HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng, từng bước một đi xuống dưới bậc thang.

Sắc mặt anh có chút lạnh lùng, chỉ một lúc sau khi đi xuống tầng, lại nhịn không được mở miệng hỏi cô: “Có bị thương hay không?”

Thượng Quan Ngưng lòng nóng như lửa đốt, sợ Quý Bác thật sự bị Cảnh Dật Thần bắn chết, nhưng cô nhìn sắc mặt của Cảnh Dật Thần liền biết, anh không bắn cho Quý Bác bổ hai phát súng đã là để lại mặt mũi cho hắn rồi.

Cô ôm cổ Cảnh Dật Thần, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có, em không có việc gì, người trông coi em là Quý Bác và Thượng Quan Nhu Tuyết. Thượng Quan Nhu Tuyết muốn giết em nhưng bị Quý Bác ngăn cản.”

Cảnh Dật Thần nghe lời cô nói xong, sắc mặt lại không tốt lên chút nào.

Anh đương nhiên biết Quý Bác sẽ che chở cho Thượng Quan Ngưng, tâm tư của Quý Bác anh rất rõ ràng!

Nhưng hiện tại trên mặt Thượng Quan Ngưng tràn ngập lo lắng, Cảnh Dật Thần nhìn rất không vừa mắt, anh nhàn nhạt nói: “Anh cho hắn ta một phát súng nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, hắn ta không chết được.”

Thượng Quan Ngưng trên mặt lo lắng lập tức biến mất, ngẩng đầu liền hôn lên gương mặt Cảnh Dật Thần một chút, cười nói: “Em biết anh là tốt nhất!”

Sắc mặt của Cảnh Dật Thần cuối cùng cũng đẹp lên một chút, nhưng lại nhớ tới nụ hôn này là bởi vì anh buông tha cho Quý Bác mà có được, sắc mặt anh lập tức lại đen đi.

Hệ thống đè tự động trên cầu thang theo tiếng bước chân của Cảnh Dật Thần mà tự sáng lên, để lộ bộ dáng lạnh băng của anh rõ ràng rành mạch.

Thượng Quan Ngưng lại chỉ cảm thấy vô cùng an tâm.

Anh ôm ấp trước sau như một, rất ấm áp thoải mái, làm cô không muốn rời đi.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng biết rất rõ ràng là Cảnh Dật Thần hận không thể giết chết Quý Bác, người tổn thương cô, anh sẽ không buông tha.

Cô nhẹ giọng nói: “Việc hôm nay, Quý Bác mặc dù có phần, nhưng là hắn ta từ đầu đến cuối đều không gây tổn thương cho em, còn bảo vệ em, em không thể để anh giể hắn! Cho anh một phát súng, đã là giáo huấn hắn ta rồi, không cần thiết phải để anh ta chết. Hắn ta mà chết, Quý gia khẳng định sẽ muốn liều mang với Cảnh gia, đây cũng không phải là chuyện tốt.”

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt “Ân” một tiếng, ôm cô bước đi trầm ổn ra khỏi chỗ biệt thự này, anh cẩn thận để cô ngồi vào trong xe, sau đó tự chính mình ngồi xuống.

Hôm nay tài xế không phải A Hổ, là một thủ hạ của A Hổ, A Hổ ở một nơi khác tìm Thượng Quan Ngưng.

Cảnh Dật Thần gọi cho Cảnh Trung Tu một cuộc điện thoại, nói cho ông biết là đã tìm được Thượng Quan Ngưng rồi, sau đó liền cúp điện thoại, đem Thượng Quan Ngưng ôm vào trong lồng ngực của chính mình.

Dày vò hơn một giờ, làm cho sức lực toàn thân của Cảnh Dật Thần như cạn kiệt.

Giờ phút này Thượng Quan Ngưng ở trong lồng ngực anh, trên người cô có mùi hương nhợt nhạt, vòng eo mềm mại làm cho Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Anh quả thực rất mệt mỏi, ôm chặt lấy cô, tựa như sợ cô lại một lần nữa biến mất khỏi anh.

Thượng Quan Ngưng an tĩnh lại, cô vừa nghĩ lại vừa sợ, trường hợp vừa rồi rất nguy hiểm, Thượng Quan Nhu Tuyết là một kẻ điên, nếu không phải cô nghĩ cách bám trụ, thì hiện tại rất có thể đã mất mạng.   
Bị thương gì đó, Thượng Quan Ngưng cũng không sợ hãi, thứ cô lo lắng duy nhất đó chính là đứa con trong bụng.

Lo lắng hãi hùng như vậy, hơn nữa tinh thần vẫn luôn khẩn trương cao độ, cô rất sợ sẽ gây ảnh hưởng đối với con.

Hai tháng đầu thai nhi vẫn chưa ổn định, kiêng kị nhất là dao động về cảm xúc.

Cô cũng ôm chặt Cảnh Dật Thần, đem đầu dựa vào lồng ngực kiên cố của anh, rốt cuộc cũng đem lời nói ra: "Anh đã đến rồi thật tốt, vào lúc em sợ hãi nhất vẫn luôn có anh đến kịp trấn an."

Cảnh Dật Thần đau lòng tột đỉnh, anh căn bản không để bụng việc ghế điều khiển còn có có một người tài xế, cúi đầu liều mạng hôn cô, thật giống như muốn đem cô xác nhập vào thân thể của mình.

“Bảo bối anh rất xin lỗi, anh đã tới chậm, để em phải sợ hãi rồi.”

Giọng nói Cảnh Dật Thần trầm thấp, mang theo sự tự trách và đau lòng rõ ràng.

Thượng Quan Ngưng bị anh hôn đến nỗi hơi loạn lên, con ngươi nhộn nhạo như nước, lắc đầu nói: “Không có, ngươi tới đã rất nhanh rồi. Lúc anh xuất hiện, em đã rất vui vẻ, anh luôn xuất hiện đúng vào lúc em bất lực nhất."

Khẳng định là anh đem mọi địa phương sắp xếp hết cả, nên mới có thể nhanh như vậy liền tìm thấy cô.

“Anh rất lo lắng cho em, sợ em bị bọn họ tính kế. Bởi vì anh nghe ý của Quý Bác là bọn họ phải dùng mọi thủ đoạn để dối phó với Cha và em, cho nên trong lòng anh rất hoảng, rất sốt ruột.”

Cảnh Dật Thần một tay ôm eo Thượng Quan Ngưng, một tay vuốt ve mặt cô, ngữ khí ôn nhu lại rất kiên định: “A Ngưng, em yên tâm, cái loại thủ đoạn này đối với anh đều là vô dụng. Sao anh có thể không nhận ra em, cho dù có mất đi ý thức, anh cũng bên người anh có phải em hay không!”

“Ân, em biết, cũng cảm thấy anh không có khả năng nhầm lẫn em với người phụ nữ khác, em tin anh."

Tới khách sạn, Cảnh Dật Thần liền mang theo Thượng Quan Ngưng đến một phòng khác, phòng tổng thống tuy rằng đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng anh lại không muốn Thượng Quan Ngưng ở căn phòng đó nữa.

Lễ phục cũng bị chuyển sang đây, Thượng Quan Ngưng tắm rửa xong, nhìn chiếc váy cưới ngày mai mặc treo ở nơi đó, trong lòng lại không có loại cảm giác khẩn trương.

Trong nội tâm cô hiện tại rất bình thản, cảm thấy gả cho Cảnh Dật Thần, là một việc rất tự nhiên.

Tuy rằng cô vừa mới trải qua một số việ. kinh động, nhưng cô lại cảm thấy, dù cho phiền toái không ngừng, nhưng cô về sau cũng nhất định có thể cùng nắm tay Cảnh Dật Thần đi qua cả đời.

Cảnh Dật Thần tắm rửa xong ra tới nơi liền nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đang xem áo cưới, khóe môi cô tràn đầy ý cười, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc nhàn nhạt.

Thật giống như vừa rồi không hề có bất kỳ việc gì sảy ra, như là ngoài việc anh gặp Cảnh Dật Nhiên ra thì tất cả vẫn như cũ.

Trong lòng Cảnh Dật Thần ngay lập tức được lấp đầy.   

Cô rất chờ đợi buổi hôn lễ này, rất muốn cùng anh kết hôn, cho nên mới có thể vẫn luôn lưu luyến vuốt ve lễ phục ngày mai như vậy!

Quả nhiên anh không có đoán sai, anh biết, Thượng Quan Ngưng không đi ngủ sớm, Đường Vận bắt chước, quá vụng về, kém xa Thượng Quan Ngưng thật sự.

Anh đi đến trước người Thượng Quan Ngưng, lấy tay sờ sờ mạch cô, xác định thân thể cô ngoại trừ bị chút kinh hãi ra thì cũng không có vấn đề gì khác, thì lúc này anh mới khom lưng đem cô bế ngang lên, nhẹ nhàng đặt trên giường.

Thượng Quan Ngưng cười khẽ: “anh đã xem mạch cho em tám lần rồi đó, em đã nói là en không có việc gì mà, xem lại làm gì nữa!"

Cô quả thực rất kinh ngạc, Cảnh Dật Thần quả thật là học bắt mạch!

Hơn nữa anh rất là tự tin, bọn họ vừa về tới là Mộc Thanh liền tới nhìn qua thân thể cô, nhưng Cảnh Dật Thần lại trực tiếp cự tuyệt, làm cho Mộc Thanh sửng sốt hơn nửa ngày.

“Xem nhiều, xem có sót lại chỗ nào không, là do anh có chút không yên tâm mà thôi, thân thể anh quả thật không có việc gì, con cũng rất khỏe.”

Trên mặt Cảnh Dật Thần rốt cuộc cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, anh đem Thượng Quan Ngưng ôm trong lồng ngực, nhẹ giọng dục cô: “Ngoan, mau ngủ, những bộ quần áo đó đều không chạy được, em không phải nhìn, cả ngày mai là em có thể mặc nó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi