại hận vậy.

Vốn dĩ hôm nay ông cổ vũ con trai, thứ nhất, vì quả thật ông thấy con trai làm rất đúng, thứ hai là bởi vì Thượng Quan Ngưng đã từng nói qua với ông như vậy.

IQ hay EQ của Cảnh Dật Thần luôn đặc biệt cao, lúc còn nhỏ anh đã chứng minh tài năng thiên phú cùng khả năng quản lí về mọi mặt của anh, mười bốn tuổi, anh đã hoàn thành xong khóa nghiên cứu sinh cùng tất cả các chương trình học, mười sáu tuổi tốt nghiệp đại học Harvard, đồng thời nhận được một số bằng tiến sĩ học vị, phá vỡ những ghi chép về hồ sơ tốt nghiệp của Cảnh Trung Tu ở Cảnh gia.

Hơn nữa, trong thời gian đó anh luôn trải quan những khóa huấn luyện và kiểm tra khác nhau của Cảnh Trung Tu, bao gồm cả hai phương diện ý chí và sức khỏe.

Anh đã hoàn thành rất tốt từng hạng mục, nhưng Cảnh Trung Tu chưa bao giờ khen anh, ông chỉ nhàn nhạt gật đầu, nói “Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi