HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng theo Thượng Quan Nhu Tuyết trở về căn phòng kia, cô cẩn thận đếm quá, bọn họ hiện tại ở lầu sáu, trong một khu dân cư rất bình thường.

Đêm đã rất khuya, bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, trong phòng so bên ngoài còn yên lặng hơn, yên lặng tới mức khiến người khác hoảng hốt.

Quý Bác nhìn Thượng Quan Ngưng quay lại, lập tức mỉm cười đứng dậy, chờ đến khi hắn nhìn thấy Thượng Quan Nhu Tuyết cũng đi đến, sắc mặt tức khắc trầm xuống.

“Tôi không nói cô không được lên đây sao?”

Quý Bác trong giọng nói lộ ra lạnh lẽo, có vẻ rất lạnh lùng xa cách, cùng sự ôn hòa nho nhã ngày thường của hắn khác nhau một trời một vực.

Thượng Quan Ngưng hơi hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không để ở trong lòng.

Nhìn thấy Quý Bác, cô đã không còn hoảng sợ như lúc nãy.

Quý Bác đối xử lạnh lùng với Thượng Quan Nhu Tuyết là chuyện tốt, hai người bọn họ bất hòa, cô mới có thể thừa cơ lợi dụng.

Súng ở trong tay Thượng Quan Ngưng vẫn luôn duy trì tùy trạng thái sẵn sàng nổ súng, họng súng nhắm vào Thượng Quan Nhu Tuyết. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh Quý Bác, cùng hắn song song đứng chung một chỗ, trong lòng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Quý Bác kể cả muốn đối phó Cảnh Dật Thần, hắn đối với cô, vẫn rất có phong độ của quân tử, chuyện này liên quan đến thái độ cũng như tích cách của hắn.

Cũng có lẽ, thật sự giống như Thượng Quan Nhu Tuyết nói, Quý Bác đối với cô…… Có tình cảm khác?

Mặc kệ thế nào, ở chỗ này cô cũng sẽ không sợ Thượng Quan Nhu Tuyết, hai người các cô đều cầm súng nhắm vào đối phương, dưới loại tình huống này, ai cũng sẽ không tùy tiện nổ súng trước.

Cục diện trước mắt, rất có lợi cho Thượng Quan Ngưng.   

Thượng Quan Nhu Tuyết đối với sự lạnh lùng của Quý Bác cũng không để ý, cô ta tới đây chỉ muốn chứng thực, Quý Bác có phải thích cô ta hay không, nếu đúng thì đây là chuyện tốt! Bởi vì như vậy có thể khiến Dương Mộc Yên cảm thấy ghê tởm!

“Tôi tới là muốn hỏi anh một việc, hỏi xong tôi liền đi, nhưng nếu anh không muốn nói thật, tôi liền lập tức giết Thượng Quan Ngưng!”

Quý Bác vẫn luôn không thích Thượng Quan Nhu Tuyết, tâm cơ quá nặng, luôn đem chính mình ngụy trang thành người vô tội, trên thực tế không có người nào tàn nhẫn độc ác hơn cô ta!

Ngay cả Dương Mộc Yên cũng từng thua trong tay cô ta, làm cho cô mười mấy năm đều mang một bộ mặt xấu xí đến cực điểm, không dám ra ngoài, không dám tiếp xúc với người khác.

“Cô lập tức buông súng ra! Kế hoạch lần này là muốn cam đoan Thượng Quan Ngưng còn sống, nếu cô nổi điên muốn ra oai, thì đổi một chỗ khác nơi này không được!”

Quý Bác nói, một tay đem Thượng Quan Ngưng kéo ra phía sau mình, dùng thân thể của mình, hoàn toàn che khuất cô.

Thượng Quan Ngưng đứng ở phía sau Quý Bác, đột nhiên có chút sững sờ.

Chẳng lẽ, Thượng Quan Nhu Tuyết nói đều là thật sự?! Quý Lệ Lệ trước kia cũng đều nói sự thật?

Quý Bác thích cô?

Thượng Quan Nhu Tuyết muốn nổ súng bắn cô, Quý Bác lại nguyện ý che chở cho cô!

Cô cho rằng, trên thế giới này, chỉ có một người nguyện ý vì cô đỡ đạn, không nghĩ tới Quý Bác cũng nguyện ý!

Chuyện này không có khả năng!

Thượng Quan Ngưng trong lòng rất rõ ràng, Quý Bác cùng Cảnh Dật Thần căn bản không giống nhau, Cảnh Dật Thần có thể hy sinh tất cả, duy nhất sẽ không hy sinh cô, Quý Bác đối với sự nghiệp của gia tộc đều coi trọng hơn tất cả, hắn tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ, từ bỏ gia tộc cùng sự nghiệp, càng không thể vì một người phụ nữ mà từ bỏ mạng sống của mình.

Hắn hẳn là cảm thấy, Thượng Quan Nhu Tuyết sẽ không nổ súng với hắn, mới đem cô kéo ra phía sau hắn, bảo vệ sự an toàn của cô.

Mặc kệ thế nào, hành động của Quý Bác xác thật làm trong lòng Thượng Quan Ngưng có chút cảm động, cô giờ phút này đối với Quý Bác là vô cùng cảm kích.

Thượng Quan Nhu Tuyết đối với động tác của Quý Bác cực kì tức giận, vừa muốn nói chuyện, của phía sau cô ta liền “Phanh” một tiếng bị người mạnh mẽ đá văng ra!

Ba người trong phòng đều bị hoảng sợ!

Thượng Quan Nhu Tuyết theo bản năng quay đầu lại nhìn người vừa tới.

Hình ảnh cuối cùng của cô ta, là một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, cầm súng lục đứng ở cửa, dùng ánh mắt lạnh băng liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó đôi mắt không thèm chớp lấy một cái, không có chút tình cảm nhắm cô ta nổ súng.

“Phanh” một tiếng súng vang lên, viên đạn bay nhanh một giây sau, máu văng khắp nơi.

Ý thức của Thượng Quan Nhu Tuyết nhanh chóng biến mất, viên đạn bắn vào đầu chưa kịp cảm nhận được đau đớn, bóng đêm đã chôn vùi cô ta, mạng sống bị khẩu súng cắn nuốt.   
Trong nháy mắt giết người, Cảnh Dật Thần trên mặt không có nửa điểm biểu tình, lạnh nhạt giống như vừa mới giết không phải là một người, mà là một con chó.

Đây là mạng sống thứ hai mà hắn lấy đi trong tối nay.

Lại qua một giây, súng của hắn liền nhắm vào một người khác đang ở trong phòng, chuẩn bị một lần nữa bóp cò súng.

“Dật Thần, không cần nổ súng!”

Thượng Quan Ngưng lập tức hô to.

Nhưng mà đã chậm, súng trong tay Cảnh Dật Thần, viên đạn đã bị bắn ra, mang theo tiếng gió sắc nhọn, hướng tới mục tiêu mà tới.

Viên đạn xuyên qua da thịt, Quý Bác che ngực, đau đớn ngã xuống vũng máu.

Thượng Quan Ngưng sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, lập tức ngồi xổm xuống, đỡ lấy cánh tay hắn ta, khẩn trương mà nôn nóng hỏi: “Quý Bác, anh bị thương ở đâu? Anh kiên trì một lát, tôi lập tức gọi bác sĩ……”

Cô còn chưa nói xong, đã bị Cảnh Dật Thần một phen ôm vào trong ngực.

Vẻ mặt hắn lạnh băng mà tức giận, trong đôi mắt hắn tràn đầy sự đau lòng và lo lắng.

Cô thế nhưng còn rảnh quan tâm sự sống chết của đồ vô sỉ Quý Bác này! Cô chẳng lẽ không biết, đêm nay hắn sắp điên rồi sao?! Hắn vận dụng toàn bộ lực lượng, hiện tại tất cả mọi người đều giống như bị điên lật từng tấc đất!

Cô không phải trước tiên nên bổ nhào vào trong ngực hắn, chân tay luống cuống khóc lóc tố cáo hắn sao?!

Như thế nào mới hơn một giờ không gặp, cô liền quan tâm tới sự sống chết của Quý Bác! Người đem cô nhốt ở nơi này, còn không phải tên khốn Quý Bác này sao?!

Vốn dĩ Thượng Quan Ngưng không muốn làm như vậy, nhìn thấy Cảnh Dật Thần, trong lòng cô vui vẻ biết bao nhiêu, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn bổ nhào vào trong ngực hắn, nhưng mà Quý Bác bị trúng đạn, khiến cô phải dừng bước chân.

Vừa nãy Quý Bác không chút do dự che cô ở sau lưng, làm cô đối với Quý Bác cảm kích rất lớn, chỉ cần nhìn vào việc hắn ta nguyện ý bảo vệ cô, Cảnh Dật Thần liền không thể giết chết hắn ta!

Thượng Quan Ngưng ở chung với Cảnh Dật Thần lâu như vậy, xem vẻ mặt của hắn liền biết hắn hiện tại rát tức giận, hận không thể bắn Quý Bác thêm hai phát nữa!

Cô nhanh chóng ôm cổ Cảnh Dật Thần, cực nhanh nói: “Dật Thần, Quý Bác vừa nãy bảo vệ em, đừng lại nổ súng! Em không có chuyện gì, mau tìm người tới cứu hắn ta!”

Vẻ mặt Cảnh Dật Thần càng lạnh hơn.

Cứu Quý Bác?!

Buồn cười!

Hắn không giết Quý Bác đã rất nhẫn nại rồi, sao có thể đi cứu hắn ta!

Hắn vừa mới bởi vì câu nói của Thượng Quan Ngưng mà bắn trật, không có bắn trúng tim Quý Bác, nhưng mà nếu không kịp chữa trị, Quý Bác cũng có thể mất máu mà chết!

Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng nhanh chóng đi ra ngoài, trực tiếp làm lơ Quý Bác.

Quý Bác đau đơn cuộn tròn trên mặt đất, dùng tay che lại ngực do bị bắn mà chảy đầy máu tươi.

Hắn nhìn Cảnh Dật Thần mang theo Thượng Quan Ngưng rời đi, cắn răng lấy điện thoại cầm tay ra, nhập vào một dãy số gọi đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi