HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Dì, Dì đừng khóc, con đã kêu người đi tìm An An.”

Cảnh Dật Thần mới vừa mới nghe điện thoại của Mộc Thanh, Triệu Chiêu liền gọi điện thoại đến, khóc đến tê tâm liệt phế, giống như Triệu An An se, không trở lại nữa.

Cảnh Dật Thần đành phải nghe bà khóc lóc kể lể phát tiết, mãi cho đếb hơn nửa giờ sau bà không nói nữa, Cảnh Dật Thần mới nói một câu.

Anh không am hiểu cũng không có kiên nhẫn đi an ủi người khác, nếu người này không phải dì anh thì anh khẳng định đã sớm ngắt điện thoại.

Nghe bà khóc nửa giờ, còn không bằng để anh lập tức triệu tập người tìm kiếm Triệu An An.

Thượng Quan Ngưng thấy Cảnh Dật Thần đi ra ngoài nghe điện thoại lâu như vậy, liền khoác quần áo ra khỏi phòng ngủ.

Nàng vừa mới ra tới nơi, Cảnh Dật Thần vừa lúc ngắt điện thoại của Triệu Chiêu.

Thượng Quan Ngưng ngồi ở bên cạnh sô pha, đem đầu dựa vào vai anh, mắt buồn ngủ mông lung hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

Cảnh Dật Thần còn không có tới kịp trả lời, di động liền lại vang lên.

Điện thoại chuyển được, giọng nói Trịnh Kinh vang lên: “Cảnh thiếu, Triệu An An có khả năng đang ở Anh!”

Hắn nói xong này một câu, liền đem lời Trịnh Luân lặp lại một lần, “Có lẽ có thể điều tra ra một chút từ chỗ bất động sản.”

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói: "Được, toi đã biết. Ở thành phố A cũng không được thả lỏng, tìm bên này trước, phòng ngừa con bé đã đã trở lại mà chúng ta không biết.”

Treo điện thoại lúc lâu Cảnh Dật Thần mới nhìn đến Thượng Quan Ngưng đã ngồi ngay ngắn, nhíu mày nhìn anh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“không thấy An An đâu, vừa rồi Trịnh Kinh biết được từ chỗ Trịnh Luân là có khả năng An An đang ở Anh quốc, giờ anh phải lập tức phái người đi tìm.”

Cảnh Dật Thần nói, không rảnh giải thích nhiều cho Thượng Quan Ngưng, lập tức gọi điện thoại cho A Hổ: “A Hổ, kêu Tiểu Lộc trở về, cậu tạm thời không cần về nước, vận dụng một số lực lượng cùa chúng ta ở bên Anh Quốc để tìm Triệu An An, có khả năng con bé trốn ở Anh quốc, đương nhiên, cũng có khả năng bị người trói đi rồi, mặc kệ là loại tình huống nào, cũng đều phải mang nó về đây.”

A Hổ ý thức được đây là vấn đề nghiêm trọng, lưu loát nói “Được”.

Cảnh Dật Thần kết thúc cuộc trò chuyện, Thượng Quan Ngưng vẫn còn sững sờ, cô bị tin tức này làm cho kinh hãi, lại căn bản không thể hồi phục hồi tinh thần.

Triệu An An gần đây ở cùng Mộc Thanh tốt như vậy, lại còn cùng cậu ấy đi theo tới Mộc gia, gặp cả ông nội và cha mẹ Mộc Thanh, mà Mộc Thanh cũng đã đi gặp người nhà Triệu An An rồi, cô cho rằng, việc của hai người bọn họ đã chắc chắn rồi.

Như thế nào giờ lại bỏ rơi Mộc Thanh?!

Đây không phải là muốn Mộc Thanh chết sao?

Cảnh Dật Thần nhìn Thượng Quan Ngưng, không khỏi an ủi cô: “Không có việc gì, con bé trước kia cũng thích đi lung tung, trước kia đi thường xuyên như vậy, động một cái là không thấy đâu, A Hổ rất nhanh sẽ tìm được con bé, em đừng lo.”

Thượng Quan Ngưng cũng không quá lo lắng Triệu An An, vì cô không biết Dương Mộc Yên đi tìm Mộc Thanh, lấy Triệu An An uy để uy hiếp.

Triệu An An vừa can đảm vừa cẩn trọng, một mình ở bên ngoài cũng sẽ rất tốt.

Chỉ là cô có chút đau lòng Triệu An An quá ngốc, tình nguyện một mình cô đơn cả đời, tự mình chấp nhận sự thống khổ, cũng không muốn liên lụy Mộc Thanh.

Thượng Quan Ngưng một lần nữa dựa vào người Cảnh Dật Thần, nhẹ giọng nói: “Lần này chờ cậu ấy trở lại, em sẽ bức cậu ấy kết bôn với bác sĩ Mộc.”

Cảnh Dật Thần cười: “Em có thể bức bách nó? Sao anh không biết em còn có loại bản lĩnh này, An An rất quật cường.”

“Em có biện pháp, trước kia cảm thấy việc của cậu ấy và Mộc Thanh phải để cho chính cậu ấy suy nghĩ cẩn thận mới được, không thể bắt cậu ấy làm điều mà cậu không muốn làm, hiện tại xem ra là không được, cho dù sau này cô ấy coa hận em, nhưng cái danh xấu xa này em vẫn phải làm."

Không có người nào hi vọng cho Triệu An An hạnh phúc bằng Thượng Quan Ngưng.

Triệu An An là một người tốt, là người đáng quý trọng và yêu thương.

Nếu như là trước kia, Cảnh Dật Thần sẽ không đi quản Triệu An An, An An cũng đã là người trưởng thành rồi, không phải trẻ con, làm cái gì còn cần người khác tới dạy sao, con bé nên tự chị trách nhiệm về mọi hành vi của mình.

Bất quá, từ lúc anh kết hôn với Thượng Quan Ngưng, tính cách của anh đã chịu sự ảnh hưởng của Thượng Quan Ngưng, không còn đạm mạc ơ thờ như trước, đối với trách nhiệm làm anh với Triệu An An cũng có vài phần giác ngộ.

“Được, chúng ta có thể cùng nhau gài Triệu An An một phen!”

Hai vợ chồng thống nhất, tâm tình đều trở nên tốt lên.

Bất quá, tìm Triệu An An cũng không phải dễ dàng như vậy, kinh nghiệm chạy trốn của cô ấy rất phong phú, tạo hộ chiếu và chứng minh nhân dân giả đã xớm nhuần nhuyễn, thông qua thông tin để điều tra thì rất là vô dụng.

A Hổ mang theo người, yêu cầu hao phí lượng lớn nhân lực tới kiểm tra cẩn thận, Trịnh Kinh bên này cũng không có nhàn rỗi, toàn bộ cảnh sát hình sự ở thành phố A đều nhận được nhiêm vụ đi tìm người, mà tiền thưởng nhiệm vụ này từ xưa tới nay chưa từng cao như vậy.

Cảnh Dật Thần đem mọi việc an bài ổn thỏa, rồi ngày hôm sau liền trở lại cảnh thịnh đi làm, Thượng Quan Ngưng cũng trở về cùng anh đi làm.

Tòa nhà Cảnh Thịnh Tập Đoàn cao ngất, trong văn phòng tổng tài hương cà phê tràn ra bốn phía, làm người khác ngửi thấy tinh thần đều tốt vài phần.

Thượng Quan Ngưng bung cho anh một tách cà phê, anh nhìn cô bất đắc dĩ nói: “Phu nhân, em ở nhà nghỉ ngơi không được sao? Một mình anh phấn đấu là đủ rồi, em chỉ cần ở nhà hưởng thụ thành quả cho tốt mà thôi, thuận tiện tiến hành một chút hoạt động giáo,dục thai nhi, tới nơi này chịu khổ làm gì?”

Thượng Quan Ngưng mặc một thân quần áo màu xanh biển, trên chân một đôi giày đế bằng màu đen, ngón tay vén một bên tóc, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Anh nói xem, em có cần cắt tóc nữa hay không? Một đoạn màu đen, một đoạn màu ánh kim, thật xấu! Thành cái dạng như thế này làm sao có thể đi gặp khách hàng của tập đoàn!”

Cảnh Dật Thần nhanh chóng buông cà phê, đứng dậy cầm tay cô, trịnh trọng nói: “Cảnh thiếu phu nhân, em hiện tại rất đẹp, không cần đi làm gì cả, ai dám không nghe lời em nói, không nể mặt mũi em, cứ nói cho chồng em biết, để chồng em đi xử lý!”

Thượng Quan Ngưng nói: “Vậy được rồi, cứ để như vậy đi.”

Cô nói xong, liền cười một cách tinh nghịch với Cảnh Dật Thần, xoay người ra khỏi văn phòng anh, trở về văn phòng của mình.

Cô yêu cầu đem tất cả tài liệu còn động lại gần nhất để sửa sang lại một phen, nhưng tư liệu quá nhiều, hạng mục công việc cũng quá nhiều, một hai ngày khẳng định là làm không xong.

Thượng Quan Ngưng đem việc quan trọng lấy ra xử lý trước.

Bất quá, bên này công việc tuy rằng đã chồng chất như núi, nhưng buổi chiều cô vẫn dành ra chút thời gian để đi đến chỗ lập ngữ khoa học kỹ thuật.

Gần một tháng nay cô chưa đi tới lập ngữ khoa học kỹ thuật, có chuyện gì đều là hai vị phó tổng báo cáo cho cô, để cô định đoạt sau.

Tuy rằng lập ngữ khoa học kỹ thuật không thể so bằng tập đoàn Cảnh Thịnh, nhưng tiền lời vẫn rất khá nhiều, hơn nữa ý nghĩa tượng trưng cũng khá cao, đương nhiên Thượng Quan Ngưng sẽ để bụng.

Hai tháng gần đây, công trạng của công càng ngày càng rực rỡ, công nhân đã nhanh chóng tăng tới năm trăm người, Thượng Quan Ngưng trong lòng rất là vui vẻ, quyết định thừa dịp lần này quay lại đây, muốn đề bạt mấy người trẻ có khả năng làm lực lượng nòng cốt.

Chỉ là, Thượng Quan Ngưng như thế nào cũng không nghĩ tới, cô vừa đi vào lập ngữ khoa học kỹ thuật làm việc, ngay lúc sau lại gặp Tạ Trác Quân!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi